Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bào Đinh tiếp lời : “ nơi này là một phân đà cứ điểm của Mặc Gia ở Tề Lỗ Chi Địa, địa thế xa xôi ẩn mật, bốn bề là núi, người ngoài khó mà phát hiện được. Ở khu dân cư trong vòng năm dặm vuông xung quanh, còn có các đệ tử Mặc Gia canh giữ. Nếu có biến cố, có thể kịp thời cứu ứng cho nhau. Ở đó ẩn cư đợi chờ cơ hội tiếp theo, thế là thích hợp nhất rồi”

Ngừng một chút Bào Đinh nhìn sang Thiên Minh, rồi nói : “ Có điều với võ công và quyết sách ứng biến của Cừ Tử mới chúng ta, tựa hồ vẫn...”

Thiên Minh cười khúc khích : “ ông ta chê ngươi đần đấy”

Như Sương ánh mắt trừng một cái, lôi điện bập bùng lên người, cả người như lôi thần hàng lâm, khí tức áp bách tràn ra ngoài, đem Lôi Phong Phiến nâng lên vút ve rồi nhìn Bào Đinh nói : “ nếu Đinh Bàn Tử nghi ngờ võ công của ta, ta cũng vui lòng cho ông đại khai nhãn giới một chút. Có điều ông đừng chết mất nhé”

Đình Bàn Tử lắc đầu lia lịa, nói ngay : “ không nghĩ đến Cừ Tử đại nhân lại lợi hại như vậy, Lôi Thần công đã lợi hại như vậy rồi! Đại Thiết Chùy cũng không bằng được, bội phục bội phục”

Đạo Chích nói : “ trước nay ta khinh công khó người theo kịp, nhưng mà Cừ Tử mới của chúng ta chạy nhanh lắm đấy, ta suýt không kịp rồi. Còn nữa đó không phải là Lôi Thần công đâu.”

“ Không phải ư?” Bào Đinh nghi hoặc.

Đại Thiết Chùy nói : “ đó không phải là Lôi Thần Công của ta đâu!”

“ Chính là thần lực đấy!” Như Sương đắc ý khoe khoang : “ chờ ta thuần thục rồi, hừ Thiên Nhân cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi”

Thiên Minh nghiêng đầu một bên nói : “ ỷ vào thần lực thì có gì hơn người, chỉ biết dùng man lực, không có đầu óc”

“ Ngươi nói cái gì?” Như Sương ngữ khí bén nhọn lên.

Thiên Minh trở mặt ngay : “ ta nói Như Sương lợi hại, vũ dũng hơn người, trăm vạn người mới có một”

“ Thế còn được” Như Sương hài lòng.

Bào Đinh cau mày : “ thần lực, thứ đồn rằng chỉ có Thiên Trạch mới sở hữu được”

“ Hừ” Như Sương hừ một tiếng : “ trong miệng ông bạo chúa chính là cha ta đấy, ta chính là Long tử của Đại Việt, Lạc Như Sương, phong hào Phượng Như.”

“ Hả?” Bào Đinh giật mình lên, hắn chỉ nghe Ban đại sư nói một ít chuyện, về thân phận của Như Sương cùng Mặc gia chuyển đổi trận doanh thì chưa rõ ràng được.

“ Đinh lão đệ, sự tình dài dòng, đợi thời gian ta sẽ nói cho đệ nghe mọi chuyện” Ban đại sư từ tốn nói cho Bào Đinh.

“ Chuyện này...” Bào Đinh do dự một lát rồi gật đầu đồng ý.

Ban đại sư nói tiếp : “Đinh béo, thân phận của Thiên Minh, Thiếu Vũ rất đặc biệc, sẽ có sắp xếp khác cho họ”

Từ Phu Tử đem cốc trà bỏ xuống bàn gỗ, dời đi đề tài này : “ lúc trước, trước khi ly biệc, Trương Lương tiên sinh để lại một cẩm nang”

“Trương Lương của Tiểu Thánh Hiền Trang Nho Gia, Trương Tử Phòng?” Bào Đinh
nói lên, hắn tại Tang Hải nhiều năm cho nên rõ ràng vị Tam đương gia này của Nho gia danh khí không hề nhỏ.

Ban đại sư lấy ra một cái túi vải gấm để lên bàn gổ.

Bào Đinh không nhịn được nhìn kỹ một hồi, nghi hoặc : “ Đây chính là cẩm nang của Trương Lương?”

“ Có điều... ta không hiểu Tử Phòng muốn nói cho chúng ta điều gì” Ban lão đầu đem tay thò vào túi gấm lấy ra một tờ giấy trắng lớn, trên đó vể lấy hai hình vẻ khác nhau, rồi trải ra trên bàn : “ các ngươi xem đi”

“ Không có chữ chỉ có ba bức tranh” Từ Phu Tử lên tiếng.

Tuyết Nữ dò hỏi : “ vẽ gì thế?”

Cao Tiệm Ly bồi tiếp : “ một phù hiệu kỳ dị chưa nhìn thấy bao giờ, có chút giống với chữa Điền lệch đi, nhưng lại giống với chữ Trung lại chồng lên nhau. Một con ngựa đen đứng trước một gian nhà lớn.”

“ Tốt quá rồi, Trương tiên sinh sợ chúng ta buồn chán, ra câu đố cho chúng ta chơi” Đạo Chích cười nói.

“ Bây giờ đâu phải là tiết Nguyên Tiêu chơi câu đố gì chứ” Đại Thiết Chùy lớn tiếng.

Thiên Minh sáng mắt lên, nhanh nhẩu nói : “ đưa ta xem nào”

Nói xong ngồi ở bên cạnh Ban đại sư đem tờ giấy nhìn, nhãn châu đảo một cái.

“ Thế nào? có đoán ra không?” Như Sương hiếu kỳ hỏi.

Thiên Minh nói : “ đây là vẻ hình đoán ý mà. Hồi tại Đế Cung cha thường hay cho bọn ta chơi trò này lắm. Trương Lương vẻ ba bức vẻ này rời rạc, ý là ba chuyện khác nhau nhưng lại liên kết với nhau. Phải đoán từng ý rồi mới ra được ý chính”

“ Bọn người đọc sách này, muốn nói cái gì thì cứ nói rõ ra chẳng phải tốt sao” Đại Thiết Chùy bất mãn nói.

Bào Đinh liền nói : “ Đó cùng chính là điểm ta không chịu nổi Nho Gia đó”

“ Vậy ngươi có đoán ra không?” Như Sương dò hỏi.

Thiên Minh suy nghĩ đưa tay lên cằm : “ đây là dạng câu đố liên hoàn, manh mối đầu tiên rất quan trọng, để ta suy nghĩ một lát đã”

Đám người đành đợi nhìn, Thiên Minh lấy lại ký ức họ Mặc không ai coi thường nó nữa, bởi nó quá cơ linh khôn khéo, lại từ nhỏ sống trong Đế Cung chơi trò chơi vẻ hình đoán chữ này, nếu có thể giải ra chính là nó.

Trong lúc đám người chờ Thiên Minh suy đoán, một cái tiểu nhị dung mạo thanh tú, mái tóc che một bên mắt mang theo một khay gỗ bước vào : “ Đinh chưởng quầy, trà chuẩn bị xong rồi”

Bào Đinh gật đầu để tiểu nhị đặt xuống.

Thiên Minh nhìn thấy hộp gỗ đem lên suy nghĩ.

Đại Thiết Chùy tay vỗ bụng, lên tiếng : “ À, có thứ ngon à, ta đang đói bụng đây”

“ Cái tên này, thứ này không phải cho các ngươi đâu” Bào Đinh cất lời : “ là dành cho Tiểu Thánh Hiền Trang ở trên núi đó”

Đạo Chích liền nói : “Ai da.Thật lâu không có thưởng thức thủ nghệ của Đinh Béo rồi,hay là lấy ra đến cho chúng ta ăn thử một chút?”

“Ngươi đừng có làm loạn nữa, Nho Gia quy củ rất nhiều, nhưng mà vung tay thì rất thoải mái, họ là khách quý trong số những thương hộ khách quý ở đây.” Đinh Bàn Tử lập tức trả lời, ánh mắt lấp lánh

“ Có rồi” Thiên Minh mắt sáng lên, kinh hô.

Như Sương, Thiếu Vũ gấp : “ đoán ra rồi ư?”

“ Đây có phải là Trương Lương đặt ông không?” Thiên Minh hướng Bào Đinh hỏi.

Bào Đinh liền gật đầu.

“ Thiên Minh là thế nào?” Tuyết Nữ cũng hiếu kỳ hỏi.

Thiên Minh nói : “ nhìn xem có giống không? ta còn băn khoăn là chuyện gì, thì ra là vật này, hình thứ nhất chính là nó đấy”

Đám người nhìn Thiên Minh đem khay gỗ xoay lại, lại đưa mắt nhìn hình vẻ thứ nhất trên tấm giấy, quả nhiên giống nhau.

“ Trong này hẳn là thức ăn. Ông ta cố ý lưu lại manh mối cho chúng ta đấy. Trò này kém quá, không có thú vị gì cả?” Nói Thiên Minh đem khay gỗ mở ra.

Nhất thời một hồi mùi thơm nức mũi mà đến.Mà cái này mê người còn không chỉ là mùi thơm, những cái kia bánh ngọt làm được tinh xảo tiểu xảo, 5 nhan sắc, nhìn càng có muốn ăn, để cho người ta không khỏi thèm ăn.

Mà hộp cơm bên trong khay gỗ phân hình dáng vừa vặn cũng là khối thứ nhất tờ giấy vẽ kỳ quái phù hào.

“ Ý của ông ta chính là bảo chúng ta đem cơm đưa đến Tiểu Thánh Hiền Trang đấy, còn bức họa thứ hai con ngựa đen trước cổng, cổng này ám chỉ là Tiểu Thánh Hiền Trang rồi, còn bức thứ 3 cờ trắng đen này là muốn đánh cờ. Mà cờ nghe nói là Nho gia lục nghệ thì phải. Ông ta hắn dự tính, an bài ta cùng Thiếu Vũ vào trong Nho gia học nghệ” Thiên Minh một mạch nói ra mình suy đoán.

Nói xong đám người đưa mắt nhìn.

“ Là như vậy ư?” Đại Thiết Chùy hiểu ra.

Như Sương khen : “ Thiên Minh thật giỏi đấy”

“ Nhưng mà không đúng lắm” Thiên Minh suy tư.

Cái Nhiếp đoán được chổ khác thường : “ ý của con chính là ngựa đen ư?”

“ Đúng! ngựa đen này có ẩn ý khác. Nếu không phải là chuyện cởi ngựa đến cổng Tiểu Thánh Hiền trang vậy còn chuyện khác rồi.” Thiên Minh phân tích : “ nhưng mà mặc là ý gì, thì việc Trương Lương muốn an bài con vào Nho gia học chính là lánh nạn, một mục đích trong đó”

“ Lợi hại! tiểu tử ngươi khiến đại ca bội phục đấy” Hạng Vũ khen.

Thiên Minh kiêu ngạo nói : “Đào Bảo vương như ta nào chỉ là hư danh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK