Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian lại lặng lẻ trôi đi, mùa xuân đã đến từ lâu thậm chí tháng 3 cũng đả tới, chẳng mấy chốc nữa mùa hè cũng sẻ đuổi kịp. Trong thời gian qua việc con quái vật tấn công học sinh cũng dấy lên một làn sóng khiến cho bọn học sinh lo sợ không ít.

Nhưng rất nhanh ai nấy đều thở phào khi những nạn nhân bị hóa đá đều bị vị giáo sư bí ẩn mà cường đại chữa trị tĩnh lại, khá là tiếc nuối những người này đều không nhớ gì cả.

Bí ẩn về phòng chứa bí mật nhà Slytherin và ai là hung thủ thả ra xà quái là vấn đề chính mà bọn học sinh quan tâm. Đồng thời một vấn đề khác chính là lớp học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, theo thời gian trôi qua đám học sinh tham dự sau nhiều lần thất bại đả khám phá ra huyền cơ, để phá map.

Đả không ít người gần chạm tay đến kho báu chỉ thiếu một chút may mắn có thể đoạt lấy kho báu về mình. Còn cả Đại Ma Hội Võ thi đấu náo nhiệt hấp dẫn, cái bóng ma âm u mà con quái vật giăng ra cũng không còn để cho học sinh sợ hãi như trước nữa.

Văn phòng của Dumbledore

“ Dumbledore , tôi cũng đang chịu rất nhiều áp lực, nếu thủ phạm không phải là Hagrid thì ông ấy sẽ được thả về và không ai nói đến chuyện này nữa. Nhưng bây giờ tôi phải bắt ông ấy, đành vậy thôi” Bộ trưởng bộ pháp thuật Fudge lên tiếng

“Đừng nhốt tôi vô ngục Azkaban” Hagrid một bên khóc sướt mướt lên tiếng

“Rất tiếc, Hagrid quyết định đã được kí, chốc nữa thần sáng sẽ được đưa anh đi” Fudge lên tiếng lần nữa.

“Ngài bộ trưởng, nếu chuyện của ngài đã xong thì cũng đến lượt tôi” Lucius Malfoy đột nhiên lên tiếng : “ Chuyện tệ lắm, ông Dumbledore. Nhưng ban quản trị nhà trường cảm thấy đã đến lúc ông nên tránh qua một bên.”

Lucius lấy ra một tờ giấy để lên bàn nói tiếp “ Đây là lệnh đình chỉ công tác, ông có thể tìm thấy có đủ 12 chữ ký trong này. Tôi e rằng ông đã mất đi sự sáng suốt. Cho đến bây giờ đã có 3 vụ tấn công mà vẫn chưa tìm ra được thủ phạm, thay vì tìm hung thủ ông lại tổ chức một cuộc thi nhàm chán, vô bổ”

Người phản ứng đầu tiên không phải là Dumbledore mà lại đến từ bộ trưởng bộ pháp thuật Corneluis Fudge : “ chuyện nay, Lucius sao anh không nói trước với tối, chúng ta”

“Không, sử chỉ định hay đình chỉ chức vụ hiệu trưởng là chuyện của ban quản trị nhà trường, ông Fudge à. Và ông Dumbledore đây đã không thể làm gì được để ngăn chặn những cuộc tấn công học sinh trong trường.”

Fudge khuôn mặt khó coi, ông ta không ngờ mình lại bị qua mặt như vậy, mọi chuyện khác xa với bàn bạc khi mà Lucius tiến đến gặp hắn, muốn đem Hagrid bắt giam vào nhà ngục Azbakan tra khảo.

Đột nhiên một cái bóng ảnh quỷ mị xuất hiện trong gian phòng, đứng bên cạnh Dumbledore như từ không gian nứt ra vậy. Hắn vừa xuất hiện làm cho mấy vị khách đến trường dọa cho không hề nhẹ.

“ Là hắn” Lucius mồ hôi tuôn ra.

Đế Thiên An một bên ăn trái cây lên tiếng nhìn về phía trước :“Dumbledore, ta có chút không hiểu Hogwarts được thành lập từ hơn 1000 năm trước do 4 nhà sáng lập tạo thành, chức vụ hiệu trưởng lại được các hiệu trưởng khác nhường lại, sau lại mọc thêm cái Ban Quản Trị này”

Dumbledore trong lòng rung động cũng nhanh áp xuống, người nam tử này mạnh mẽ để cho hắn sợ hãi, đến hắn thực lực như vậy lại không cách nào phát hiện ra y đi đến nơi này, đáng nói là Hogwarts được ếm đủ các loại bùa chú chống độn thổ, không một ai cho dù có là hắn đi nữa cũng không thể ở trong trường độn thổ rời đi được.

“ Để chèo chống cho Hogwarts lượng kinh phí rất nhiều nên nhiều năm trước các hiệu trưởng tiền nhiệm đã chấp nhận lập ra Ban Quản Trị, đồng thời nhường ra một ít quyền lợi để đổi lấy nguồn tiền cung cấp”

“ Thì ra là vậy” Đế Thiên An ánh mắt nhìn một bên khóc sướt mướt Hagrid lên tiếng: “ về đi Hagrid có chút chuyện cũng bị dọa cho sợ, ta cứ tưởng ngươi có gen người khổng lồ là gan to lớn lắm chứ”

“Chuyện này” Hagrid mặt đỏ ửng lên xấu hổ không thôi.

Mà nghe đến lời nói của Đế Thiên An không chỉ có Lucius và Fudge bộ mặt cũng khó chịu lên không thôi, đây là căn bản chẳng xem bọn họ ra gì.

“ Quyển sổ này ngươi giữ cho Voldermort cũng không tệ, Lucius nếu hắn biết được ngươi dám cả gan đem chiếc Trường Sinh Linh Giá này hủy đi, ngươi nghĩ hắn có giết ngươi không? một phần linh hồn của hắn đây” Đế Thiên An lấy ra một quyển nhật ký trên tay nhâm nhi ly rượu nhìn 2 người.

“ Ah” đám người ở đây rùng mình ớn lạnh khi nghe đến cái tên cấm kỵ đó, nhất là Lucius con mắt đỏ bừng hoảng sợ khi nhìn về cuốn sổ, sau đó nhanh chóng trấn định lại tinh thần của mình

“Noah giáo sư, ngài nói đùa, ta làm sao có thể liên quan đến kẻ là ai cũng biết là ai đó chứ” Lucius nụ cười gượng gạo lên tiếng :“hơn nữa quyển sổ này ta làm sao biết được”

“Vậy sao” Đế Thiên An lên tiếng búng tay một cái, một khung cảnh nhanh chóng hiện ra, xuất hiện trước mắt đám người là một căn hẻm từng thân ảnh đám người nhanh chóng hiện ra, bên trong chính là gia đình Weasley và Malfoy.

Dumbledore nhìn về phía trước hình ảnh ma sát Arthus Weasley và Lucius Malfoy đang đánh nhau làm đổ nát quầy sách, đồng thời trong lúc hỗn loạn Lucius đã len lén nhét một quyển sách vào chổ sách của Ginny, mà chính là cuốn sách trên tay Đế Thiên An hiện giờ.

“ Aaa” Lucius hoảng sợ,mặt trắng bệch nhìn về hình ảnh này. Tim đập thình thịch không thôi, ánh mắt mở to không dám tin tưởng nhìn về phía đó, đồng tử mở to hơn khi một bên thân ảnh Fudge đã đứng như trời trồng ánh mắt dại ra như ngu si một dạng.

“Tách” hình ảnh màn hình lại thay đổi ở một cánh rừng rậm một thân ảnh hắc khi đang chui nhủi trốn trong rừng rậm, người này không ai khác chính là chúa tể hắc ám Voldermort.

“ Thiên tư xuất sắc lại đi ngã rẻ sai đường, lại thu được một đám chẳng ra hồn gì phụ tá, một đám phế vật như tên này thì thành được đại sự mới lạ, đáng tiếc đáng tiếc” Đế Thiên An nhìn thân ảnh Voldermort bám vào một đầu linh dương rời đi, ánh mắt dỏi theo các nơi khác nhau ở những địa điểm : “ đủ điên cuồng, dám xẻ sáu mảnh linh hồn”

“Ực” Lucius gương mặt tái mét, nhìn về 2 người đang trò chuyện phía trước, hắn chính là kinh đào hải lãng cũng sợ hãi không thôi. Hắn vừa thấy gì chứ đó không phải là chúa tể Voldermort của hắn sao...

“Nhìn ngươi thối nát như vậy, đến giết ngươi ta cũng lười muốn làm, để cho vai hề như ngươi nháy nhót đi” Đế Thiên An búng tay đem 2 thân ảnh này tống xuất đi ra ngoài.

Lucius trợn to con mắt hoảng sợ nhìn một màn, ánh mắt hoảng sợ lên khi mà cả thân hình mình và Fudge bị lôi ném ra khỏi văn phòng, máu tươi từ trong miệng phun ra nhưng hắn không cảm nhận được đau đớn, mà thay vào đó toàn bộ nổi sợ hãi lấp kín, khi mà Fudge dường như chẳng nhớ được chuyện gì xảy ra.

Thời gian lại chậm rãi trôi đi.

Ở một căn phòng vệ sinh cũ kỹ có một nhóm người đang tụ tập ở nơi này.

Con ma khóc nhè Myrtle đang ngồi trên cái bồn nước ở cuối buồng. Ngó thấy Harry, con ma nói: “Ôi, lại là tụi bây nữa. Lần này tụi bây muốn gì nữa đây?”

Harry nói: “Chỉ muốn hỏi chị đã chết như thế nào? “

Diện mạo của con ma khóc nhè Myrtle lập tức thay đổi. Trông nó phấn khởi như thể từ trước tới giờ chưa từng có người nào hỏi nó một câu tâng bốc đến như vậy.

Myrtle bèn nói với niềm hứng thú đặc biệt: “ Ôôôiii! Thật là kinh hồn bạt vía. Chuyện xảy ra ngay tại đây nè. Ta đã chết ngay trên cái bồn cầu tiêu này nè. Ta còn nhớ rõ lắm nhé. Ta đã trốn vô đây vì bị Olive Hornby đem cặp mắt kiếng của ta ra mà chọc ghẹo miết. Ta khóa cửa buồng tắm lại, rồi ta ngồi đây mà khóc.

Rồi ta nghe có tiếng ai đó đi vào nhà vệ sinh. Ai đó nói chuyện nghe tức cười lắm. Ta nghĩ chắc là họ nói bằng một thứ tiếng khác. Nhưng mà lúc đó thiệt sự ta cũng hoảng hồn, vì đó là tiếng nói của con trai. Vì vậy ta mở chốt cửa buồng tắm, tính bảo thằng nhãi ranh nào đó đi chỗ khác, hay qua bên nhà vệ sinh nam ấy. Thế rồi...”

Myrtle vươn người lên, lên mặt ra vẻ cực kỳ quan trọng, gương mặt con ma sáng rỡ: “Thế rồi… ta chết.”

Harry hỏi lại: “Chết như thế nào?”

“Ai biết được” Myrtle nói bằng giọng kín bưng: “Ta chỉ nhớ là mình nhìn thấy một đôi mắt màu vàng, bự, to. Toàn thân ta như bị túm chặt, và rồi ta trôi đi lơ lửng”

Con ma mơ màng nhìn Harry nói tiếp: “Và rồi ta trở lại đây. Biết để chi không? Ta quyết định ám Olive Hornby cho bõ ghét. Oâi, con nhỏ đó đã phải ăn năn hối hận xiết bao vì trót cười nhạo cặp kiếng của ta.”

Hermione liền hỏi: “Chị nhìn thấy cặp mắt đó chính xác là ở chỗ nào?”

Myrtle chỉ vu vơ về phía cái bồn rửa mặt đằng trước “Ở đâu đằng đó ấy”

Ngay lập tức ba thân ảnh liền đi đến trước mặt là cái bồn trông giống như bất cứ một bồn rửa mặt bình thường nào. Ba đứa nhỏ xem xét kỹ lưỡng từ ly từng tý, cả phía trong lẫn bên ngoài, cả những ống nước phía dưới cái chậu. Và rồi bọn nhìn thấy một con rắn nhỏ xíu được khắc nguệch ngoạc ở một bên cái vòi mở nước bằng đồng.

Thấy Harry loay hoay vặn cái vòi nước, con ma khóc nhè Myrtle hớn hở nói: “ Vòi nước đó hư từ hồi nào tới giờ rồi!

Ron bỗng nhắc: “Harry, nói cái gì đi, cái gì bằng Xà Ngữ ấy”

Harry gật đầu rồi nói: “Mở ra”

“Bồ vẫn nói tiếng Anh” Hai đứa bên cạnh liền nói

Harry ngó lại con rắn, thực lòng mong sao cho mình mờ mắt tin được đó là một con rắn thực, một con rắn sống. Harry thử lắc lư cái đầu, ánh nến lung linh liền tạo ảo giác như thể con rắn cũng nhúc nhích. Harry nói lại: “Mở ra”

Bỗng từ miệng nó thoát ra một tiếng rít lạ lùng, và lập tức từ cái vòi nước tuôn ra một ánh sáng trắng lóa rực rỡ và bắt đầu xoay tít. Một giây sau, cái chậu bắt đầu di chuyển. Thực ra, cái chậu hạ xuống, để lộ ra ngay trước mặt mọi người một ống nước rất lớn, một ống nước đủ lớn để cho cả một người lớn chui vào được.

“Tuyệt, chúng ta về thôi, lối vào đả phát hiện” Hermione nhìn về trước mặt một ống nước rất lớn, bên trong còn có một chút da rắn bên trong đó, con mắt không che dấu được hưng phấn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK