Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở bên dưới đám người nghe rõ mồn một.

Thiên Minh im lặng trong chốc lát sau đó triệu ra bảo tọa của mình, chân đứng lên đó, một cây kiếm lấy ra, lớn giọng : “ bọn các ngươi cũng quá không xem Thiên Minh ta là gì rồi! muốn lấy đồ của ta ư? tốt thôi! trước hãy qua cửa bại tướng của ta đã! Thiên Như Sương, lên một đối một cho những kẻ kia biết mùi lợi hại”

Đám người im lặng khi nghe Thiên Minh rắm thí, hô hào cho to lại để kẻ khác ra chiến trước.

Như Sương đã nhịn không được nữa, cướp đến một cước đá hắn văng xuống bảo tọa, lớn giọng nói : “ bọn các ngươi muốn cướp đồ của ta, vậy xem bản lĩnh có lấy được hay không?”

Lời nàng vừa rơi xuống, từ một cái bảo tòa một cái bàn cờ lăng không mà ra, sau đó tại không trung xếp thành một bộ cờ.

“ Lấy thiên địa là bàn cờ, chúng sinh là quân cờ. Không nguyện làm quân cờ, thì làm người đánh cờ! Cờ bại, thân tử đạo tiêu! Cờ thắng, vạn thọ vô cương!”

Thanh âm thiếu nữ trong trẻo vang lên, đám người bên dưới nghe xong mà kinh ngạc lẫn rung động khi nghe lấy.

Thiên Đạo vô cùng, nhân thọ hữu hạn, làm thiên địa quân cờ, an hưởng mấy chục năm tuổi thọ, chờ cờ chết, hóa thành một nắm đất vàng, tan thành mây khói. Hoặc nhảy ra bàn cờ, cùng thiên đánh cờ, vì chính mình thắng lấy vĩnh sinh?

Đây là cở nào phách lực chứ?

Khó mà tin được chỉ một cái mười hai tuổi cô nương trong miệng lại nói ra.

Đổi lại là người khác mấy lời này của một cái cô nương có thể không xem trọng, hoặc là khinh thị. Chỉ là bày ra trước mặt sự tình để ai nấy có thể không xem trọng ư? Long tử năng lực bọn họ đã thấy qua Như Sương, bây giờ các Long tử ngự hắc long mà đến, có ai xem bất cứ kẻ nào trên kia là kẻ không có năng lực?

Nhất là những Long tử này dưới tya dạy dỗ của Việt Đế, không phải giống Như Sương nuôi thả ở bên ngoài.

“ Đúng là trang bức mà” Thiên Minh lầu bầu, bản thân hắn thì rõ ràng cái đám người kia tạo thế lắc lư đám người, sau đó thì lại nhảy ra thổi phồng, đây là chuyện hắn cũng hay ưa thích đây.

“ Ngươi có dám cùng ta chơi cờ!” thiếu nữ trên bảo tọa chiếm giữ trung tâm chi vị cao giọng, nói xong cướp đến vị trí Tướng.

“ Có gì không dám” Như Sương không chịu thua kém, nói về cờ môn này nàng không tin mình sẽ thua kẻ khác, liền cướp lên vị trí tướng của bàn cờ đối diện.

Những người bên dưới nhìn thấy tình huống này thì yên lặng xem lấy.

“ Ai xong rồi! người ra tay trước là chị mười hai, Phượng Như bại sớm thôi, hơn nữa còn bại rất thảm” Thiên Minh nhỏ giọng nói.

Thiếu Vũ nghi hoặc : “ người kia kỳ nghệ rất cao?”

Thiên Minh nói : “ luận đánh cờ môn này trong đám Long tử thì Phượng Hinh là giỏi nhất, hơn nữa cái bàn cờ này mười phần là pháp bảo cha cho. Cô ta lại nhảy vào chiến trường của người khác, đây không phải là đưa đầu vào lưới ư? thiệt thòi ta còn giúp cô ta nhiều như vậy, thật là mất mặt ta”

Đám người nghe xong thì cũng đã biết Phượng Như sắp tới không có hy vọng thắng rồi, vị công chúa kia ra oai phủ đầu lại trúng sở trường của mình, tuy rằng Như Sương kỳ nghệ không thấp chỉ là như lời Thiên Minh nói, cái bàn cờ kia là kiện binh khí, bản thân Như Sương còn nhảy vào trong đó, đã rơi xuống hạ phong rồi.

Mà thực tế không khác gì Thiên Minh nói.

Khi Như Sương vừa nhảy lên bàn cờ pháp trận trên liền cảm thấy không đúng, vừa nhìn lại, đầu óc lập tức ầm ầm rung động, trên bàn cờ thiên địa hai chữ như là vòng xoáy đồng dạng, đem nàng suy nghĩ tất cả đều lôi kéo đi vào.

Giờ khắc này, nàng chứng kiến hình ảnh cùng những người khác khác biệt, không còn là trong bàn cờ thế giới, mà là một cái rộng lớn thế giới, lớn đến nàng xem như kỳ thủ, không biết nên như thế nào hạ thủ.

Loại cảm giác này, giống như là một cái người thường, đột nhiên nhận lấy một cái thật lớn gia nghiệp, bất học vô thuật không cách nào quản lý được.

Bất quá Như Sương trong lúc loay hoay liền di chuyển quân tốt ở lộ chính.

“ Đi tốt giữa, một nước cờ cực kỳ mạo hiểm, rất ít kỳ thù lại chọn lối chơi nguy hiểm như vậy” Tiêu Dao Tử vuốt râu nói.

Cái Nhiếp nói : “ chủ động tiến công tốt đầu, phàm là kỳ thủ đều rất ít ai lựa chọn, bởi lẻ nước đầu tiên này có quá ít quân cờ có thể giữ được, mà kẻ địch sẽ tận dụng tốt một nước này để chèn ép”

Vệ Trang nói : “ pháo đầu, một nước cực kỳ hữu hiệu”

Hồng Liên nói : “ Như Sương lại dám đi một nước này ắt hẳn tự tin vào kỳ nghệ của mình, chỉ là Phượng Hinh cũng không phải là quả hồng mềm, tại đám Long tử trong cờ nghệ nó là đứa dẫn đầu”

Thiếu Vũ nói : “ Cô ta đi một nước nguy hiểm”

Lúc này, Phượng Hinh thẳng pháo phải qua chân trung tâm chắn tướng.

“ Pháo công đầu, đã chiếm tiên phong, Như Sương dù tự tin với kỳ nghệ cũng không để mình đi vào thế khó” Tuyết Nữ cau mày, nước cờ này nàng đã dự liệu.

“Như Sương chủ động để đối thủ tấn công, ắt muốn phòng thủ, ván cờ này đã muốn thủ chiến” Cao Tiệm Ly nói.

Lời hắn cũng rất được người đồng ý, bởi đây là thế thiết yếu.

Vệ Trang thâm ý nói : “ thủ ư? bàn cờ đó cũng không phải đơn giản”

Như Sương lại tiếp tục đi lại tốt.

Nước cờ này khiến cho đám người bên dưới xôn xao, bởi đây là một nước tự sát quân mình, lẽ thường nên lên tịnh hai bên hoặc là vào pháo để phòng thủ, để pháo đầu ăn tốt hoặc là tốt ăn lên khiến cho thế cờ bên mình lại chiếm hạ phong.

“Đây là... đây là...” Đại Thiết Chùy dù cờ nghệ có nát đi nữa nhưng vẫn biết chơi cờ tướng, cái nước đi kia chẳng khác nào đang đưa mình vào chổ hiểm.

Thiếu Vũ trầm tư :“ Nước cờ quái lạ quá! bỏ tốt dâng mặt tướng ra”

Phượng Hinh lại đem tốt ăn lên, thế chiếu Tướng.

Chính lúc này, một cỗ cuồn cuộn vô biên khí tức, khiến cho Như Sương không cách nào chống cự được, nàng cả người vừa mới leo lên quân tướng và chỉ đi được hai nước tự sát đã bị đánh văng ra ngoài.

“ Quá yếu! còn chưa đến hai nước đã chịu thua rồi! hoàng muội, nên học thêm chơi cờ nữa, thanh Phong Lôi Phiến kia nên giao ra cho ta rồi” Phượng Hinh cất lời châm chọc cũng không quên nói thứ mình muốn lấy.

“ Ngươi giở trò, dùng thủ đoạn hèn hạ.” Như Sương giận run mắng lấy.

Đến lúc này, cả đám người đã hiểu ra được phần nào, hóa ra Như Sương khi nhập trận cờ kia đã bị tác động, thần trí không như trước mà đi những nước cờ sai lầm.

Thiên Minh nói : “ ai bảo cô xông vào chiến trường của Phượng Hinh, thủ đoạn cũng là thực lực đấy”

Như Sương trừng mắt đem tay đẩy hắn ra, nàng không chấp nhận chuyện này.

“ Thua lại không dám nhận”

“ Thật là mất mặt!”

“Yếu quá đi, còn chưa đến 3 nước đã thua rồi. Ta còn tưởng phải được mười mấy nước cơ chứ! còn tệ hơn cả Long Vũ”

“ Dùng dao mổ trâu giết gà!”

“ Này có vẻ không được thông minh lắm!”

“ Thiệt thòi còn dùng thủ đoạn à, cô ta thật là ngốc quá di, dám xông vào Thiên Địa Cờ của Phượng Hinh”

“ Đánh thua cũng không dám nhận, lại đổ thừa lý do! Chậc! Thiên Minh ngươi không nói cho cô ta biết à!”

“ Thiên Minh, bại tướng của ngươi thật là nát quá, bị Phượng Như giải quyết rồi đến lượt ngươi đấy”

Như Sương mặt càng ngày càng đỏ lên, vừa thẹn vừa giận.

Chính lúc này, một đạo pháp trận ở trên không hiện ra, sau đó một cái thân ảnh nhanh hiển hiện.

Hắc long vui mừng chuyển động, long đầu hướng về người kia cọ lấy.

“ Phụ hoàng!”

“ Phụ hoàng! Chuyện này là thế nào vậy?”

“ Như Sương lại cùng phản nghịch chung đụng, còn cả Thiên Minh nữa”

“ Phụ hoàng, người một mặt thì truy nã một mặt thì bồi dưỡng phản nghịch, tin này mà về Đế thành, hừ hừ”

Thiên Trạch bên tai nghe cái đám này ồn ào nhẹ lắc đầu, sau đó thần lực tản ra bao phủ nơi này, thiết lập một cái kết giới.

“ Long! Long tử” Cao Nguyệt được Thiên Trạch mang theo, đôi mắt mở to hết cớ nhìn sinh vật trong truyền thuyết quanh mình, còn cả những thiếu niên thiếu nữ tuổi xê xích mình không bao nhiêu kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK