Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động tĩnh Thiên Trạch gây ra quá lớn, cho nên toàn bộ cấm vệ quân trong hoàng cung đều kéo về Bình Thanh điện, bây giờ cũng vậy những binh sĩ từ những nơi liên tục rời vị trí của mình mà đến chổ quân vương.

Thành ra lỗ hổng đầy ra, Thiên Trạch chỉ việc chọn một góc hẻo lánh trong hoàng cung rộng lớn rồi trà trộn vào là được. Càng là khi hắn náo loạn hoàng cung rời đi, sắc trời cũng đã dần đêm, hôn ám sắc trời dạ nhập lại càng khó người phát hiện.

“ Đến rồi!” Thiên Trạch đến được một tòa điện các, tại đại chiến với Tiêu Nhược Phong trong hắn dùng thần lực đọc lấy ký ức của y, từ đó mà biết được võ công cũng như rất nhiều chuyện của Bắc Ly, trong đó có cả vị trị của quốc khố.

“ Kẻ nào!” quốc khố phía trước một nhóm trăm người binh sĩ nâng lên binh khí khi thấy một cái nam tử chậm rãi đi đến.

Quốc khố là nơi trọng yếu trong hoàng cung, dù hoàng cung biến động thủ vệ canh giữ cũng tận chức không rời, trừ phi có thánh chỉ của Bắc Ly vương bằng không bọn họ đến chết đều canh giữ nơi này.

“ Mở đường!” Thiên Trạch cất lời.

Kỳ là một màn hiện ra, vốn đang đề phòng chuẩn bị chiến đấu đám binh sĩ thủ quốc khố xảy ra khác thường, bọn họ tựa như mê man đờ đẩn một dạng, lại nghe theo Thiên Trạch thả vũ khí xuống dẫn dường cho hắn vào quốc khố.

“ Rốt cuộc.... đây là....” tuy nhiên vẫn có ba cái người dị loại, không ngừng lắc đầu tựa như trong đầu đang có thứ gì quấy nhiễu.

“ Giết bọn hắn” Thiên Trạch lên tiếng.

Vừa nói xong một màn máu tanh hiện ra, đám binh sĩ còn giữ được chút thần trí liền chết ngay trên tay đồng liêu của mình.

Bọn họ nghe theo lời Thiên Trạch, hết thảy là bị thần lực Không Thức Giới của hắn ảnh hưởng, cả đám bị xao động tâm trí ảnh hưởng mà nghe theo. Cuối cùng tự giết hại lẫn nhau theo lệnh của kẻ kia.

“ Tự sát đi!”Thiên Trạch một đường đi đến cửa quốc khố được một binh sĩ mở ra đại môn bước vào, vừa đi vào hắn lại nói.

Lời vừa dứt đám binh sĩ ở phía sau lại làm theo, dùng binh khí kết liễu sinh mệnh.

Thiên Trạch thẳng vào của cơ quan cất giấu tiền bạc Bắc Ly, dưới nguyên thần Thiên Trạch điều khiển chốc lát đã đem toàn bộ tài sản dời sạch.

“ Nếu đã tốn công đi một chuyến cũng nên lấy thêm một thứ” Thiên Trạch lẩm bẩm sau đó rời đi khỏi nơi này.

Cùng lúc này Bình Thanh điện chổ.

Tiêu Nhược Cẩn gương mặt trắng bệch, ánh mắt tràn đầy tơ máu khi nhìn xác chết ngổn ngang kia, tay siết thật chặt khi hắn thân làm Bắc Ly vương một trong 10 nước hùng mạnh trung nguyên, hôm nay lại nhận khuất nhục lớn như vậy.

“ Thiên Trạch, mối nhục của Tiêu thị cùng Bắc Ly ngày hôm nay, quả nhân một ngày sẽ đòi lại” Tiêu Nhược Cẩn phẫn hận nói.

Cơ Nhược Phong nói : “ đòi lại ư? nếu như người thấy được tận mắt ba ngày trước ở Thăng Long, có lẽ bệ hạ sẽ không dám nói nên câu này. Thậm chí hối hận vì đả phát binh đánh đến Thăng Long, dây vào cái sát tinh kia.”

Tiêu Nhược Phong nói : “ Cơ huynh, huynh đến Thăng Long dự thính, Thiên Trạch lại đến nơi này lẽ nào có biến cố gì khác?”

Cơ Nhược Phong nói : “Quần hào trung nguyên võ lâm vì y mà điêu tàn, hoàng cung chất chứa tài bảo là mồ chôn của vô số kẻ. Những gì hôm nay ở Thiên Khải chả là gì so với Thăng Long cả. Võ lâm trung nguyên bị một mình y đánh cho nguyên khí trọng thương mà tan tác bỏ chạy, Tống thị cũng hấp hối sắp tàn, 70 vạn quân đội chưa đến nữa tiếng thì đại bại. Diệt quốc với y mà nói không phải không làm được.”

Tiêu Nhược Phong, Tiêu Nhược Cẩn lẫn những người còn sống nghe mà giật mình.

“ Bần đạo đã từng khuyên bệ hạ không nên xuất chinh. Bệ hạ....” Tề Thiên Trần thở dài rồi nói tiếp : “ Thiên Trạch thực lực bày ra chỉ e đã đạt đến cảnh giới truyền thuyết kia, y tâm hệ Bách Việt, bệ hạ chớ nên khiêu khích y nữa, bởi y có năng lực để diệt quốc chi lực. Nhấn chìm Thiên Khải với y mà nói không phải là không làm được.”

Tiêu Nhược Cẩn lùi về hai bước, phẫn uất lại sợ hãi.

“ Năm xưa ta trợ giúp ngươi là vì kết giao với Lang Gia vương mà làm Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, nay gia sư đã tạ thế, Bách Hiểu Đường không tham dự vào bất cứ thế lực triều chính nào. Hôm nay là lần cuối cùng ta thấy Thiên Khải Tứ Thủ Hộ trợ giúp, từ nay chỉ có Bách Hiểu Đường Cơ Nhược Phong không có Thiên Khải Tứ Thủ Hộ Cơ Nhược Phong” Cơ Nhược Phong hướng huynh đệ họ Tiêu nói, sau đó đưa tay thi lễ, tiếp đến ngự binh mà đi.

Trước kia trợ giúp Tiêu Nhược Cẩn lên ngôi là vì Tiêu Nhược Phong, hiện giờ hắn thân phận thay đổi. Lại từng đến Thăng Long thấy được Việt Đế vũ lực và phách lực thế nào? Nếu tiếp tục dựa vào Bắc Ly, sau này cùng Bách Việt chi chiến thì thế nào?

Nếu lựa chọn chống đở, khi đó Bách Hiểu Đường sẽ tham dự vào trong. Mà đối kháng với vị Đế vương kia có thể chống đở được ư? Có khi còn đem tông môn bồi táng, hắn làm môn chủ phải suy nghĩ cho cả tông môn chứ không phải là tình cảm cá nhân.

“ Cảm tạ Cơ huynh trượng nghĩa trợ giúp” Lang Gia quân Tiêu Nhược Phong thở dài, sau đó đưa tay thi lễ rồi đưa tiễn.

“ Là quả nhân làm sai ư?” Tiêu Nhược Cẩn lung lay như đổ ngả, thổn thức.

Cẩn Tuyên vội vả đở hắn.

Tiêu Nhược Phong quay người nói : “ hoàng huynh, bây giờ không phải là lúc bàn chuyện đó. Nên làm nhất là để Thiên Trạch hận ý với Bắc Ly hạ xuống giảm tải đi thương vong sắp đến. Y đã đạt đến cảnh giới kia, cho dù Thăng Long có diệt đi nữa chỉ còn một mình y cũng khiến Bắc Ly diệt quốc”

Tiêu Nhược Cẩn gật đầu : “ quả nhân mệt mỏi, mọi chuyện nhờ đệ giúp đỡ”

Một nơi khác, Cảnh Thái Cung so cới các tẩm cung khác vô cùng an tĩnh.

Nơi này không có quá nhiều cung nữ cùng thái giám hậu hạ, bởi chủ nhân của tòa tẩm cung này Tuyên Phi nương nương sở thích một người một mình, cho nên hầu hạ cung nhân không phải triệu đến cũng sẽ không vào bên trong cung.

Không phải là công khanh quý tộc chi nữ càng không là các nước công chúa, mà Lạc Văn Quân chỉ là một cái Tiêu thị hoàng tộc bồi dưỡng thế lực nữ tử, Ảnh Mật.

Ảnh Mật là thế lực do Tiêu thị lập ra phụng sự cho hoàng thất, nhưng theo Bắc Ly cường đại Ảnh Mật cũng lớn mạnh.

Vì khống chế thế lực này, Thái An vương dưới sự an bài để cho Ảnh Mật thống lĩnh Tuyết U Tuyền cao đồ, Lạc Văn Tuyên vì sư môn trở thành phi tần của quân vương đời tiếp, Tiêu Nhược Cẩn.

“ Tuyên phi! Lạc Văn Quân!” Thiên Trạch xuất hiện ở cung điện phía trước tòa tẩm cung, nhìn tấm biển trên cất bước đi vào Cảnh Thái Cung nội hành.

“Đứng lại.” Bỗng nhiên một cái nghiêm khắc giọng nữ kêu hắn lại.

Cảnh Hà cung mặc dù ít người lại vẳng vé nhưng không phải không có hạ nhân phục vụ cho Tuyên phi.

Là một cái trung niên cung nữ, vốn phụ trách mang thức ăn đến cho Tuyên phi liền phát hiện ra có người đi trong nơi này. Mà theo cung nữ thanh âm, thái giám đi cùng cũng chú ý đến.

Thiên Trạch vận lên Không Thức Giới Thần Lực, năm mươi mét cách không hai cái hòn đá nhỏ nằm ở lân cận hành lang.

Mới vừa rồi đang nói chuyện trung niên cung nữ trên đầu trúng một hòn đá, nhất thời hôn mê bất tỉnh, cùng với thái giám bên cạnh cùng một chổ nằm.

Thiên Trạch tay trên xuất hiện khay đồ ăn, chậm rãi đi đến lại dùng Không Thức Giới Thần Lực dò xét tâm trí tìm đường đến chổ Tuyên phi.

Hai trăm mét gần.

Tẩm cung trong, một cái nhìn qua bất quá mười tám tuổi cô gái tuyệt sắc đang tại cửa sổ ngắm nhìn sắc trời.

Da trắng như ngọc, một đôi tròng mắt sống giống như là ngọc thạch vậy trong suốt sáng ngời, thật kham xưng nhân gian khuynh thành tuyệt sắc.

“ Có người!” Tuyên Phi nương nương đột nhiên con mắt nhẹ đảo, thầm hô, nàng cảm nhận rõ được một cái khí tức chợt xuất hiện ở sau mình.

Khí tức này tuyệt không phải người nàng nhận biết, có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp cấm vệ quân không một tiếng động đến chổ nàng, không cần nghĩ cũng biết kẻ đến thân thủ trên cả nàng.

Lạc Văn Tuyên xoay người, nhìn một cái nàng có chút thất thần.

Khôi ngô tuấn lãng nam tử, đôi mắt như sao trời một dạng sáng khiến người nhìn vào như muốn lạc lối trong đó, một cổ không giận tự uy khí tức, tựa như một cái quân lâm thiên hạ tôn quý vô cùng.

“ Nàng chính là Lạc Văn Quân” Thiên Trạch biết rõ còn hỏi, ánh mắt không kiêng nể quan sát nữ tử này, so với Diễm Linh Cơ không chút kém cạnh.

“ Ngươi là ai!?” Lạc Văn Quân không lấy gì lạ khi y biết tên mình, dù sao y xuất hiện ở đây hắn đã chuẩn bị trước mà đến, cái nàng quan tâm hiện giờ là mục đích của y.

“ Ta chỉ là vô danh tiểu tốt” Thiên Trạch không có trả lời ngay

Lạc Văn Quân nghe được bất ngờ, mỹ mâu quan sát hắn thật kỹ, sau đó nói : “ Việt Đế nếu là vô danh tiểu tốt thì trên đời này ai mới là kẻ hữu danh đây? Việt Đế tới đây là giết người sao?”

Nàng mặc dù ở tòa tẩm cung này song không có chậm lụt tin tức, hơn nữa đại chiến ở hoàng cung nào nhỏ, nàng từ xa cũng đã thấy được hắn mơ hồ bóng ảnh, mưa kiếm hàng lâm cùng một tiễn Liên Tinh Trích Nguyêt nàng vẫn thấy mồn một.

“ Xinh đẹp như vậy bản vương làm sao động thủ chứ?” Thiên Trạch cười nói

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK