Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyết Y Hầu chính là Tứ Hung Thú một trong, tay chấp chưởng gần 200 vạn binh lực nước Hàn, hơn nữa một thân tu vị sâu dày.

Thực lực của hắn tuyệt đối không chút thấp nào, cho dù là Vệ Trang cũng không dám chắc có thể giết được y khi giao thủ.

“ Đó là tất cả những gì ta có thể nói cho ngươi ” Đường Thất leo lên khung xe ngựa sau đó trở về địa bàn của mình.

Vệ Trang trầm tư phút chốc, lại lần nữa mang lên áo choàng, quay người rời đi.

Hắn không quay về Tử Lan Hiên mà thẳng đến một nơi khác trong Tân Trịnh, chính địch của Thất Tuyệt đường Độc Hạt môn.

Hắn từ Đường Thất nhận được thông tin mình muốn biết, đổi lại cũng giúp y giải quyết chuyện khốn, mà thế lực Độc Hạt môn quy thuận Dạ Mộ đối với Lưu Sa mà nói trừ đi cũng là một chuyện tốt, đở cho sau này phải va chạm.

Độc Hạt môn thế lực chỉ tính là cái nhị lưu thế lực mà thôi, Độc Hạt Tử võ công chỉ mới nhất phẩm, đối với Vệ Trang mà nói không tính là lợi hại gì. Hắn đi một chuyến liền đem cái thế lực này nhổ bỏ.

Sau khi làm xong thì trong đêm lại thẳng đến một nơi khác trong Tân Trịnh.

Hàn quốc vương cung trong, một tòa đổ nát lãnh cung, Ly Hồ.

Lãnh cung trong một tòa lầu các còn nguyên vẹn, bên trong Hàn Phi quỳ ngồi trước bàn sập, hắn là kẻ yêu rượu mà kẻ yêu rượu khi thấy một chung rượu ngon trước mắt làm sao lại bỏ qua được, nhưng lần này Hàn Phi không uống mà chỉ nhìn.

“Đối với một tên sâu rượu như ngươi mà nói, rượu là dùng để ngắm hay sao ?”

Nghe được đạo thanh âm quen thuộc này, Hàn Phi quay đầu nhìn thấy người đến, mở miệng nói : “ Cơ Vô Dạ biết ta yêu rượu như sinh mạng, nên cất công đem mỹ tửu đến đây cho ta. Huynh xem, có phải là chu đáo lắm không?”

“ Đừng có bỏ mạng vào là được” Vệ Trang ý vị sâu xa nói.

Lời dứt hắn bước đến một cái hộp gỗ, tay vươn ra nhặt lên một tấm gương đồng bằng lòng bàn tay phía trên nhìn lấy.

Hơn trăm năm trước Hàn diệt Trịnh, nhưng vì vỗ về dân chúng Trịnh quốc cũng hạn chế thương vong mà Hàn Ai Hầu giữ lại Trịnh thị huyết mạch còn gả công chúa để trấn an, qua đi trăm năm Hàn quốc càng ngày lớn mạnh, đến đời Hàn Hoàng Huệ vương nhiếp chính thì Trịnh thị đã suy sụp.

Mà Vệ Trang chính là hậu duệ của Trịnh Nhu vương thất cuối cùng của Trịnh quốc, mà mẫu thân hắn chính là bào muội của Hàn An một vị, vì chảy một nữa dòng máu lại thêm mẫu thân là công chúa, không cấu thành uy hiếp mới giữ lại được một mạng.

Mạng tuy giữ được nhưng về sau cả hai mẹ con đều sống tại nơi đổ nát lãnh cung.

Cho đến khi mẹ già qua đời, Vệ Trang được sư tôn tìm đến mang đi học nghệ, thành tài xuất sơn mới lần nữa trở về, nhưng đã 3 năm rồi hắn mới trở về chốn củ.

Đây là nơi hắn từ nhỏ lớn lên của Vệ Trang cho nên so với Hàn Phi hắn còn rõ ràng lối vào, không cần phải xâm nhập vào Hàn cung mà thông qua phủ thái tử mà xâm nhập vào, bởi giữa phủ thái tử và Hàn vương cung lại ăn thông với nhau bằng cái lãnh cung Ly Hồ này.

“Nơi này đối với bất cứ ai đều là cấm khu. Nhưng đối với Vệ Trang huynh mà nói thì rõ ràng không phải là vấn đề gì khó. Nơi đây đã từng là một tòa lãnh cung, có một ít câu chuyện cũ. Không biết Vệ Trang huynh có từng nghe nói chưa?” Hàn Phi thăm dò.

Vệ Trang ký ức cũ đổ về cũng được hắn chôn sâu, đem gương đồng đặt xuống, lạnh nhạt trả lời : “ ta đến đây không phải để nói chuyện phiếm”

Hàn Phi cười đáp : “ có thông tin gì sao?”

Vệ Trang từ Đường Thất biết được thông tin, nói : “ theo tình báo của Thất Tuyệt Đường thì năm xưa Đoạn Phát Tam Lang cùng Lưu Ý cấu kết, kho báu trong Hỏa Vũ sơn trang bị dọn sạch, Lưu Ý qua cầu rút ván đem tài bảo dời đi”

Hàn Phi nói : “kẻ kia đến cũng là vì kho báu này ư?”

Vệ Trang hướng Hàn Phi đi đến quỳ ngồi, trong miệng kẻ kia của Hàn Phi hẳn là cái tên hắn gặp ở Tử Lan Hiên, suy nghĩ một lát nói : “ hắn mục đích thật sự có khi còn lớn hơn cả kho báu này”

Hàn Phi nói : “ dời đi 30 vạn quân lương cùng quốc khố Hàn quốc, cướp bóc trong đô thành, không ngần ngại giết trọng thần nước Hàn, huynh nói hắn mục đích là gì đây?”

Vệ Trang nói : “ vô luận mục đích hắn là gì, có thể thấy được hắn đối với Dạ Mộ không có hảo ý, đối với Lưu Sa mà nói là một chuyện tốt”

“ Không sai!” Hàn Phi có thể khẳng định đây là câu mà hắn thích nghe nhất kể từ khi Vệ Trang đi vào đến giờ, nói : “ Cơ Vô Dạ hiện giờ đang kiến bò khắp người rồi, lần này mà còn để cho kẻ kia chạy được nữa, không cần ta Trương Tướng quốc cùng Tứ ca cũng khó mà bỏ qua cơ hội này”

Ba mươi vạn quân lương đến giờ vẫn chưa lấy về, quan viên trong thành bị chết cùng bị cướp, kẻ thích sát quân vương lại lần nữa hiện ra trong đô thành. Cơ Vô Dạ làm đại tướng quân cầm quân trấn giữ mà không làm được, hiển nhiên tội thất trách không thể nào tránh thoát được.

Mà kẻ kia sẽ ngoan ngoản chịu tội cho Cơ Vô Dạ nắm giữ ư? y không ra Cơ Vô Dạ không bắt được, đối với Lưu Sa mà nói cũng không phải là chuyện xấu.

Vệ Trang nói : “ Cơ Vô Dạ ắt hẳn bố trí bẫy rập trong thành, có điều thân phận của kẻ kia không rõ, chỉ e hắn đã sớm trong thành này bí mật tìm kiếm thứ hắn cần”

Hàn Phi gật đầu tán đồn, hiếu kỳ : “ thật không biết đằng sau tấm mặt nạ kia là ai?”

Vệ Trang chậm rãi nói : “Ngươi không phát hiện sao? Kể từ vụ án Quỷ Binh đến nay, bỗng dưng mọc rakẻ vốn dĩ không nên tồn tại. Một Lý Khai đáng ra phải bị giết, một vùng đất Bách Việt, vốn phải lãng quên chuyện cũ, bây giờ lại liên tiếp xuất hiện ở trước mặt mọi người. Mà vùng đất kia lại có liên quan rất lớn với phụ vương ngươi lẫn Dạ Mộ”

Hàn Phi cất lời : “ phụ vương năm xưa lấy quân công hiển hách ở Bách Việt mà ngồi lên vương vị, mà thống soái lảnh binh năm xưa chính là Bạch Diệc Phi”

“ Ca ca!”

Lời Hàn Phi dứt không lâu, từ bên ngoài vọng vào một thanh âm nữ tử.

Vệ Trang nghe được thanh âm này, lập tức khinh thân mà đi.

Ngay sau đó, cửa phòng bị người đẩy ra, một cái thiếu nữ bước vào.

Tuổi tầm 13 12 thiếu nữ, thân mặc một thân màu hồng phiêu dật quần sam, đen nhánh tóc dài, mang theo bạc hoa sen quan, mặt như hoa đào hồng.

Nàng chính là công chúa Cơ Thải Vân phong hào Hồng Liên, hòn ngọc quý trong tay Hàn vương.

Lúc này Hồng Liêntrong tay mang theo một cái thùng gỗ đi đến.

“Hồng Liên” Hàn Phi nhìn muội muội mình đi vào, cười nói.

“ Vừa rồi huynh nói chuyện với ai vậy?” Hồng Liên rõ ràng vừa rồi còn nghe đến trong phòng âm thanh, song khi mở ra liền không thấy ai cả, đem thùng gỗ nâng lên, nói: “ xem muội đem cái gì đến đây”

“ Rượu” Hàn Phi ngửi một cái liền nhận ra mùi rượu, vui mừng đứng dậy đi đến chổ muội muội mình, đem tay muốn bắt lấy hộp gỗ lấy rượu ra.

Hồng Liên không để cho ca ca đắc thủ, đem tay gạt đi, đem mắt đảo qua một vòng gian phòng rồi hỏi : “ Để huynh ở cái nơi rách nát như thế này sao? ca ca, rốt cuộc huynh đã làm gì, mà làm phụ vương tức giận vậy?”

Hàn Phi không trả lời vấn đề này, cười hỏi : “ bên ngoài canh phòng nghiêm ngặt như vậy, muội vào đây bằng cách nào thế?”

“ Trước đó muội gặp được một người” Hồng Liên nói đến đây đại não bất giác nhớ lại không lâu trước....

“ Công chúa, tướng quân có lệnh, người ngoài không được bước vào” hàng lang gỗ trên chắn giữ lối vào lãnh cung, bốn gã binh lính được phân phó canh giữ cản lại phía trước người đến.

“ To gan thật đấy! cả cái hoàng cung này đều là nhà của ta, mà các ngươi dám nói ta là người ngoài” Hồng Liên cường thế nói, sau đó đi đến trước.

Hai tên binh lính canh giữ không dám mạo phạm Hồng Liên, thấy nàng đến gần chỉ có thể đem binh khí nới ra nhường chổ.

“ Công chúa điện hạ, thời kỳ căng thẳng.... cho dù là vương gia....” hai tên binh lính phía sau đem thương chặn lại, một tên lựa lời mà nói

Hồng Liên tức giận mắng : “ ngươi im miệng cho ta, tránh ra ngay”

“ Nếu công chúa cứ quyết xông vào, thì chúng tôi đành phải thất lễ đấy” một tên nói.

Chính ngay lúc này, khi một tên Hàn binh phía sau đem tay bắt đến vai của công chúa Hồng Liên, Vệ Trang từ sau mà đến trực tiếp một tay chặt đến sau cổ tên đó đánh ngất, một tay kia lại bóp cổ quăng đi tên còn lại, sau đó hai cước đem hai tên canh giữ đá văng đi.

Hồng Liên có phần kinh hoảng ngả người về sau đem cả thùng gỗ cũng quăng ngả.

Vệ Trang thấy vậy nhanh cướp đến, một tay đem thùng gỗ rơi tiếp lấy tay kia đở lấy vai Hồng Liên tránh nàng ngã đi, sau đó dùng lực nâng dậy rồi rời đi.

Hình ảnh nhanh tan biến trong đại não, Hồng Liên hướng cửu ca mình hỏi : “ Vừa rồi có phải ca ca đã nói chuyện với người đó không?”

“ Mau đưa rượu cho ta, ta sẽ cho muội biết” Hàn Phi đáp.

Có điều Hồng Liên không cho hắn đạt thành ý nguyện, tay giữ lại thùng gỗ : “ người đó đẹp trai lắm, nghe Tiểu Lương Tử nói ca ca có một người bạn võ công hết sức cao cường, là huynh ấy đúng không?”

“ Đưa rượu cho ta, ta đã nhịn lâu rồi” Hàn Phi nói sang chuyện khác.

Hồng Liên xoay người né tránh, lại nói : “ không cho muội biết thì muội không cho huynh uống”

Hàn Phi lại truy theo bày ra bộ mặt dọa dẫm : “ có đưa không?”

Đáp lại Hồng Liên chỉ cười khúc khích lại né tránh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK