Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ một chuyến Độc Hạt Môn trở về Vệ Trang cũng nhặt lại cái mạng của Lý Khai, lại bắt gặp toán người bắn tên lên Tử Lan Hiên liền nhanh chân tụ hội, một hồi lộn xộn xuống thì Ngột Tựu lẫn đám sát thủ đi theo đều bị giết sạch.

Sau đó liền mang theo Lý Khai an bài bên trong một phòng, rồi đi đến gian phòng của Hàn Phi và Tử Nữ, bước vào bên trong mày có chút nhíu lại khi nhìn tàn dư của cuộc chiến vừa qua, lạnh nhạt đi đến nói : “ ta vừa đi đến Độc Hạt Môn một chuyến, phát hiện một người bị giam giữ”

Hàn Phi liền đáp : “ ta đoán, hắn có liên quan đến Bách Việt”

“ Chắc là có liên quan, nhưng có một điểm rất là lạ” Vệ Trang ôm tay trước ngực, có chút khốn hoặc nói : “kẻ này dường như vô duyên vô cớ mọc ra”

Tử Nữ nghe cũng tràn đầy hiếu kỳ. vấn đạo : “Ồ! Tự dưng mọc ra?”

Vệ Trang quỳ ngồi xuống sàn gỗ, cẩn thận suy ngẫm vụ án phát sinh, nói: “ từng tình tiết của vụ án này đều đã khớp rồi. Nhưng người này thì lại không nằm trong số đó”

Hàn Phi khẽ gật đầu, tỏ ra thần bí tiếp lời : “ trước đó ta tra sổ sách của Bách Việt, có điều thắc mắc. Trong số đó trước sau thiếu đúng một người. Không biết vị khách trong địa lao của Độc Hạt Môn. Có phải chính là mảnh ghép cuối cùng trong chuyện cũ của Bách Việt không đây”

Đợi hắn nói xong, Tử Nữ nói : “ người đã đưa đến rồi, huynh cứ hỏi thẳng hắn là được rồi. Làm ra vẻ thần bí như thế làm gì?”

Hàn Phi gương mặt lúng túng, nói : “ trước khi phá án chẳng phải đều nói hai cái câu đó sao? Tử Nữ cô nương, ta nhận ra cô càng lúc càng dữ dằn với ta rồi đấy”

Tử Nữ đối với Hàn Phi đùa giỡn không một chút để ý. Đồng dạng một bên Vệ Trang cũng không có hứng thú, làm cho Hàn Phi giống như một quyền đánh vào không khí.

Bầu không khí rất nhanh được thay đổi, theo một tiếng bước chân cùng thanh âm “ cốc cốc” vang lên, cánh cửa phòng lại được mở ra, từ bên ngoài chính là thân ảnh Lý Khai chậm rãi đi vào bên trong.

“ Nếu ta không nhận lầm thì người chính làHữu Tư Mã tiền nhiệm, Lý Khai” Hàn Phi ngồi nhìn Lý Khai đi đến gần, sau đó trước bọn họ một đoạn quỳ ngồi, dò hỏi.

Lý Khai nghe vậy trầm mặc lại, hắn năm xưa chinh chiến bị Lưu Ý hãm hại sau đó thân bại danh liệt, song may mắn từ trong cửu tử nhất sinh đi ra. Nhiều năm nay vẫn ẩn nấp sinh sống tại Bách Việt.

Nhiều năm nay hắn vẫn bí mật tìm kiếm con gái thất lạc của mình, trời không phụ người có lòng lần này đến Hàn quốc lén lút điều tra phát hiện được nhi nữ ở Tử Lan Hiên, tuy phát hiện nhưng hắn không dám nhận lấy, dù sao hắn biết rõ thân phận mình cực kỳ nhạy cảm, nếu lộ ra đối với con gái chỉ có bất lợi.

Cuối cùng lại bị Ngột Tựu phát hiện mà rơi xuống tay Độc Hạt Tử, cũng may nhờ có Vệ Trang cứu hắn bằng không đã sớm mất mạng rồi.

Lý Khai quỳ ngồi đưa tay chắp lại hành lễ, đáp : “ công tử Hàn Phi”

Hàn Phi đưa tay hơi nâng rồi một lần, thâm ý nói:“ Lý Tư Mã lần này trở về e rằng, không phải cố địa trùng du, phải chứ? vừa khéo ta có một chuyện thỉnh giáo Lý Tư Mã”

Lý Khai nghe vậy trầm mặc lại, hắn lần này trở về, ngoại trừ muốn báo thù bên ngoài, nhiều hơn chính là muốn xem hắn vợ và con gái. Một hồi đáp lời : “ mời công tử nói”

Vệ Trang có ân cứu mạng tình lý hắn cũng không thể chối từ được bọn họ sở cầu.

“ Năm xưa khi Lý Tư Mã xuất chiến Bách Việt phải chăng từng kết giao cùng một cô nương của Hỏa Vũ Công ở Hỏa Vũ Sơn Trang?” Hàn Phi nghe được liền hỏi.

Nhìn thấy Lý Khai gật đầu, Hàn Phi lại nói : “ Năm xưa Bách Việt nội loạn sinh linh đồ thán, sau lại có Việt vương Đế Thiên An đứng ra dẹp loạn. Hàn quân trợ giúp phản loạn trở về, trong đó vị cô nương kia kết làm phu thuê của Tả Tư Mã Lưu Ý. Một tháng trước Hồng phu nhân gặp một vị nô bộc trong vườn họa uyển, từ đó trở về tâm thần hoảng hốt, tên nô bộc kia hẳn là Lý Tư Mã rồi”

Lý Khai nghe Hàn Phi dò hỏi, một bên thở dài ậm ờ gật đầu với Hàn Phi lời nói. Nhưng cho đến thê tử cùng Tả Tư Mã Lưu Ý kết làm phu thê lúc, sắc mặt biến dữ tợn hơn.

Chuyện cũ như sương khói tràn về đại não.Trước kia, hắn chinh chiến Bách Việt lúc, làm quen cùng Hồng Như. Hai người sinh tình kết thành phu thuê, dùng Hỏa Vũ Mã Não tạo thành một đôi ngọc bội.

Nhưng việc vui chóng tàn, Lưu Ý làm trái ý hắn còn cấu kết ba tên sát thủ khét tiếng Bách Việt năm xưa, không chỉ hãm hại dồn hắn vào tử địa, hắn suýt chút nữa mệnh tang hoàng tuyền, thê tử của mình cũng đi theo chính mình bị liên lụy.

Hắn trở thành tội nhân nước Hàn, mà kẻ ám hại mình một đường thăng tiến, còn đem nữ nhân hắn âu yếm chiếm đoạt.

“ Ngươi... tại sao lại trở về?” Vệ Trang lên tiếng hỏi.

Lý Khai lần này trở về chính là tìm con gái và muốn đem kẻ thù của mình tự tay giết, nhưng hắn đều chậm. Lưu Ý đã bị Ngột Tựu hạ sát, mà ái nữ xém một chút nữa cũng bị tên sát thủ kia hại chết.

Hàn Phi cất bước đi đến phía sau Lý Khai nhìn hắn một hồi rồi nói : “ Sau khi tin quân ông bại vong truyền về. Lưu Ý đả nắm lấy quân quyền, một mình độc đại. Đến nữ nhân của ông năm ấy cũng gả cho hắn. Một tháng trước ông cải trang làm nô bộc hạ đẳng đi gặp Hồng phu nhân, không lâu sau Tả Tư Mã chết trong tư phủ. Ông còn không cảm thấy quá đổi trùng hợp sao?”

“ Công tử Hàn Phi ta khuyên ngài hãy buông tay nhân lúc ngài còn đường lui”Lý Khai trầm mặc phút chốc rồi lên tiếng nhắc nhở.

Bách Việt chuyện cũ chính là cái hố chết người, hơn ai hết hắn biết nội loạn là do Hàn An bày ra, hơn nữa rất có khả năng cùng với Việt vương Đế Thiên An tham dự.Một khi hắn chọc vào chính là chết không thể chết hơn, chuyện cũ năm xưa đều là hai vị quân vương kia cấm kỵ mà tồn tại.

Bọn họ có thể ngồi lên vương vị bây giờ là nhờ tràng phản loạn năm đó. Cho nên hắn có lòng tốt nhắc nhở Hàn Phi, động đến chuyện này Hàn An không giết hắn mới lạ. Cho dù Hàn An không giết vậy vị kia thì thế nào?

Hàn Phi liền đáp : “ Đường lui hay đường tiến mỗi người một ý. Lý Tư Mã nếu ông một lòng đã thoát lưu thì e rằng cũng sẽ không đứng đây”

Lý Khai trả lời : “ Có lẽ ngài nói đúng, nhưng ta và ngài rốt cuộc chẳng giống nhau, ngài vẫn còn lựa chọn, còn ta...sớm đã mất quyền lựa chọn rồi”

Thời gian lại chậm rãi qua đi, mặc cho Lý Khai cảnh báo Hàn Phi vẫn không nề hà bước chân vào cấm khu của Hàn quốc. Đã Hàn Phi không sợ, Lý Khai cũng không giấu diếm từng chuyện từng chuyện đều đem nói cho Lưu Sa người.

Lý Khai đem chuyện đã xảy ra không sót một chữ giảng thuật một lần, nhóm người Hàn Phi đã có cho mình thông tin. Căn bản vụ án tình tiết đã rõ ràng mười mươi, cũng đoán ra được kẻ giết Lưu Ý chính là kẻ đêm nay chết tại Tử Lan Hiên, Ngột Tựu.

Vệ Trang lại hỏi : “ Nếu Ngột Tựu giết Lưu Ý đoạt được bảo vật, vậy tại sao Độc Hạt Môn còn tìm ngươi”

Lý Khai lắc đầu không đáp.

“ Ý ông là, hắn vẫn chưa tìm được bảo vật?” Tử Nữ hiểu ý tiếp lời.

Vệ Trang mày nhíu lại ngẫm nghĩ một hồi, nói : “bảo vật của Hỏa Vũ sơn trang, món đồ của quốc trượng Bách Việt vương. Lưu Ý lại có thể lấy được món đồ đó, chuyện bắt đầu trở nên thú vị rồi”

Bách Việt chi vương tài trí thế nào, người thiên hạ đều rõ cả. Phóng nhãn trung nguyên chi địa, luận tài trí luận vũ dũng bất cứ quân vương nào hay hào kiệt đều bị lu mờ. Một người như vậy, lại để mất một món đồ quý giá tại ngay nhà của mình, chuyện này có thể là đơn giản được ư?

“ Chuyện mà Vệ Trang huynh cảm thấy thú vị, ta bắt đầu cảm thấy hơi sợ rồi đấy” Hàn Phi gương mặt thay đổi có phần sợ sệt, tiếp lời Vệ Trang.

“Một người như ngài ấy lại để ra sai sót, chuyện này đã không còn là cấm khu của Hàn quốc. ” Tử Nữ im lặng một lúc lại nói, ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn về Hàn Phi : “ cửu công tử ngài bây giờ chạm phải người không nên động vào rồi”

Từ Lý Khai bọn họ cũng đã biết được cái gọi là phản loạn năm xưa ở đất Bách Việt hết thảy là do một tay Hàn An bồi dưỡng mà ra. Thông qua trận phản loạn này thành tựu cho hai vị quân chủ của hai nước hiện giờ.

Trời mới biết giữa Hàn vương và Việt vương có bắt tay nhau hay không? Mà Lý Khai là kẻ duy nhất biết được chuyện xấu năm xưa của Hàn vương làm ra. Hàn vương tuyệt sẽ không để hắn tồn tại, và nếu như có liên quan đến Việt vương thì càng không thể sống.

Mà Hàn Phi hiện giờ chính là bước chân vào cái cấm khu của Hàn quốc. Trước mắt đã đắc tội Hàn vương, nếu đắc tội với vị quân chủ Bách Việt, hiểm cảnh của hắn càng tăng thêm thập bội lần.

Hàn Phi ngán ngẫm, thở dài một cái, đáp : “ đúng vậy.”

Nhìn Hàn Phi túng quẫn, Lý Khai thở dài nói : “ vô luận tài, trí hay dũng, thế gian này không ai có thể đuổi kịp phong thái của ngài ấy. Cửu công tử ta khuyên người một câu, vạn lần tuyệt đối đừng làm địch nhân của ngài ấy. Bách Việt đáng sợ đến nổi ngài không tưởng tượng nổi đâu.”

Hắn sinh sống tại Bách Việt nhiều năm, cho nên biết rõ được Bách Việt lớn mạnh cường thịnh thế nào. Hết thảy đều do một tay Việt vương tại nhiệm nhào nặn. Tài trí của hắn không một đại hiền trung nguyên nào có thể so sánh được. Bách Việt bây giờ cường đại đến nổi dư sức quét ngang Hàn quốc.

Vệ Trang ngưng trọng nghe lấy, trầm mặc một hồi, hỏi : “ ông ở Bách Việt nhiều năm như vậy hẳn biết không ít về Dược Thiên Sầu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK