Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm thần đang hoảng loạn, nhưng Từ Tử Lăng vẫn cảm nhận được sau lưng đang có người bước tới, còn tưởng rằng đó là một khách nhân khác đang đi qua, nhưng gã lại cảm nhận được cánh tay của đối phương đang chuẩn bị đặt lên vai mình.

Đó là một thứ cảm ứng hết sức vi diệu, gã không hề nhìn thấy động tác của đối phương, song lại hết sức rõ ràng.

Trong sát na ngắn ngủi, tinh thần gã tiến nhập vào cảnh giới thanh tịnh vô vi như làn nước giếng phẳng lặng không gợn sóng, có thể phản chiếu được ánh trăng trên trời cao, cũng chính trong sát na ngắn ngủi ấy, gã cảm nhận được đối phương không có ý hại mình.

Cánh tay đặt lên vai gã mềm mại lạ thường.

Khấu Trọng cũng cảm thấy có gì lạ, quay đầu lại nhìn với Từ Tử Lăng. Vừa quay lại, hai gã đã hồn phi phách tán.

Đối phương chính là người mà hai gã không muốn gặp nhất, Đông Minh công chúa Đơn Uyển Tinh.

Trong chớp mắt, hai gã đã rơi vào trùng vây.

Thiếu soái Thượng Minh và hai đại tướng Thượng bang, Thượng Khuê Thái của Đông Minh Phái cùng lúc đi ra từ đám tân khách, cùng Đơn Uyển Tinh sát khí đằng đằng dồn hai gã vào sát chân cột, chặn đứng mọi đường tháo lui.

Khấu Trọng miễn cưỡng gượng cười, cất lời : “Chư vị vẫn khoẻ cả chứ? Đến xem biểu diễn à?”

Thượng Minh hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Tiểu nhân bỉ ổi!”

Mặt ngọc của Đơn Uyển Tinh như phủ lớp băng mỏng, lừ mắt nhìn Từ Tử Lăng lạnh lùng nói: “Còn tưởng rằng các ngươi đã bị bắt đi, bây giờ thấy hai ngươi sinh long họat hổ thế này mới biết thì ra là các ngươi đã cấu kết với Vũ Văn Thành Đô để ám đối phó chúng ta, hừ! lần này đúng là thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu....”

Từ Tử Lăng xua tay nói: “Công chúa chớ hiểu lầm, chúng tôi không những không quen biết Vũ Văn Thành Đô mà Vũ Văn phiệt của hắn còn là đại cừu nhân của chúng tôi nữa.”

Thượng Bang tức giận gằng giọng: “Hiếm khi thấy phu nhân coi trọng người nào như các ngươi, nhưng không ngờ các ngươi làm cho người phải thương tâm. Hắc.... dù cho các ngươi không quen biết Vũ Văn Thành Đô, nhưng các ngươi đã trộm đồ, đó là chuyện không thể thay đổi.”

Thượng Khuê Thái mắt lộ sát khí chất vấn: “Rốt cuộc là kẻ nào đứng sau lưng chỉ đạo các ngươi?”

Khấu Trọng cười xòa : “Có gì thì từ từ nói nào, làm gì có ai chỉ đạo chúng tôi chứ?”

Bởi song phương đều thấp giọng đàm thọai nên những tân khách khác đều tưởng bọn họ là bằng hữu đang hàn huyên, nào ai có biết tình thế đã đến mức kiếm bạt cung trương, hung hiểm thập phần, kết cục mạng vọng có thể đến bất cứ lúc nào.

Đơn Uyển Tinh như muốn ăn tươi nuốt sống hai gã, nhạt giọng nói: “Nếu không có người chỉ điểm, các ngươi làm sao biết cuốn sổ đó?”

Thượng Minh tiếp lời: “Nói nhiều với lọai người vô sỉ này làm gì cho phí thời gian, mau bắt chúng về!”

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lập tức loé lên một tia hy vọng, đoán được bọn họ ngại kinh động đến chủ nhân, không dám công nhiên động thủ làm phá hại không khí buổi tiệc này.

Khấu Trọng nheo mắt cười cười nói: Nếu các người ra tay, bản cao thủ lập tức sẽ kêu lớn lên, vì vậy trươc khi động thủ phải suy nghĩ cho kỹ.”

Lời còn chưa dứt, Đơn Uyển Tinh và Thượng Minh đã cùng lúc xuất thủ.

Ngọc thủ của Đơn Uyển Tinh ẩn ẩn hiện hiện trong ống ta áo, tấn tốc chộp vào eo hông của Từ Tử Lăng, kình khí rít lên “phụt” một tiếng.

Thượng Minh cũng xoè rộng ngũ chỉ, chộp thẳng vào đầu vai Khấu Trọng.

Hai người đồng tâm nhất ý, muốn chế ngự Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trươc khi hai ngã kịp lên tiếng kêu cứu.

Động tác của Đơn Uyển Tinh và Thượng Minh lăng lệ vô song, nhưng hai vai không hề động đậy, cùng lúc đó Thượng Bằng và Thượng Khuê Thái bước lên ngăn cản tầm nhìn của những người khác, nên tuy rằng trong sảnh có không ít võ lâm hảo thủ, nhưng không ai phát giác ra điều gì dị dạng.

Khẩu Trọng và Từ Từ Lăng biết đây là giây phút sinh tử quan đầu, nếu như để người của Đông Minh Phái phát giác cuốn sổ trong người, e rằng có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được nỗi oan này.

Trong sát na ngắn ngủi, hai gã tiến nhập vào cảnh giới tinh thần tĩnh lặng như nước giếng không một gợn sóng.Tất cả động tác trở nên chậm chạp, thời gian như ngưng đọng lại.

Từ Tử Lăng nắm rõ hết mọi biến hóa cũng như tốc độ xuất thủ, góc độ và lực đạo của Đơn Uyển Tinh, càng biết rõ hơn nếu như muốn tỷ đấu tốc độ với nàng, gã chắc chắn sẽ thất bại chứ chẳng nghi.

Cách duy nhất của gã hiện giờ chính là lợi dụng sự chủ quan khinh địch của đối phương. Ý nghĩ này lướt qua trong đầu gã như điện quang hỏa thạch, cũng trong thời gian ngắn ngủi ấy, y đã nghĩ ra đối sách.

Khi chưa chạm đến người, chân khí đã từ ngón tay Đơn Uyển Tinh dồn vào cơ thể gã, công kích các huyệt đạo ở eo hông.Chân khí đi theo các huyệt mạch dồn vào đại huyệt nơi cột sống.

Từ Từ Lăng vận tập nội lực, dĩ ý ngự khí, đón thẳng luồng chân khí đang xâm nhập huyệt mạch.Tiếp đó gã thóp bụng lại, không để đối phương chọc ngón tay vào.

Đơn Uyển Tinh đang thầm mừng đắc thủ, chợt cảm thấy chỗ đầu ngón tay tiếp xúc không những mềm nhũn mà đối phương còn phát ra một cỗ kình lực khiến ngón tay của nàng truợt đi.

Đang cả kinh thất sắc thì Từ Tử Lăng đã vươn tay lướt qua gương mặt trắng như trứng gà bóc của nàng.

Khấu Trọng lúc này cũng nghiến răng nghênh tiếp một kích của Thượng Minh, hòanh chưởng chặt thẳng vào tay Thượng Minh đang từ trảo hóa thành quyền.

“Bình!”

Thân hình Thượng Minh khẽ rung lên, thóat lui nửa bộ, còn Khấu Trọng cũng bị chấn ngược lại đập mạnh lưng vào thạch trụ rên lên một tiếng đau đớn.

Đơn Uyển Tinh và Thượng Minh đâu ngờ hai gã lại ngoan cố kháng cự như vậy, chỉ thấy Đơn Uyển Tinh khẽ hô lên một tiếng, lách người tránh khỏi thế công của Từ Tử Lăng, còn chưa kịp triển khai công thế thì Từ Tử Lăng đã kéo Khấu Trọng lách người chạy ra phía sau một trụ nhà khác.

Nếu như thực sự động thủ, với thân thủ có thể ngăn cản Đỗ Phục Uy của Đơn Uyển Tinh, sợ rằng hai gã cộng lại cũng không đỡ mười chiêu tòan lực công kích của nàng. Nhưng do nàng không muốn kinh động người khác, chỉ dùng hai ba thành công lực, lại nhầm lẫn về bản lĩnh của Từ Tử Lăng nên mới sơ ý để hai gã chạy thóat như vậy.

Lúc Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lách người qua một trụ nhà khác, vừa hay đối mặt với lão giả uy mãnh và nho sinh tiêu sái kia.

Mục quang hai người một lần nữa quét lên mặt hai gã, cùng lúc ánh lên tia nhìn kỳ dị.

Khổ nhất là Trầm Nãi Đường cũng đã nhìn thấy hai gã, nét mặt tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng giờ này đâu còn thời gian nghĩ nhiều, vội chạy lách người qua đám nam nữ tân khách đang huyên náo vang trời, chạy ra đại môn.

Còn vài bước nữa thì chợt thấy nhân ảnh chuyển động, hai nam một nữ tung mình chặn ngay trước mặt, nữ nhân cao giọng nói: “Tiểu cẩu! muốn chạy ư?”

Hai gã vội vàng dừng bước, ngẩng mặt lên nhìn, nguyên lai là Trầm Vô Song đang trừng mắt nhìn hai gã, hai bên tả hữu là huynh đệ Mạnh Xương và Mạnh Nhiên, nét mặt cũng như gặp phải cừu nhân, mắt đỏ hừng hực như có lửa.

Lúc này bọn bốn người Đơn Uyển Tinh đã đến sau lưng hai gã, nhưng vì không rõ quan hệ của hai gã với bọn Trầm Vô Song nên cũng dừng lại, đứng yên quan sát.

Trầm Vô Song hiển nhiên không quen biết Đơn Uyển Tinh, sắc mặt khẽ biến đổi, cất lời nói: “Thì ra còn có đồng đảng, chẳng trách các ngươi lại oai phong như vậy.”

Khấu Trọng rất biết dùng thủ đọan, thấy vậy liền thừa cơ nói: “Vô Song muội hiểu lầm rồi, bọn ta chỉ muốn chúng ta cùng ra ngòai cùng nhau nghiên cứu vài chiêu quyền cước công phu thôi mà.”

Trầm Vô Song lanh lảnh quát: “Ai là Vô Song muội của các ngươi?”

Từ Tử Lăng chen miệng vào nói: “Người một nhà đừng cãi nhau nữa được không? chúng ta đến đây làm khách chứ không phải đến đánh nhau hay cãi nhau đâu.”

Đơn Uyển Tinh mất kiên nhẫn nói: “Mau tránh đường cho ta!”

Trầm Vô Song đang bị Khấu Trọng làm cho tức đến thất khiếu bốc khói, nghe vậy liền trút hết lửa giận lên đầu Đơn Uyển Tinh, gắt gỏng quát: “Ngươi cút đi cho ta! Ta trừng trị hai tên tiểu cẩu này rồi mới tính sổ với các ngươi.”

Thượng Minh thấy nàng ta làm nhục công chúa, cười lạnh một tiếng nói: “Xú a đầu ngươi có tư cách gì mà tính sổ với chúng ta chứ?”

Lần này thì hai gã Mạnh Xương, Mạnh Nhiên bước lên phía trước đồng thanh quát: “Tiểu tử thối!”

Song phương càng mắng chửi càng không thể kiềm chế, khiến cho đám tân khách xung quanh cũng bu lại xem náo nhiệt.

Trầm Nãi Đường bước tới trách mắng: “Các ngươi làm gì vậy? Có biết đây là nơi nào không?”

Lão cậy mình già cả, vừa xuất khẩu đả lên tiếng trách mắng tất cả mọi người có mặt tại hiện trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK