Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân vương các nước hậu cung nhiều ít khác nhau, thiết lập chính cung chi chủ nhiều khi cũng không giống.

Như Việt vương Câu Tiễn không lập Hậu, Phu Nhân là chức vị cao nhất trong chốn hậu cung Bách Việt quốc, sau đó là Mỹ Nhân tiếp đến thì Tài Nhân, tiếp đến thì không có nữa, những người khác chỉ là phi tần nạp vào hậu cung mà thôi.

Mà Quân phu nhân chính là chính cung chi chủ của hậu trạch Câu Tiễn, trước và đến hiện giờ là nữ nhân mà Câu Tiễn đồng cam cạm khổ. Địa vị cực kỳ không nhỏ, mà địa vị ấy càng lớn theo khi Việt Đế khoe ra lực lượng thần ma.

Bởi Quân phu nhân cả đời chỉ sinh hạ hai cái nhi tử, một trong đó chính là Đại Việt chi chủ, người tái hiện ra thế nhân thấy được thần tiên lực lượng, kẻ gây rung chuyển cả trung nguyên hiện giờ.

Chỉ là không có vui sướng hân hoan như nhiều kẻ vẫn tưởng, bởi 14 năm xa cách qua tình cảm lạnh nhạt đi rất nhiều. Và chứng kiến lực lượng kia để cho bà trong đáy lòng hơi sợ, thêm lấy gặp lại đứa con trưởng cũng không có quá nhiều thân mật.

“ So với Việt vương tiểu tâm tư thì mẫu phi cho trẫm an tâm hơn nhiều. Trẫm đã chuẩn bị sẵn cho người một tẩm cung riêng. Người có thể ở nơi này nghỉ ngơi dưỡng già chăm cháu, hoặc là tham dự vào triều chính đều được. Chỉ là trẫm kiến nghị người nên xem qua quy cũ của trẫm đặt ra. Như vậy có ích với người hơn. Cá nhân trẫm thì hy vọng người có thể hưởng phúc hơn.” Thiên Trạch đối với Quân phu nhân thì khác biệc hơn Câu Tiễn.

“ Ân!” Quân phu nhân nhẹ thốt, nàng tinh tế cảm nhận được ngữ khí và thái độ của Thiên Trạch dành cho bản thân khác với chồng mình, trong lòng cũng có chút ấm cùng buông lỏng hơn trước.

Quân phu nhân do dự một hồi lại nói : “ Trạch, ta có một chuyện muốn nói”

“ Về diệt Ngô!” Thiên Trạch biết ý mà nói.

Quân phu nhân gật đầu : “ ta muốn nhờ.... con... đòi lại mối nhục năm xưa ta nhận”

Hơn chục năm trước khi làm nô lệ ở đất Ngô, một tù nhân bị làm nhục, bị đánh đập không phải là chuyện thường sao?

Nhất là khi Quân phu nhân năm xưa nhan sắc xinh đẹp, hiển nhiên chịu không ít kẻ động tà tâm. Quân phu nhân không chịu khuất nhục, dẫn đến chịu so với bình thường đòn roi hơi nhiều, xinh đẹp dung mạo cũng bị hủy đi qua năm tháng tù đày.

Mãi đến khi phóng thích nhiều năm nay mới khôi phục lại vóc dáng, nhưng bà ta cũng như Việt vương Câu Tiễn vẫn nung nấu ý chí thù hận với Ngô quốc, chờ một ngày có thể kéo sập Ngô quốc trả thù.

Và ngày đó đã đến, con trai nàng Xích Mi Long Xà nay là Việt Đế của Đại Việt, có sức mạnh thần ma có thể làm được việc đó.

“ Năm xưa, hai chúng ta làm nô lệ, không ít tên hạ tiện, mấy tên vệ sĩ trong cung dám đánh nàng.... Đáng hận, đáng hận lắm!” Việt vương Câu Tiễn nhớ lại phẫn uất năm xưa mà tức giận.

Thiên Trạch nói : “Ngô quốc trong mắt trẫm chỉ là món đồ chơi, chưa đến 2 năm nước này cũng sẽ diệt, mẫu phi không cần để ý. Mối hận của người, trẫm sẽ lấy lại.”

Hai người nghe được thầm vui mừng, nghe được Thiên Trạch nói ra ý định diệt Ngô cả hai vui mừng, còn lo lắng Thiên Trạch vì lớn mạnh Đại Việt mà nhận lời cầu hòa của Ngô quốc.

“ Quá tốt! ta còn đang sợ con sẽ đồng ý Ngô quốc cầu hòa” Câu Tiễn cố gắng rút lấy khoảng cách với đứa con này, nói : “ năm xưa Phù Sai hách dịch chúng ta, nhưng từ khi con đến Cô Tô, con còn chưa biết y lo sợ con mà vỗ về chúng ta. Hận không được kết bái ăn thề làm anh em đây”

Quân phu nhân nói vào : “ từ khi con khoe y thiên hạ, chúng ta cũng thấp thỏm không yên. Sau khi bị triệu đến Cô Tô cứ tưởng lành ít dữ nhiều. Phù Sai ban đầu muốn trảm chúng ta tiết hận, sau cùng lại đổi ý, muốn thông qua chúng ta mà để Ngô cùng Đại Việt bang giao buông xuống tư oán”

Thiên Trạch nói : “ thiên tính của con người, xu lợi tránh hại mà thôi. ”

Quân phu nhân thấy nó không có ý định nói vấn đề này, dời sang vấn đề khác“ Trạch! mẫu phi khi đến đây nghe qua không ít biến pháp của con, mỗi thứ đều chấn kinh hãi tục cả, có nhiều thứ mẫu phi không tài nào hiểu con làm.”

Câu Tiễn bắt lấy chuyện này : “ không sai! ta có nghe nữ tử vào triều làm quan, còn có hủy chế độ cắt đất phân hầu. Còn mở trường dạy chữ, còn xây mấy cái công trình không cho dân chúng. Tuy ta biết tài sản con không ít, nhưng làm mấy việc này không phải là tự hủy mình ư? Đại Việt bây giờ còn nhỏ không vấn đề, nhưng sau này lớn lên thì thế nào?”

Thiên Trạch hỏi : “ trẫm trông rất ngu ngốc ư?”

Quân phu nhân đáp : “ mẫu phi không có ý đó? chỉ là biến pháp của con mẫu phi không rõ, người thường không tài nào rõ được và chỉ thấy được mặt không có lợi”

Câu Tiễn tiếp lời : “ Có thể khai chữ sáng cờ đều là những bậc đại trí. Phụ vương chỉ là không rõ”.

Thiên Trạch nói : “ tam quyền phân lập phân hóa quyền lợi quân vương, quyền lực tuy phân hóa nhưng bộ máy vận hành độc lập trơn tru. Các ban ngành hoạt động độc lập nhưng có liên kết, giám sát và kiềm chế lẫn nhau. Quốc lực nước nhà phát triển trên mọi mặt. Phát triển thế nào cứ đợi tương lai sẽ rõ”

Cả hai nghe yên lặng suy ngẫm, khi Thiên Trạch xưng Đế cả hai cũng nghe được và rõ cái quốc gia cực kỳ hoang đường kia. Cả hai từng cho Thiên Trạch bị điên, bởi không quân vương nào lại dám làm chuyện như hắn cả.

Nhưng sau này suy nghĩ đó lại thay đổi, giờ lại nghe lời hắn nói, cả hai cũng cẩn thận ngẫm nghĩ lại.

Câu Tiễn từ tốn nói, một bộ tự trách bản thân cùng hy vọng có thể phó thác cơ nghiệp cho người tài ba.

Thời gian lại qua đi, Câu Tiễn và Quân phu nhân lại đối với Thiên Trạch hỏi han mấy cái biến pháp mà bọn họ không rõ.

Thiên Trạch lại từ tốn đáp trã.

Sau chừng một tiếng trò chuyện, Câu Tiễn lại nói : “ Trạch! Việt quốc dưới thời phụ vương đã suy tàn chia năm xẻ bảy, phụ vương vô năng không thể khôi phục giang sơn của tổ tiên. Từ khi phụ vương hàng Ngô, Bách Việt càng suy yếu. Bây giờ trên dưới đất Việt chỉ có mình con là có thể khiến Việt quốc lớn mạnh, Bách Việt ở trên tay phụ vương hay Lộc Dĩnh cũng không thể so bằng tay con được.”

Đem Bách Việt giao cho Thiên Trạch, Câu Tiễn đã cân nhắc kỹ lưỡng. Lấy hắn lực lượng mà nói không cách nào có thể trả thù cùng khôi phục giang sơn đã mất, chưa kể còn bị Đại Việt của đứa con mình làm thịt đi.

Làm Bách Việt chi chủ nắm giữ quyền lực nhưng là tiểu quốc phụ thuộc vào Ngô quốc, nhưng đem Bách Việt xác nhập vào Đại Việt. Hắn chính là Việt Đế thân phụ, một kẻ giết đi hơn 700 vạn quân bốn nước, Phù Sai phải hạ mình vổ về hắn cầu hòa, chưa kể nếu sau này Đại Việt cất binh xác nhập các nơi, hắn chẳng phải là tiểu quốc phụ thuộc cho Bách Việt ư?

Mà khi xác nhập vào Đại Việt, lấy hắn thân phận lẽ nào không được quyền tham dự vào trị chính cơ chứ? Dù không có tham dự vào đi nữa, thì địa vị của hắn cũng so với trước cực kỳ cao.

Một cái là Bách Việt tiểu quốc chi chủ hoàn toàn lép vế dưới Thập Nhị Chiến Hùng, một cái là Đại Việt thân phụ của Việt Đế, hai cái thân phận hoàn toàn khác nhau, hắn tất nhiên sẽ chọn cái sau rồi.

“ Xác nhập Bách Việt vào Đại Việt, Việt vương là từ bỏ quyền lực?” Thiên Trạch hỏi.

Câu Tiễn nghe hỏi do dự, vẻ mặt hơi lúng túng nói : “ tất nhiên phụ vương sẽ giao quyền lực cho con nắm giữ”

Thiên Trạch gõ gõ bàn tai trên ghế, nhìn người kia rồi nói : “ đường dài bôn ba, hai người ắt hẳn đã mệt mỏi rồi. Trẫm đã chuẩn bị cho hai người tẩm cung nghỉ ngơi, Vô Dung sẽ trợ giúp cho hai người một vài thứ không rõ”

Cả hai nghe cũng đã rõ đứa con này không có ý định trò chuyện thêm, nhìn nữ tử dẫn đường ở sau đứng dậy thi lễ, cả hai hiểu ý đứng lên, xác thực bôn ba một đường cả hai cũng hơi mệt.

Thiên Trạch mở ra một cái Truyền Tống Trận.

“ Mời Việt vương, Quân phu nhân đi theo nô tỳ” Khúc Vô Dung cung kính nói.

Câu Tiễn và Quân phu nhân cũng không quá kinh ngạc gì, dù sao chứng kiến quá nhiều thứ rung động trong này rồi, cả hai nhanh bước vào cái trận pháp đó. Và rất nhanh sau hai cái chớp mắt đã được dời qua một tòa đảo nổi khác.

“ Đây là....” Câu Tiễn, Quân phu nhân nhìn cảnh vật thay đổi thốt lên.

Khúc Vô Dung nói : “ vừa rồi bệ hạ dùng năng lực mang chúng ta đến một nơi khác trong Đế Cung, trên đảo có kết giới phòng hộ, đây là lệnh bài có thể ra vào tự do, xin Việt vương và Quân phu nhân giữ lấy, dùng một giọt máu nhỏ lên sẽ tự do ra vào.”

Câu Tiễn và Quân phu nhân nhìn hai tấm lệnh bài màu vàng chạm khắc song long, nhìn một lát rồi đưa tay nhận lấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK