Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng long ngâm cũng biến mất không thấy gì nữa,Thiếu Vũ; Cao Nguyệt, Thiên Minh lúc này mới thả xuống ngăn trở con mắt tay, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn đỉnh đầu khắc đá.

“Lần trước ởngoài cửa cấm địa, khi Từ Phu Tử nói dưới sâu trong cấm địa có một con rồng lớn, thì cũng nghe thanh âm quái dị này" Thiếu Vũ quay đầu qua nhìn hai người nói

“ Nguyệt Nhi, chẳng lẽ trong cấm địa Mặc Giacó rồng thật sao?” Thiên Minh liền hỏi lấy

Nguyệt Nhi mờ mịt lắc đầu, lên tiếng: "Lần trước khi nghe TừPhu Tử nói, ta cứ tưởng là ông ấy cố ý nói ra là để dọa dẫm chúng ta. Theo ta được biết trong Mặc gia chẳng có con rồng nào cả”

Thiếu Vũ cất bước đến, ngước đầu nhìn lênnói: “ nhưng trên thạch bích này lại vẻ một con rồng lớn, thế là sao chứ ?»

Thiên Minh cất bước theo sau Thiếu Vũ, hắn đi qua phiến đá, đột nhiên trong đó một khối phiến đá chậm rãi lõm xuống.

Cao Nguyệt ở phía sau nhìn thấy cái tiểu động tác này, lớn tiếng kêu lên: “Cẩn thận dưới chân, có cơ quan!!!”

Thế nhưng là nhắc nhở của nàng đến cùng là chậm, trên mặt đất tức khắc sụp đổ ra một cái hố to, dưới chân mất đi mượn lực địa phương, Thiên Minh thân thể cũng nhanh chóng hướng rơi xuống.

Mà Thiếu Vũ cũng không tránh thoát khỏi số phận rơi chung xuống bên dưới nơi này.

"Thiếu Vũ, Thiên Minh." Mặt đất đình trệ, bụi mù cuồn cuộn, đứng ở trên Nguyệt Nhi cái gì cũng nhìn không rõ ràng, chờ đến bụi mù tan hết, mới phát hiện trên mặt đất nhiều một cái hố to.

" Nguyệt Nhi, ta còn sống đây!" Thiên Minh cất tiếng lên trên, mà một bên khác Thiếu Vũ liền bắt đầu quan sát thân ở nơi, gõ gõ tây đụng đụng, nhìn xem có cái gì cơ quan cái nút, có thể ra ngoài.

"Hình như phía dưới có một động huyệt rất lớn." Phát giác dưới đáy truyền tới tiếng đánh, trống rỗng, Thiên Minh lên tiếng.

Cả hai lại phát hiện ra được một cái khe hở, trừng to mắt nhìn xem phía dưới cảnh tượng, nhưng vào mắt là đen sì một mảnh, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một cái hình dáng, còn có hai cái màu máu đỏ đồ vật.

« Đó là gì ? thanh âm lúc nãy hình như phát ra từ dưới này » Thiên Minh không rõ nói

Thiếu Vũ chân mày nhíu chặt nói: “Trong cấm địa hết sức phức tạp hãy nghĩ cách ra trước đã »

Hai người đứng lên, bắt đầu quan sát chung quanh, Thiếu Vũ vỗ vỗ trên thân nhiễm phải không ít tro bụi, mà Thiên Minh đưa mắt nhìn quanh liền phát hiện ra ở gần mình có một cây cột đá cao đến cổ, phía trên để đó một cái hộp đồng.

« Ở đây còn có một chiếc hộp »Thiên Minh nói xong đem tay muốn bắt lấy.

Thiếu Vũ liền đem tay bắt giữ tay Thiên Minh, cất lời : "Nơi này đâu đâu cũng là cơ quan tuyệt đối không được sờ soạng lung tung"

Nhưng đen đủi, Thiếu Vũ vẫn là trễ một bước, Thiên Minh ngón tay đụng phải cái hộp, trong nháy mắt cơ quan liền khởi động.

Cao Nguyệt ghé vào chỗ cao, nhìn xem hai người ở phía dưới động tác, đột nhiên ở phía dưới cái hố sâu này chung quanh, những cái kia nơi chân tường đột nhiên thoát ra từng cái cơ quan, gấp hô lên :"Cẩn thận đằng sau "

Đó là một cây trên mặt cọc gỗ sắp hàng vô số bánh răng, những cái kia bánh răng mang theo làm cho người sợ hãi hàn quang, tối làm người sợ run chính là loại này mang theo bánh răng cọc gỗ lại có mười mấy cây nhiều, thế mà đang chậm rãi hướng về trung ương xoáy đến.

“Không xong!!” Thiếu Minh la hoảng lên.

Nguyệt nhi ở trên cao cao giọng nói: “ Thiên Minh, Thiếu Vũ mau lên đây đi »

“Trên đầu quá nhỏ không thể lên được.”Thiếu Vũ trả lời Cao Nguyệt, tiếp đến hướng về phía Thiên Minh nói: “ Thiên Minh, ta quẳng ngươi lên đó”

Thiên Minh còn muốn lại nói cái gì, đột nhiên tại hai người đỉnh đầu hai đạo thật dày phiến đá chậm rãi muốn hợp đến một chỗ, Thiên Minh kêu lên: “Nguyệt nhi mau rời đi nơi này, nguy hiểm."

Cao Nguyệt đối với Thiên Minh lời nói như không nghe thấy, vững vàng nắm lấy chính mình giữa ngón tay, hô lớn : « Dung tỷ tỷ, Nhất Việt đại ca »

“Chúng ta bị giam cầm, lần này thảm rồi!” Thiên Minh nhìn cửa đá dần phong bế hốt hoảng hô lên.

Chỉ thấy, ngay khi phiến đá khép lại thì thân ảnh của Cao Nguyệt cũng nhảy xuống cùng với hai người bên dưới. Ở bên dưới cả hai hợp lực đem nữ hài đở lấy.

“ Nguyệt cô nương, sao cô lại thế ?” Thiếu Vũ lên tiếng, thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ.

Cao Nguyệt trả lời :“ Ta nhất thời lo lắng, nên chẳng quan tâm gì khác nửa ”

« Nguyệt nhi » Thiên Minh thần sắc còn không ra là cao hứng vẫn là sinh khí, chỉ là ánh mắt phức tạp nhìn xem nàng:

« Chỉ cần có thể bên nhau cho dù nguy hiểm đến đâu cũng có thể khắc phục » Cao Nguyệt nói xong đem đầu xoay qua nhìn lấy chiếc hộp được đặt ở gần đó.

Ba người cuối cùng đem lực chú ý đặt ở cái hộp nhỏ bên trên.

"Trên chiếc hộp này khắc lấy văn tự nước Sở " Thiếu Vũ cất lời.

Thiên Minh nghe được không sao cả nói :“ Dù sao đối với ta thì như nhau cả”

Cao Nguyệt nhìn chằm chằm cái hộp ngũ giác, chính giữa mặt trên là một vòng tròn khắc ghi văn tự, dường như có thứ gì đó kêu gọi lấy nàng.

Nguyệt Nhi nhìn mười sáu chữ nhỏ phía trên đồng hạp, chậm nói :“ Ảo Luật Thập Nhị (huyễn luật 12), Ngủ Điều Phi Nhạc ( năm điều không vui), Cực Lạc Thiên Vận, Ma Âm Vạn Thiên. Lạ thật, xem cái hộp này không giống đồ của Mặc Gia chút nào."

"Hai người cũng rãnh thật ở đó mà nghiên cứu hộp, trước tìm đường ra cái đã" Thiên Minh lên tiếng.

“ Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sau, muốn ra khỏi đây mấu chốt chính là chiếc hộp này” Thiếu Vũ liếc hắn nói.

Thiên Minh chống chế : “Ta, ta thật ra đã nhìn ra từ lâu rồi »

“ Khoác lác ” Thiếu Vũ không một chút tin

Đang nói, đột nhiên trước mặt cái này quỷ dị hộp đồng đột nhiên mở ra, từ bên trong hộp bắn ra một đạo hào quang màu xanh lam, cho cái này không lớn trong không gian mang đến một tia mờ mịt màu sắc.

Nguyệt Nhi tĩnh lặng nhìn chăm chú cái hộp, bên tai nghe được một khúc mỹ diệu động lòng người nhạc khúc.

Trong hộp gỗ, chậm rãi dâng lên một tòa Linh Lung Bảo Tháp, phát ra ra đủ mọi màu sắc bảo quang, đem buồn tẻ thạch thất chiếu rực rỡ màu sắc.

Thiên Minh, Thiếu Vũ đơn giản không dám tin tưởng bản thân ánh mắt, đem ánh mắt nhìn chăm chú vào nó.

" Nó... nó lại hạ xuống rồi” Thiên Minh cất lời, lại nhìn những lưỡi cưa tiến lại gần hốt hoảng : “ Không xong,mấy lưỡi cưa này cũng bắt đầu xiết chặt rồi, đang tiến gần đến chúng ta”

"Ngươi có thể nói thứ gì mà mọi người không nhìn thấy không. Hiển nhiên phải tìm ra được bí mật ẩn tàng bên trong trước khi nó hạ xuống" Thiếu Vũ một bên không nhịn được lên tiếng.

"Chiếc hộp này chế tác tinh xảo, tuyệt đối vật phi phàm. Căn cứ chữ viết trên nắp hộp mà phán đoán chính là Ảo Âm Bảo Hạp lừng danh” trầm tĩnh thưởng thức bảo hạp Nguyệt Nhi lên tiếng.

Mặc Hạch mật thất bên trên.
Ban đại sư do dự không nói, một lát sau đối với Hạng Lương thăm hỏi Long Hầu hung hiểm nói : “ Long Hầu cất giấu Ảo Âm Bảo Hạp, cơ quan bên trong thiết kế tinh diệu vô cùng, nhưng có Nhất Việt tiên sinh ở đó bọn họ sẽ không lo”

Cao Tiệm Ly sắc mặt đại kinh: “Cái gì? Ảo Âm Bảo Hạp!!”

Đệ tử Mặc Gia lưu truyền một truyền thuyết, bên dưới Long Hầu có cất giấu một bảo vật bên dưới. Nhưng là gì không ai biết rõ được, không nghĩ lại là bảo vật lừng danh Ảo Âm Bảo Hạp.

“ Không sai” Ban lão đầu gật đầu lên tiếng.

Tuyết Nữ tiếp lời : “ Nghe nói chiếc bảo hạp này có thể diễn tấu ra vô số âm nhạc trong đó, những nhạc khúc đó vừa thực vừa ảo. Thiên biến vạn hóa, hơn nữa còn có một luồng sức mạnh đáng sợ. Người hữu duyên nghe được có thể nâng cao công lực, còn người vô duyên nghe thấy có thể rơi vào mê ảo thậm chí điên cuồng”

Ban lão đầu đợi nàng nói xong liền nói : “ Chuyện này rốt cuộc là truyền thuyết hay bịa đặt thì lão già này không biết”

“ Ảo Âm Bảo Hạp là tuyệt thế trân bảo của Âm Dương Gia, không ngờ lại ở trong Cơ Quan Thành của chúng ta” Cao Tiệm Ly cảm thán

Ban lão đầu chậm rãi nói :“ Nguyên nhân nó ở đây, nói ra thì liên quan đến một đoạn ân oán lâu đời ngày trước”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK