Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Băng nhìn cảnh này, hai tay siết chặt đi đến nắm lấy một chuôi đao hung hăn chặt đến Xà Vương thi thể.

Đem hắn phân thành mấy mảnh cho hả cơn giận lúc trước, sau đó lại đuổi theo thân ảnh nam tử kia.

Tiết Băng tính tình băng lãnh, ánh mắt cực cao, ưa thích nam nhân tự nhiên muốn không phải bình thường, đã muốn có võ công, còn muốn có tướng mạo.

Càng phải tính tình thú vị, tập hợp những thứ này vào một thân người tự nhiên ít càng thêm ít.

Trên giang hồ lác đác không có mấy, trừ một cái Lục Tiểu Phụng ra thì không có ai, cho đến khi Đế Thiên An ngang trời xuất thế.

Nhưng khi đó nàng cùng với Lục Tiểu Phụng cũng đả nảy sinh chút tình cảm rồi, mối tình đầu chớm nở với thiếu nữu mà nói khó mà quên được.

Lại trải qua một hồi nháo sự cùng hắn, lại biết hắn bề ngoài, võ công, tài hoa đều ăn đứt Lục Tiểu Phụng gấp trăm lần.

Nhưng y quá phong lưu lăng nhăng so với Lục Tiểu Phụng còn hơn gấp trăm lần, nợ tình khắp nơi, từ lần trước gặp gỡ nàng đả chôn xuống hắn hình ảnh.

Cho đến bây giờ giữa lúc nàng bất lực nhất y lại xuất hiện để cho nàng phương tâm lại ám động.

Anh hùng cứu mỹ kiều đoạn tuy nhiên tục không chịu được, nhưng kinh điển cũng là kinh điển, tạm thời trước mặc kệ thô tục hay không, không thể phủ nhận, cái này thủy chung là để nữ nhân dâng lên hảo cảm phương pháp tốt nhất.

“Công tử làm sao giết bọn họ nhiều như vậy” Tiết Băng đuổi theo dò hỏi.

Đế Thiên An cười nói : “ lưu manh chung quy là lưu manh, đám người này suy cho cùng làm không ít chuyện xấu.Ta giết bọn chúng cho nàng trút giận, cũng như cho tương lai không ít cô nương thoát khỏi nguy khốn à.”

“ Ân” Tiết Băng gò má lại đỏ lên thẹn thùng, trong lòng lại nhàn nhạt vui sướng, rồi hỏi : “ Tú Hoa đại đạo, công tử biết là ai ư?”

“ Biết” Đế Thiên An cười nói

Tiết Băng sáng lên, truy hỏi : “ là ai?”

“ Không nói cho nàng” Đế Thiên An cười đáp.

Tiết Băng ngây người, nhãn châu khẻ đảo lớn tiếng : “ công tử, người hẳn là vì lừa gạt ta đi”

“ Nàng đã thấy trước giờ ta vì một cô nương mà khua môi múa mép nói lừa gạt chưa?” Đế Thiên An chen lời vào.

Tiết Băng gật đầu, y trên giang hồ tài hoa trác tuyệt, bằng y thực lực không cần thiết phảo lừa gạt nữ hài, lại nói : “ công tử biết lại không nói, lại khi hôm nay một màn anh hùng cứu mỹ nhân, công tử xuất hiện thật là thiên y vô phùng”

Đế Thiên An lắc đầu dừng lại, hắn dương nhiên hiểu ra nàng ám chỉ, nói : “ bằng ta bản lĩnh tinh thông mọi thứ, vẻ một bức tranh, nhưỡng một vò rượu đều là hoàng kim mua bán, tại sao cần phải đi làm mấy cái chuyện trộm trộm cắp cắp. Về phần danh lợi, ta tài hoa tuyệt thế cần phải làm mấy chuyện đó để nổi danh ư”

Tiết Băng thần sắc xấu hổ, ngượng ngùng : “ thiếp không phải ý đó, chỉ là...chỉ là”

Đế Thiên An cười cười, nói : “là vì Lục Tiểu Phụng đi, ta không nói cho nàng biết là không muốn nàng đi tìm chết. Lẻ ra đêm nay nàng hắn chết, chết rất thảm, là bị gian dâm đến chết, chết rồi còn bị dâm. Ta đả phá nàng một kiếp, sau trên đời thiên đường có cửa không đi, địa ngục không cửa lại tự mình chui vào cơ chứ.”

Ngừng một chút hắn thu về phi kiếm, rồi nói : “ coi như ta phí công, được rồi nàng muốn biết, đi thôi”

Tiết Băng thần sắc khác thường, đôi tay vân vê vạt áo, nàng không ngờ y còn lợi hại như vậy, có thể trộm lấy thiên cơ. Cộng thêm lần trước y nói cho mình để cho nàng tin phục lấy.

“ Đây... đây là ngự kiếm” Tiết Băng hưng phấn, cả người giữ lấy thân bằng, chân đạp lên thanh phi kiếm, ở trên bầu trời bay đi, tròng mắt lại đảo : “ công tử có thể dạy cho thiếp”

“ Không dạy” Đế Thiên An cười đáp

Tiết Băng bỉu môi: “ Công tử đối với mỹ nhân sở cầu đều đáp ứng, làm sao đến thiếp lại từ chối, lẻ nào thiếp không đủ xinh đẹp”

“ Ta dạy cho nàng xong, khi đó đám tỷ muội của nàng chạy đến, ta đánh không lạy à, nàng nói ta có ngu không chứ!”

Tiết Băng thẹn thùng : “ công tử sao lại hẹp hòi như vậy chứ”

“ Hẹp hòi” Đế Thiên An cất lời : “ đại tỷ của nàng, ta cũng đâu có chọc đâu, hạt dẻ độc chết ta, ta không tính, rồi lại rút kiếm giết ta, ta chỉ đòi chút thua thiệt, sau đó suốt 1 tháng liền ta gặp đủ các loại ám sát. Rồi gần đây nhất còn bị cướp đồ cướp sắc, nàng nói ta còn hẹp hòi, ta thật là hẹp hòi”

“ Phốc xuy” Tiết Băng cười lên, nói : “ ai bảo công tử đa tình, bản lĩnh lớn làm gì, hơn nữa nữ nhân chúng thiếp được quyền hẹp hòi à, còn công tử thì không được”

“ Cái lý do này cũng được”

Tiết Băng tiếp lời : “ người khác không được, nhưng công tử thì được, thiên hạ vô song công tử, tình nhân của các cô gái, công tử trộm tâm của họ, chịu chút thua thiệt có là gì?”

“ Là” Đế Thiên An cười lên.

Chưa đến 5 phút, hai người liền từ bầu trời phóng xuống trước cổng vương phủ.

Đám hộ vệ nhìn thấy một màn ngự kiếm mà tới kia, cùng với dung mạo đặc trưng của nam nhân kia, liền biết y là ai.

Ánh mắt tràn đầy kính sợ lẫn sùng bái, cung kính chào hỏi về sau, biết được y muốn vào bên trong phủ đệ, liền dẫn tiến vào trong vương phủ!

Tiết Băng nhìn thấy tình cảnh như thế, không nhịn được khóe miệng nhích lên, nếu là Đế Thiên An sớm đi xuất hiện, làm gì cần Lục Tiểu Phụng lén lút.

Đế Thiên An đi vào, đón tiếp cung cung kính kính, còn Lục Tiểu Phụng lại chỉ có thể leo tường, làm người chênh lệch làm sao lớn như vậy đâu.

Cái này cũng không trách được, dù Đế Thiên An xuất thế muộn hơn Lục Tiểu Phụng, nhưng danh tiếng tuy sau mà về trước.

Tài hoa trác tuyệt, mỗi một tài hoa đều độc bộ thiên hạ, nhất là khi cùng Độc Cô Nhất Hạc so kiếm song, ngự kiếm thuật thần kỳ tuyệt diệu vô song tái hiện trong nhân gian.

Đúc ra thần thoại truyền thuyết, là giang hồ công nhận, thiên hạ đệ nhất công tử, bởi không một ai có thể so bì được với y cả.

Tuyệt thế thiên tư, là võ đạo người xếp ra võ học chín phẩm bốn cảnh, bao nhiêu người sùng bái hắn, không biết bao nhiêu cô nương vì hắn mê mệt, cam nguyện một đời không lấy chồng.

Trong vương phủ đèn đuốc sáng trưng, trăng sáng lên cao, dằng dặc ánh trăng vung xuống, gió nhẹ thổi, qua, vì ban đêm mang đến một tia mát lạnh.

Khi cả hai đi vào trong vương phủ viện thời điểm, đã có sẵn một nhóm người đi ra nghênh tiếp.

Theo thứ tự là Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành, Bình Nam Vương thế tử, Lục Phiến Môn tổng bộ đầu Kim Cửu Linh, đương nhiên còn có bốn cái lông mày Lục Tiểu Phụng, còn có cả một cô gái xinh đẹp không kém gì Tiết Băng, từ người toát ra vẻ cao quý.

Nhìn thấy Đế Thiên An hai người đến, Kim Cửu Linh hơi sững sờ trong đôi mắt lóe lên đố kỵ, Bình Nam Vương thế tử thần sắc cực kỳ cung kính lẫn cuồng nhiệt.

Diệp Cô Thành đầu tiên là sững sờ, chợt trên mặt toát ra nụ cười nhàn nhạt, hiển nhiên hắn cũng thật cao hứng Đế Thiên An đến, trong thế gian này kẻ phía trước, chính là người mà hắn khát cầu giao thủ nhất.

Bình Nam Vương thế tử bước đến một bước, nói : “ lời đồn Vô Song công tử như trích tiên giáng trần, đêm nay gặp gỡ mới biết được lời đồn mà tiểu sinh nghe được còn không đúng”

Đế Thiên An cười nói : “ đêm khuya bái phỏng, không có đường đột mỹ nhân chứ”

Thiếu nữ mặt đỏ bừng lên, thanh âm êm tai nói : “ Tường Vi đang bận vẻ một bức tranh, công tử đến làm cho nó bị hư mất, công tử nói chuyện này tính thế nào?”

“ Vẻ tranh” Tiết Băng nhìn nàng.

Đế Thiên An gật gù, từ trong ống tay áo lấy ra một bình sứ : “ đây là Dung Nhan Đan, có thể cố định dung mạo 30 năm, ta chỉ luyện được 3 viên, đem bồi tội cho nàng, mong Tường Vi bỏ qua cho”

“ Dung Nhan Đan, 30 năm” Tiết Băng hô hấp có chút gấp, nàng là nữ nhân cho nên đối với thứ này cực kỳ hấp dẫn, con mắt nhìn chằm chằm.

Bình Nam vương thế tử cười khổ, cũng chẳng có bất mãn gì khi y hoàn toàn không để ý đến mình, bởi hắn biết thiên hạ vô song công tử chỉ nhìn nữ nhân, nguyện cùng mỹ nhân trò chuyện mà thôi.

Dung Nhan Đan tuyệt thế kỳ đan kéo dài thanh xuân 30 năm thời gian, ném ra ngoài giang hồ tuyệt đối đủ cho các nữ nhân thèm khát, giá trị của nó không phải là nhỏ, tuyệt đối là ngàn kim trở lên.

Nhưng mà y lại tiện tay đem ra, bồi cho cái lý do mà muội muội mình bịa ra, cho dù là hắn cũng không làm được như vậy, nếu là hắn, hắn cũng không dám đem cái thứ quý giá kia tặng cho người mình gặp gỡ lần đầu, hơn nữa cái lý do sứt sẹo đầy lổ thủng kia người nhìn là biết.

Tường Vi quận chúa hô hấp đập nhanh hơn, tay bắt lấy bình sứ, xấu hổ lẫn ngượng ngùng lên tiếng : “ công tử không hổ là Tình Thánh, người làm như vậy Tường Vi biết phải làm sao đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK