Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động tĩnh của Tiểu Vũ gây ra đương nhiên nhóm người Triệu Vô Cực tất nhiên phát hiện ra được, khi cơn địa chấn lòng núi sụp đổ qua đi, nhóm người cũng rời khỏi căn nhà bọn họ cư trú.

Tím vàng vảy giáp, long thân dài đến hai trăm mét, một đôi cánh chim tím vàng trên lưng khẻ đung đưa, theo đó hỏa diễm rực rở trên long thân tản ra hủy diệt mọi thứ xung quanh, cả một phiến địa hình rộng lớn cũng bị long ảnh này phá hủy.

Từ trên nhìn xuống, tại thân rồng cuộn tròn bên trong là một nhóm người có mặt ở nơi đó, mà những người này ai cũng ngây ngốc thần sắc dại ra khi nhìn long ảnh khủng bố to lớn này.

Để ý kỹ hỏa diễm trên người của long thân càng ngày càng ít, khí tức khủng bố tỏa ra càng ngày càng yếu đi.

“ Đây...đây rốt cuộc là Hồn Thú gì? Thật cường đại vũ hồn Phượng Hoàng của ta dường như sợ hãi, hỏa diễm còn đáng sợ hơn của ta” Mã Hồng Tuấn khiếp nhược nói.

“ Là hắn... khí tức hắn đang suy yếu đi” Đái Mộc Bạch con mắt gắt gao nhìn, thân ảnh động bước đến gần.

“Xin lỗi... ta không cố ý... ngươi...ngươi...không sao chứ? Ta... ta chỉ... ta chỉ... ta không có muốn giết ngươi... ta... ta” Tiểu Vũ nước mắt ngấn ra, nghẹn ngào nói.

Đế Thiên An cười cười : “ có sinh ắt có tử, thỏ ngốc xem ra Bản Đế không thể dạy ngươi tiếp, sau này Long Sát đi theo ngươi, hắn sẻ bảo hộ ngươi một đời an toàn, còn cả thanh chí tôn vũ khí của ta nữa, Đại Minh và Nhị Minh đều ở trung tâm sâm lâm bị ta nhốt ở dưới đầm...”

“ Hức hức... ngươi không được chết... ngươi mạnh như vậy...làm sao sẻ chết chứ” Tiểu Vũ nước mắt ngấn ra, trong lòng tràn đầy hối hận nói.

“ Sao mà chết được, ta chỉ bị trọng thương suy yếu cùng cực, cần ngũ một thời gian, có lẽ là trăm năm, ngàn năm mà thôi. Thỏ ngốc xả hội con người tuy phồn hoa, không phải là không có kẻ tốt, nhưng nhân tính tham lam, lòng người có quỷ, chỉ có nắm giữ thực lực mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình, biết không”

“ Ân” Tiểu Vũ gật đầu, nước mắt như nước tràn đê, nàng bây giờ hối hận đả có, tuy Đế Thiên An đem nàng khi dể lẫn những người xung quanh, song sâu trong thâm tâm nàng biết y tốt với mình, chẳng qua hành sự có chút cực đoan mà thôi.

Cách không xa Tiểu Vũ là nhóm người Mạnh Yên Nhiên, có chăng lại nhiều thêm một lảo già vóc dáng cao gầy, nhìn qua cũng ít nhất trên bảy mươi tuổi, cũng giống Triêu Thiên Hương, đầu đầy tóc bạc.

Trong tay cầm một cây Long đầu quải trượng dài hơn bốn thước màu bạc nhàn nhạt. Long đầu ở trên quải trượng trông rất sống động, nhìn qua cực kỳ huyễn lệ, tề danh cùng Xà bà, Long công Mạnh Thục.

Hắn có mặt ở nơi này chính là từ xa phát hiện ra động tĩnh của Hồn Thú này, vốn khi thấy hắn không dám lại gần, nhưng khổ nỗi cháu gái mà vợ mình mấy ngày nay mất tích lại ở gần đó, cho nên liều cái mạng già đi đến.

“ Hồn Thú này chắc hẳn là thập vạn niên, bây giờ nó bị thương, ta có nên...” Mạnh Thục không cách nào bình tĩnh nhìn về phía trước long ảnh to lớn.

Hắn ngoại hiệu là Long công, bởi hắn vũ hồn là một đầu Long, nhưng so với đầu Long phía trước mà nói chẳng đáng là cái gì cả, bởi vũ hồn của hắn run rẩy khi cảm nhận được long uy của nó.

Thập vạn niên hồn hoàn chính là hồn sư thèm muốn, lại là hồn thú hệ Long, có thể nói với Mạnh Thục mà nói hấp dẫn chí mạng, hiện tại nó lại bị thương cũng đủ làm cho hắn lòng ma quỷ hiện lên.

“ Thân phận của nàng đả lộ, nghe lời ta tạm thời không nên trở về thế giới nhân loại sinh hoạt, hãy học những thứ ta cho tốt, ít nhất thì phải học xong Chỉ Xích Thiên Nhai, đánh không lại cũng có thể chạy”

Tiểu Vũ một tay lau đi nước mắt : “ Ân... nghe ngươi”

Tầm vóc trung đẳng thoáng có chút yếu ớt, ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc ngắn màu đen, tướng mạo rất bình thường, trên người nhìn qua có vài phần hoà hoãn dễ gần, đi đến gần Đường Tam, nói : “ Tiểu Vũ thật là Hồn Thú”

“ Ukm” Đường Tam gật đầu đáp.

“ Trúc Thanh” Đái Mộc Bạch vội hô lên, thân ảnh lập tức phóng lên khi nhìn thân ảnh Chu Trúc Thanh lăng không bay đến gần miệng rồng to lớn.

“ Phanh”

Một cơn kình phong vang lên, thân ảnh Đái Mộc Bạch bị lui về sau, nhưng Chu Trúc Thanh thân ảnh trên không cũng rơi xuống, thân ảnh tiếp đất.

“ Xem ra thương thế của ngươi không nhẹ” Đái Mộc Bạch lên tiếng.

“ Đái Mộc Bạch lui xuống” Triệu Vô Cực vội quát lên, chắp tay nói : “ Tôn kính Sâm Lâm Chi Chủ, chúng ta cảm tạ ngài mời khách, cũng như trợ giúp chúng ta qua cơn nguy hiểm, hiện tại ngài cũng bị thương, chúng ta mạn phép rời đi”

“ Buổi tiệc nào cũng đến lúc tàn, các ngươi đi đi, trừ Tiểu Vũ cùng Chu Trúc Thanh ở lại, hai người bọn họ còn phải ở lại nơi này một đoạn thời gian”

Đái Mộc Bạch nghe được cười lạnh : “ không được, Chu Trúc Thanh phải theo chúng ta rời đi”

“ Ta... ta” Chu Trúc Thanh lâm vào khó xử, nếu là bình thường nàng đả rời đi, nhưng mà hồn thú phía trước rơi xuống thương thế như bây giờ là do cứu nàng mà ra, cộng thêm gần đây nàng chiếm không ít thứ tốt, nhất thời khó xử vô cùng.

Triệu Vô Cực lại nói : “ tôn kính Sâm Lâm Chi Chủ, Chu Trúc Thanh là học viện Sử Lai Khắc chúng ta thành viên, ngài hiện giờ còn đang bị thương, một mình Chu Trúc Thanh ở lại có phần nguy hiểm, ngài dưỡng thương sớm thì 100 năm chậm thì 1000 năm, nhân loại chúng ta tuổi thọ có hạn... xin ngài”

Đế Thiên An đáp : “ Trúc Thanh là Bản Đế yêu thích nữ nhân, hơn nữa ta có một bộ công pháp là Âm Dương Song Tu Quyết, Trúc Thanh nếu nàng đồng ý ở lại, Bản Đế nguyện chia sẻ thọ mệnh của mình”

“ Ta...” Chu Trúc Thanh bối rối lên khi nghe được.

“ Xem ra thương thế của y rất nghiêm trọng” Mạnh Thục thầm nghĩ, chân bước đến một bước, nhưng bị vợ mình đem tay cản lại, hắn chau mày.

Đái Mộc Bạch mắt đỏ lên, tràn đầy tức giận quát : “ Trúc Thanh nàng là nhân loại, hắn là Hồn Thú, hai bên vốn không thể cùng một chổ, mau cùng chúng ta rời đi khỏi nơi này”

Tiểu Vũ thân hình khẽ run lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Tam, câu nói của Đái Mộc Bạch như một vết cứa vào tim nàng vậy, nàng cũng là Hồn Thú đây, hít sâu một hơi rồi nói : “ các ngươi mau rời khỏi đây đi”

“ Tiểu Vũ” Đường Tam muốn nói lại thôi, nhưng không biết phải nói như thế nào cho phải, hiện tại Tiểu Vũ thân phận đả khác, một khi theo hắn trở về chính là đẩy nàng vào hố lửa.

Ngọc Tiểu Cương tiến lên một bước, rồi nói : “ Tôn kính Sâm Lâm Chi Chủ, chúng ta cảm tạ ngài trợ giúp, cảm kích vô cùng, chúng ta xin lập tức rời đi”

Đám người Sử Lai Khắc quay người rời đi, đúng lúc này, Triệu Vô Cực hồn hoàn lóe lên, lập tức đem Chu Trúc Thanh cách không xa mình trảo lại gần, rồi nói : “ Thật xin lỗi Chu Trúc Thanh chúng ta phải đem đi”

Ngay khi đem Chu Trúc Thanh thu về tay mình, Triệu Vô Cực cùng đám người cấp tốc chạy nhanh được bao nhiêu thì nhanh.

Nhưng không được bao lâu, một cái khủng bố uy áp đè nén lên cơ thể bọn họ, làm cho bọn họ đang ở trên không trung đào tẩu, như sung rụng rơi xuống, miệng phun ra máu tươi ở trên không trung vương vấn.

“ Ngu xuẩn” Đế Thiên An cười nói, long ảnh to lớn nháy mắt thu hồi về nhân hình, một cái vương tọa rực rửa hiện ra cho hắn ngồi lấy, nói : “ chạy nhanh một chút, các ngươi an tâm khi các ngươi vừa đến nhà Bản Đế đảm bảo toàn bộ người thân các ngươi không một ai còn sống, ta còn tưởng các ngươi thấy ta suy yếu còn ra tay cướp Hồn Hoàn đoạt Hồn Cốt chứ... xem ra ta đánh giá thấp các ngươi rồi”

“ Ngươi...ngươi... ngươi lừa ta” Tiểu Vũ đem tay chỉ về Đế Thiên An mái tóc rực rở, trong lòng đang ôm lấy Chu Trúc Thanh, nào có bộ dáng suy yếu chứ.

“ Ha ha ha ha” Đế Thiên An cười lớn lên : “ thỏ ngốc thỏ ngốc, nàng còn non và xanh lắm, ta chỉ đùa một chút, xem thử cái đám ngu ngốc kia sẻ giở quẻ gì... chà chà ta nên phái Long Sát đi giết thế lực nào trước đây nhỉ... Đái thị gia tộc đi, người đông giết sướng tay”

“ Hỗn đãn... ngươi là tên hỗn đãn” Tiểu Vũ nhảy lên, song quyền hung hăn nện lên lồng ngực của Đế Thiên An, từng tiếng “ phanh” vang dội vang lên.

Đế Thiên An mặc kệ nàng, đem mắt nhìn về tràn đầy mồ hôi Mạnh Thục, cười cười : “ lúc nãy ta còn chờ lảo già ông xông lên đây, aii cũng may có người cản... tiếc quá tiếc quá, thập vạn niên hồn hoàn à... đến ta để im cho ông chém nè, cam đoan không phản kháng”

Mạnh Thục mồ hôi thấm ra, sợ hãi nói : “ tôn kính Sâm Lâm Chi Chủ, ngài cứu mạng thê tử cùng cháu gái ta, Mạnh Thục nào làm chuyện vong ân phụ nghĩa đó chứ”

“ Thê tử và cháu gái ông chưa nói cho ông biết ta có thể đọc suy nghĩ trong đầu của ông hay sao? Có hay không? Ta và ông đều rõ.” Đế Thiên An cười cười, đem Chu Trúc Thanh ôm vào trong lòng, nhìn nàng thân hình khẽ run bờ môi cắn chặt, nói : “ Trúc Thanh đừng sinh khí, nếu không ta đem nàng lột sạch, sau đó hảo hảo mây mưa hoan ái”

“ Vô sỉ” Chu Trúc Thanh rốt cuộc nhịn không được mắng lên, người đàn ông này để cho nàng bây giờ tức muốn run người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK