Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trăng khuyết treo cao, một tòa khách điếm.

Đêm đã khuya đa số người trong trấn đã say ngủ, tại trấn trong một cái khách điếm, một cái gian phòng vẫn còn ánh đèn hiu hắt chiếu sáng.

“Chẹp chẹp!chán quá”

“ Đợi hoài sau không thấy người đẹp trở về”

“Hừ! Không đợi được nữa. Đành xin tạm bức tranh làm kỷ niệm vậy”

Một cái thanh niên khá là tuấn lãng niên kỷ nhìn qua chỉ tầm mười chín hai mươi, tóc được buộc cao sau đầu thả một cái đuôi ngựa dài, từ trên giường ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy, sau đó quyết định tự ý mà làm đi đến phía trước bàn, tại đó trên có một cái bọc hành lý được quấn cẩn thận.

“ Ớ?” Thanh niên ngẩn người khi đem dây vải mở ra, đập vào mắt hắn là một cái y phục khá ngắn màu xanh, đem tay nhặt lên kinh thốt : “ sao lại có chiếc áo yếm trong hành lý của hắn nhỉ? Thích sưu tập đồ phụ nữ chăng?”

Nếu Đế Thiên An có mặt ở gian phòng này liền trực tiếp nhận ra y là ai, hắn chính là đệ tử thứ sáu của Thiên Mã tướng quân Hàn Phi Quang.

“ Sao lại như vậy? Không hiểu gì cả”

“ Hay là! Hắn cũng như mình, thích sưu tập đồ phụ nữ chăng” tự não bổ cho mình, đó là lý do mà Hàn Phi Quang cho là vì sao vị Đàm huynh đệ kia trong hành lý mang theo lại có yếm nữ nhân.

“ RẦM!” cửa lớn gian phòng bị đá mạnh vang lên một tiếng kêu lớn, người làm ra là một cái có gương mặt thanh tú, song giờ này trên người y phục đứt rách còn thấm cả máu tươi, một tay cầm lấy một thanh trường kiếm đã ra võ.

“ Đồ phản bội! mi đã lừa ta!”

Hàn Phi Quang nhìn cái thân ảnh kia đi vào, nộ giọng chất vấn liền vội vàng nói : “ôi huynh! Chúc mừng huynh vẫn trở về bình an”

“ Đồ khốn, ta phải giết mi” nghe được, gã họ Đàm các tức giận hơn, hai tay nắm lấy chuôi kiếm giơ cao, chạy đến gần chực chờ bổ xuống.

“Oái chết mình rồi” Hàn Phi Quang nhìn hùng hổ Đàm huynh đệ đến gần, hốt hoảng hô lấy, dù sau cũng là mình hố người ta cho nên tâm tồn áy náy, lại thấy y nâng kiếm nhanh đến nhất thời muốn xoay người chạy.

Có điều, thương thế trên người quá nặng, lại mang theo thương thế một đường xa mà đến nơi này, cộng thêm nhất thời tức giận khiến thương thế phát tác. Họ Đàm như nỏ mạnh hết đà, cuối cùng lão đảo mà ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

“ May mà hắn bị thương, không mình mất mạng rồi. Phải chuồn ngay thôi” Hàn Phi Quang nhìn thấy một màn này thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền nhanh có ý rời đi, bằng không đợi gã họ Đàm này tỉnh lại hắn chính là bị chém à.

Song vừa mới định rời đi, ngoảnh đầu ngó lại, Hàn Phi Quang động lòng trắc ẩn, cuối cùng cõng lấy cái kẻ này, một đường rời khỏi khách điếm trở về căn nhà gỗ của mình.

Vị trí hẻo lảnh cách xa thị trấn nhộn nhịp, sau là núi bên cạnh lại có một cái thác nước, cũng may khinh công của Hàn Phi Quang độc bộ thiên hạ cho nên mới đi được xa như vậy, có điều đến được nhà hắn cũng phí chín trâu hai hổ chi lực.

Nghỉ dưỡng một hồi, Hàn Phi Quang quan sát Đàm huynh đệ, rồi tự lẩm bẩm : “ có vẻ hắn mất nhiều máu thì phải, mình không ưa gì hắn nhưng cũng không đành lòng để mặc vậy mà đi được”

Nói đến đây Hàn Phi Quang đứng dạy đi đến một cái kệ tủ gổ nhỏ đặt trong góc phòng, mở cửa ra lục lọi bên trong các bình lọ sứ : “ xem còn chút thuộc men nào không?”

Tìm kiếm một lúc lấy được một cái bình sứ : “ A đây, may là còn ít thuốc của Kiếm Vương và Thiên Mã tướng quân dùng khi bị thương”

“ Kiếm Vương đại nhân” thụ thương không nhẹ, nhưng gã họ Đàm tưởng là hôn mê với thương thế, lại nghe được Hàn Phi Quang nhắc đến cái danh tự kia, thần trí mơ hồ lẩm bẩm đọc lên.

“ Tỉnh rồi sao?” Hàn Phi Quang quay lại hỏi.

Họ Đàm hỏi : “ Kiếm Vương… ở đâu?”

“ Đừng vội nói, để huynh đở đã rồi hãy nói vẫn chưa muộn” Nhìn thấy gã họ Đàm muốn gượng dậy, Hàn Phi Quang một tay đem gương mặt y nhấn xuống, sau đó tự tác chủ trương đem tay đến cổ bắt lấy y phục.

Lực đạo Hàn Phi Quang không mạnh, song gã họ Đàm đã không đủ để thừa nhận, sau cùng chỉ mới gượng dậy lần nữa hôn mê.

“ Trước hết phải chữa vết thương ở ngực đã” Hàn Phi Quang tự tác chủ trương, tay nắm y phục muốn cởi ra.

Nhưng chính lúc bàn tay dùng lực muốn đem y phục cởi ra, gương mặt hắn liền biến sắc thay đổi, bởi sống lưng hắn lạnh toát, hắn rõ ràng cảm nhận được một luồng áp lực hướng đến mình, vội vả xoay đầu.

“ Ah!” Hàn Phi Quang giật nảy cả mình nhảy lùi về sau, khi đập vào mắt hắn lúc này từ lúc nào đã có một cái nam tử.

Người đến một đầu tóc xanh cẩn thận bó buộc, đỉnh đầu trên cài trâm ngọc, hoa lệ mà quý khí y phục, long văn chạm trỗ.Thắt lưng hình rồng chạm khắc sống động như thật.

Đặc biệc nhất chính là đôi nhãn đồng tà dị của y, Hàn Phi Quang lần đầu mới gặp được một cái người có nhãn đồng như vậy.

“ Thương thế không nhẹ, cũng may đến kịp không thì tiện nghi ngươi rồi.” Đế Thiên An nhìn dung mạo nam tử phía trước liền nhận ra hắn là ai, nhưng cũng không có chú ý nhiều liền dời đến thân ảnh đang nằm trên giường.

“ Tiện nghi, huynh đệ, ngươi là ai?” Hàn Phi Quang cũng tự giật mình tỉnh lại, thần kinh có chút thô dò hỏi người mới đến, đồng thời cũng có chút cảnh giác với lai lịch không rõ nam nhân này.

“ Ngươi có thể gọi ta Thánh Vương” Đế Thiên An nhàn nhạt đáp, sau đó cất bước đi đến bên cạnh người bệnh.

“ Thánh Vương” Hàn Phi Quang đọc lấy cái tên lạ hoắc này, sau đó ánh mắt sáng lên khi nhìn y phục trên người tên này, nhìn qua đã biết là thượng hạng, đại nào trong bắt đầu đánh chú ý lên bộ y phục này.

Đế Thiên An đối với Hàn Phi Quang ý tưởng trong đầu không một chút để ý, từ trong người lấy ra một bộ kim châm. Hắn có Ảnh Phân Thân bên cạnh nữ nhân là Y Tiên, cho nên cũng học lấy một thân y thuật, không tính là cao siêu nhưng cũng không phải là Đại Phu gà mờ.

“ Cái tên này đến cả ngân châm cùng làm bằng vàng, tên này đúng là đại gia” Hàn Phi Quang con mắt tỏa sáng hơn, thầm nghĩ lấy.

Kim châm độ huyệt, châm cứu giúp máu huyết lưu thông, đồng thời Đế Thiên An còn vận Chakra truyền vào người, giúp cho Đàm Hoa Liên ổn định lại thương thế.

Không sai, nhìn qua giống nam tử tuấn tú này chính là nữ giả nam trang, cháu gái của Kiếm Vương Đàm Thân Du.

Đế Thiên An thông qua các ảnh phân thân dò xét tin tức khắp nơi, qua các phân thân dò là cuối cùng cũng tìm được Hàn Phi Quang cùng Đàm Hoa Liên.Sau đó một mạch chạy đến, kịp thời xuất hiện, nếu không thân phận nữ giả nam trang cũng bị Hàn Phi Quang phát hiện mất.

“ Không xong, tên này nhìn qua cùng với họ Đàm lại quen thuộc. Đợi khi tỉnh lại nhất định sẽ tính sổ lấy ta” Hàn Phi Quang một hồi quan sát, cũng nhận ra được nam nhân này đang giúp người kia chữa thương.

Đêm nay hắn lừa gã họ Đàm đến gặp đám người kia, chính là rắp tâm bất lương để cho hắn đem bảo kiếm giao ra. Nếu như để y tỉnh lại, không phải chờ đợi là bị Đàm huynh đệ xách kiếm chém ư?

“ Huynh đài, huynh quen với Đàm huynh đệ ư?” Hàn Phi Quang dò hỏi một chút.

Đế Thiên An nhàn nhạt đáp : “ không quen”

“ Không quen” Câu trả lời này làm cho Hàn Phi Quang khó hiểu, đồng thời nội tâm lại thả xuống một nhịp, lại hỏi : “ không quen, huynh làm sao lại trị thương cho Đàm huynh”

“ Cứu một người cần có lý do ư?” Đế Thiên An tuyệt không xấu hổ nói: “ đêm nay ta tình cớ thấy hắn bị thương, cho nên tiện giúp một tay”

“ Xem ra là một tên ngốc rồi” Hàn Phi Quang đại não âm thầm phán định, ánh mắt nhìn về Đế Thiên An trở nên thân thiết hơn, tươi cười nói : “ vậy ta thay Đàm huynh tạ ơn huynh đệ trượng nghĩa trợ giúp, Hàn Phi Quang ta thích nhất chính là gặp những người như huynh. Đến để ta đi tìm rượu kính huynh một phen”

Nói xong hắn liền chạy ngay ra khỏi phòng, bỏ lại Đế Thiên An cùng Đàm Hoa Liên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK