Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên lai, cái này mày rậm mắt to thiếu niên, chính là Lữ Lân.

“ Làm sao bây giờ mới tới, phụ thân rửa tay xong rồi” Lữ Đằng Không nhìn đứa con trai này, hắn knhỏ giọng.

“ Xin lỗi, tiếp theo giao cho con” Lữ Lân nhỏ giọng đáp, sau đó xoay người nhìn đám người kia lớn giọng.

“ Nè! Kể từ hôm nay Phi Hổ Tiêu Cục sẽ do tôi tiếp quản. Chỉ cần ngày nào tôi còn sống, các vị đừng hòng tháo xuống Tống quốc đệ nhất tiêu này”

Hắn nói lời thề son sắt, vỗ ngực.

"Ngươi dựa vào đâu?"

Bên cạnh có người khịt mũi coi thường chất vấn.

Lữ Lân nhìn thấy người nói là ai, là Kim Đại Đức thiếu chủ của Kim Ưng Tiêu Cục một ngày trước bị hắn củ hành cho, giơ nấm đấm lên : “ bằng cái này”

Kim Đại Đức biến sắc liền chạy đến sau cha mình nấp.

“ Ngươi muốn làm gì?” Kim Đại Dũng lớn tiếng hỏi

Lữ Đằng Không nói : “ Lân nhi không được vô lễ”

Lữ Lân thu lại tính tình một chút.

Chính lúc này, hai khung xe ngựa trước sau trên đường đá dừng lại trước cổng Phi Hổ Tiêu Cục.

Khung xe ngựa trước trang trí cực kỳ hoa lệ, tơ vàng ngân khoác, còn khảm nạm lấy không ít bảo thạch xe ngựa, chính từ hai thớt đỏ thẫm tuấn mã kéo, nhìn qua cũng đã biết là của hạng không phú thì quý.

Khung xe sau thì bớt hoa lệ hơn, nhưng so với các khung xe ngựa bình thường trong thành thì trội hơn nhiều.

Từ khung xe ngựa trước đi xuống một người, ăn mặc giống như là quản gia của hộ nhà giàu bộ dáng.

“ Xin hỏi vị nào là Lữ tổng tiêu đầu?” người đàn ông như quản gia hộ giàu cất lời.

Đám người ở trong đã sớm chú ý, ai nấy cũng đưa mắt nhìn nhóm người kia.

Lữ Đằng Không vỗ vai con trai mình, cười nói : “ đi đi”

Lữ Lân cười vui vẻ đến trước, nói một tràng : “ tại hạ chính là Tống quốc đệ nhất tiêu Lữ Lân thiếu gia của Thiên Hộ Tiêu Cục”

Gả đàn ông nghi hoặc hỏi : “ huynh chính là Lữ tổng tiêu đầu?”

“Chính là tôi đây, ha ha” lần đầu đứng ra nhậm chức lại có người đến đặt tiêu không thể nào tốt hơn, cho nên Lữ Lân đầy mặt tươi cười.

Người quản gia đáp: “ tại hạ Tề Phúc, chủ nhân của nhà tôi nhờ chuyển hàng”

“ Có người đến nhờ chuyển hàng kìa” Lữ Lân cà khịa đám người phía sau, lại hướng Tề Phúc hỏi : “ không biết là nhờ chuyển hàng gì đây?”

“ Là một cây đàn cổ do tổ tiên truyền lại” Tề Phúc đáp.

Nghe được đám người xôn xao, đa phần là cười nhạo Lử Lân chuyện làm ăn đầu tiên, bởi đàn thứ này cũng không tính giá trị gì nhiều.

“ Mặc kệ đó là cái gì, đây là vụ làm ăn đầu tiên của con tiếp quản Phi Hổ Tiêu Cục, không lớn không nhỏ là một điềm báo tốt” Tây Môn Nhất Nương cất lời.

“ Mẫu thân nói đúng lắm” Lữ Lân nói tiếp : “ vậy chuyển đàn cổ tới đâu, đưa cho ai?”

Tề Phúc đáp rằng: “ cách đây không xa, chỉ là trên đường rất có thể có người đến cướp, lỡ như mất đàn cổ không biết Lữ tổng tiêu đầu có gánh nổi trách nhiệm không?”

Lữ Lân đáp : “ trời ơi tức cười, Tống quốc đệ nhất tiêu cục ai mà không biết, đừng nói là cây đàn cổ cho dù cây đàn đặc biệc hơn tôi cũng gánh nổi trách nhiệm đó”

Tề Phúc chỉ chờ có thế, đáp : “ vậy thì tốt rồi, chủ nhân nhà tôi đưa cho Phi Hổ Tiêu Cục hai vạn lượng vàng cùng tứ bảo ở Tây Vực để làm thù lao”

Lời hắn còn chưa dứt, từ khung xe ngựa phía sau đã đi ra bốn cái thiếu nữ, mỗi người bưng một chiếc mâm sơn son thếp vàng to, bên trên dùng một vuông lụa xanh phủ kín, và tên xa phu khiển xe ngựa thứ hai ôm lấy một rương gỗ đi theo.

Tề Phúc bèn nhanh nhẹn bước tới, thò tay đỡ những vuông lụa xanh đậy trên từng chiếc mâm ra, và Lữ Đằng Không cùng số tiêu đầu đứng chung quanh đều không khỏi giật mình sửng sốt!

Thì ra trong chiếc mâm sơn son thếp vàng thứ nhất đựng một viên ngọc Thấu Thủy Lục, hiếm có trong đời, chiếu sáng lóng lánh, đặt gọn giữa những tấm giấy màu xanh lam xinh đẹp.

Và trong chiếc mâm thứ hai đựng một viên dạ minh châu to bằng hạt trái nhãn. Trong chiếc mâm thứ ba là một con sư tử chạm trổ khéo léo bằng chuỗi đỏ. Thứ chuỗi ấy là một loại chuỗi Hỏa Tề hiếm có trong đời, chạm trổ tinh vi đến độ có thể nhìn rõ được từng sợi lông bờm trên đầu của nó.

Cuối cùng, trong mâm thứ tư là một con rồng vàng năm móng, thắt bằng những sợi tơ bằng hoàng kim. Về số vàng tạo nên con rồng ấy chẳng qua chỉ hơn nửa cân mà thôi.

Nhưng về mỹ thuật thì quả đấy là một công trình hiếm có trong đời. Vì ngay đến một người thợ khéo léo nhất ở kinh đô, nếu khởi công thắt cho hoàn thành một con rồng như thế, ít nhất cũng phải trải qua đến tám năm trường. Đôi mắt của con rồng đó được cẩn hai hạt kim cương to, lúc nào cũng chiếu sáng lập lòe, hoa cả mắt mọi người chung quanh!

Lữ Đằng Không trong giai đoạn tuổi già, đã trở thành một con người giàu có, tài sản rất nhiều. Ông ta đã từng bỏ tiền ra mua những món đồ cổ quý báu với một giá thật đắt để chưng bày trong nhà. Hơn nữa, ông ta lại là người rất thạo về đồ cổ nên đã mua được rất nhiều vật quý báu. Tuy nhiên, với bốn bảo vật đang bày trong mâm, bưng trên tay bốn tên gia đinh đang đứng trước mặt ông ta, thì chẳng có món nào không phải là vật quý báu vô giá, và chính ông ta từ xưa đến nay, cũng chưa hề được trông thấy lần nào! Bởi thế, trong nhất thời, ông ta không khỏi tròn xoe đôi mắt, há hốc đôi môi, nói chẳng nên lời.

Mà những kẻ phía sau thì trố mắt ra mà nhìn, ai nấy khó mà dời mắt đi được.

“ Xin hãy nhận cho” Tề Phúc chắp tay nói.

Lữ Lân cũng khó mà rời mắt, thậm chí cha mình gọi cũng không để ý, cuối cùng phải đến mẹ mình bắt lấy vai mới từ thất thố đi ra.

“ Vị tiên sinh này, lúc này tiên sinh nói áp tải đàn cổ, mà lại dùng bảo vật đắt giá như vậy làm thù lao, thực sự khiến chúng tôi bất ngờ. Nhưng mà chúng tôi cần phải kiểm tra đàn cổ trước mới tính giá viết giao kèo” Lữ Đằng Không áp tiêu một đời cho nên biết thù lao trước mắt đã quá quý rồi, cây đàn kia ắt không phải vật bình thường, hắn cẩn thận nói.

“ Nếu như hai bên mua bán không kiểm tra hàng hóa trước, chắc chắn sẽ có xích mích, không phải chúng tôi không tin Tề tiên sinh, có điều hai bên mua bán phải mất lòng trước được lòng sau, xin Tề tiên sinh thông cảm cho”Tây Môn Nhất Nương nói

Kim Đại Đức không nhịn được bước ra : “ có mối làm ăn mà còn lôi thôi như vậy, các ngươi không nhận, Kim Ưng Tiêu Cục chúng tôi nhận cho”

"Ta tiếp!"

"Ta nhận!"

"Cho ta!"

Kim Đại Đức nói ra khiến cho đám tiêu cục khác cũng nháo dành, rất nhanh khiến giữa sân hổn loạn một mảnh.

“ TÔI NHẬN!!!!

Lữ Lân chen chúc không thành, cuối cùng hét lớn một tràng át đi đám kẻ trước.

“ VÙ!!!”

Chính lúc này, từ trong khung xe ngựa phía trước, rèm vải bay lên một hộp gỗ bọc vải bay nhanh ra.

Hộp gỗ lao đến bất ngờ đem đám phía trước tiêu cục dành đoạt tiêu đánh ngã, một phần vì bị Lữ Lân làm cho bất ngờ một phần hạp gỗ lao đến quá nhanh, nhoáng một cái một đám người đã bị đánh ngã.

Lữ Lân bị ép lùi mười mấy bước, một chân đá chặn lại nhưng vẫn không cản được.

Mất thấy con trai sắp bị ép ngả, hai vợ chồng Lữ Đằng Không vận khí bổ trợ.

“Sa!”

Chính lúc này, nồng đậm kim khí bao trùm, đột nhiên bao phủ lên hạp gỗ bọc gấm kia, sau đó lại quỷ dị bay đến một nơi.

Trong sân, chốn hẻo lánh từ lúc nào có thêm một cái thân ảnh nam tử, kim bào phất phới, tử kim y phục tung bay, y so với người thường còn cao hai cái đầu, y mở miệng mà nói : “ Chuyến tiêu này ta nhận”

Lời vừa rơi xuống, toàn bộ đám người dời mắt.

Cả bọn yên lặng nhìn, thì phát hiện kẻ này hết sức bình phàm này chính là một trong những kẻ đi vào Phi Hổ Tiêu Cục, chỉ là ngoại hình hết sức bình phàm không lấy gì lạ cũng chẳng có thấy võ công gì cao siêu nên không chịu người chú ý.

Chỉ là hiện giờ y xuất thủ để nhiều kẻ thấy rõ được mình đã lầm, y không những biết võ công mà còn là một tay cao thủ.

Bởi lẻ y khoảng cách so với chổ Lữ Đằng Không gần trăm bước chân, lại có thể đem cây đàn thu về tay, khả năng cách không nhiếp vật của y cùng nội lực đã đạt đến bậc thượng thừa, ở nơi này khó ai mà làm được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK