Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này đây toàn bộ nội lực cũng tinh khí của Trích Tinh Tử nháy mắt bị bốc hơi, không theo hắn điều khiển trôi hết vào người Đế Thiên An, bởi sinh mạng của hắn đã chấm dứt làm gì còn có thể khống chế nội lực của mình nữa.

Mắt thường có thể thấy da thịt xệp xuống, như cái xác chết lâu năm một dạng, làm cho đám lâu la Tinh Túc giật mình kinh sợ.

“ Cuồng đồ lớn mật!!!!”

So với Trích Tinh Tử thanh âm càng vang dội hơn, một cái bạc trắng tóc ông lão, sắc mặt giận dữ, cầm trong tay quạt lông ngỗng, quát lớn một tiếng nhanh chóng nâng lên khinh công mà hướng đến vị trí Đế Thiên An.

Người này chính là Tinh Túc Hải ma đầu Đinh Xuân Thu, nguyên bản hắn đã sớm nghe được môn phái bên trong tiếng đánh nhau, nhưng hắn không cho là có kẻ dám lớn mật làm càn, trong đám đệ tử của hắn đủ sức dẹp yên.

Có điều khi đối phương chỉ thẳng đích danh hắn, cũng để cho hắn nộ khí, cho đến khi ở trong lầu cao chứng kiến đại đệ tử của mình bị giết liền không thể đứng yên được nữa.

“Mao đầu tiểu tử không biết sống chết, dám đến Tinh Túc phái làm loạn” Đinh Xuân Thu cả giận quát.

Sự xuất hiện của lảo giống như là định hải thần châm một dáng, đám đệ tử hoa dung thất sắc sợ hãi liền vui mừng, bình ổn lại sợ hãi nhao nhao cất lời.

“ Tinh Túc lão tiên pháp lực vô biên!”

“ Tinh Túc lão tiên oai trấn thiên hạ!!”

“ Oai trấn thiên hạ!! Oai trấn thiên hạ!!”

“ Tinh Túc lão tiên ra tay, quần hùng khiếp đảm!!”

“ Tinh Túc lão tiên thiên hạ vô địch!!”

Đinh Xuân Thu tại Tinh Túc Hải làm mưa làm gió, Tinh Tú Độc Tiên Đinh Xuân Thu tự coi mình “đức sánh cửu thiên” đã là vĩ cuồng rồi. Lão lại dường như sợ người khác không biết suy nghĩ đó nên bắt lũ đệ tử rêu rao khắp nơi.

Đinh Xuân Thu chính là kẻ háo danh đến cùng cực. Không ai khen, lão tự khen. Không ai chịu xưng tụng, lão bắt đệ tử xưng tụng. Mọi người coi lão là Lão Quái, lão tự coi mình là Lão Tiên.

Không ai chú ý, lão đi đến đâu cũng tung hô: “Thần thông quảng đại”, "Pháp lực vô biên, "Uy chấn thiên hạ”.

Đinh Xuân Thu tuy cuồng ngạo nhưng không phải là kẻ ngu xuẩn, hắn rõ ràng có nhiều kẻ cùng thế lực có thể diệt trừ hắn. Cho nên trừ rêu rao cùng ở địa bàn mình hoạt động, bắt nạt những thế lực nhỏ yếu ra thì các đại phái hoặc thế lực lớn rất ít dây vào.

Đế Thiên An nhìn cái đám lâu la này kẻ tung người hứng mà lắc đầu, đa phần đệ tử của phái này đều là mấy tên chẳng ra gì, chỉ giỏi công phu nịnh bợ.

Mà thực ra mà nói những kẻ này cũng chả ham hố gì làm đệ tử của Đinh Xuân Thu, bọn họ rất nhiều kẻ là bị Đinh Xuân Thu cưỡng ép vào môn phái mình. Chỉ một phần kẻ tu luyện độc công còn xem được.

Lúc này Đinh Xuân Thu quan sát kẻ ngông cuồng dám đến nơi mình làm loạn, kẻ này tuổi tác rất trẻ, chỉ có hai lăm niên kỷ đổ lại là cùng, tuổi tác này này có thể đồ giết đại đệ tử của mình cũng để cho hắn trong lòng tán thưởng.

Dung mạo thần tuấn vô cùng, lão từng gặp qua rất nhiều nam tử tuấn kiệt song những kẻ đó chẳng là gì với kẻ này, càng quan trọng là hắn không nhìn thấu được đối phương sâu cạn tu vị, mới nhìn hoàn toàn là không thông võ công người bình thường.

Nhưng vừa cái kia cắt đứt Trích Tinh Tử đôi tay, tốc độ vô cùng mau lẹ có phải là người thường có thể làm được ư?

Một làvõ công quá mức cao thâm, hoặc là tu luyện cái gì đặc thù pháp môn, để cho mình cũng không mò ra.

“ Đinh Xuân Thu, hôm nay ngày chết của ngươi đã đến rồi” Đế Thiên An lạnh nhạt bước đi, đôi song kiếm rút khỏi thi thể Trích Tinh Tử hoàn toàn không đếm xỉa gì cái đám pháo hôi bên ngoài kia.

Đinh Xuân Thu giận dữ quát : “ ngông cuồng! thật không biết sống chết, lão phu hóa kiếp cho ngươi.”

Ngày thường có kẻ nào dám ở trước mặt hắn nói chuyện như vậy chứ, lời dứt hướng về đối phương trong lòng bàn tay nhưng vận lên Hóa Công Đại Pháp, xuất ra một chưởng lăng lệ mà đi.

Một chưởng này so với Trích Tinh Tử mạnh gấp ba lần.

“Đùng!!!!”

Như sấm nổ tiếng kêu vang vọng, kiếm cùng chưởng va chạm với nhau, chưởng lực của Đinh Xuân Thu đánh tới cùng với Đế Thiên An kiếm hung hăn đụng nhau, đem kình lực đẩy không khí trôi dạt ra ngoài.

“ Xuy.... xuy.... xuy”

Chỉ thấy thanh kiếm dưới quán chú Phong thuộc tính, hàng loạt phong nhận bắn ra để lại không khí từng tiếng xé gió.

Đinh Xuân Thu nhìn bắn đến hai đường phong nhận sắc lẻm, ngay lập tức vươn tay chộp lấy một tên đệ tử gần đó, thay hẳn cản lại một kích bất ngờ này.

“ Phốc” Tên đệ tử con mắt mở lớn không ngờ được việc này, miệng phun ra một ngụm lớn máu, sau đó hoa lệ chết đi.

Chính ngay lúc này, Đế Thiên An đã cướp người đến vị trí Đinh Xuân Thu, hai tay tụ thành quyền, hời hợt oanh đến.

Đinh Xuân Thu cũng không phải đèn càn dầu, hai tay đưa ra Hóa Công đại pháp vận dụng nghênh tiếp với song quyền, nội lực cường hãn trong người không ngừng tuôn ra hộ lấy thân mình.

Nhưng rất nhanh Đinh Xuân Thu mới biết được đây là hành động ngu xuẩn cở nào, bởi sát na va chạm vào hắn mới biết được, cả đời mình sai lầm nhất quyết định là dùng chưởng nghênh quyền của nam tử kia.

“ Phanh!”

Cả thân hình Đinh Xuân Thu như diều đứt dây văng mạnh về phía sau, trong quá trình bị đánh văng tiếng gãy xương rắc rắc vang lên.

“ Phốc” Đinh Xuân Thu con mắt kinh hoảng phun ra một ngụm máu tươi, đau xót truyền lên đại não để cho hắn kinh sợ.

Hắn làm mưa làm gió ở Tinh Túc Hải, quá khứ có không ít kẻ đến gây chuyện hoặc là hắn đi đến các bang phái Vực Tây hay sang Tề Triệu, hoặc là mỗi lần trở về Sở quốc dò la sư huynh đụng không ít cao thủ… Bản thân hắn cũng rõ kẻ mạnh hơn hắn trên trung nguyên rộng lớn có rất nhiều, chỉ là từ trước đến nay còn chưa có ai có thể đem một quyền để hắn ăn thua thiệt lớn như hiện giờ.

Dù là ngạnh công đại thành cao thủ đi nữa, hắn cũng có thể nghênh đở được. Nhưng vừa rồi người kia để cho hắn khiếp sợ, không những lực lớn vô cùng mà chân khí kịch độc của hắn lại không thể đem kẻ kia công lực hóa đi, thậm chí còn bị hấp thu.

Trong mắt Đinh Xuân Thu là chuyện khó tin, nhưng với Đế Thiên An và nhiều kẻ biết đến hắn thì là chuyện bình thường. Nếu như Đinh Xuân Thu có thể đem Đế Thiên An tổn thương mới là phi thường.

Đế Thiên An nhục thể há là một kẻ phàm phu như Đinh Xuân Thu có thể đở được, thân thể của hắn chính là hàng thật giá thật Đế giai cấp bậc. Toàn thịnh thời kỳ một quyền cũng có thể chấn vở một tiểu hành tinh nhỏ.

Bây giờ dù suy yếu đi nữa, song Thần Đế Khai Thiên Địa khai phá, chỉ cần thức tỉnh một vi hạt thôi, sức mạnh mang lại cũng vạn cân cự lực.

Mặc dù hắn chỉ tùy ý vung đòn, nhưng lực lượng của hắn sở ra nào chỉ là vạn cân. Nếu không phải Đinh Xuân Thu công lực không nhỏ, liền bị đánh chết rồi.

“ Không… Không thể nào!!!” đám đệ tử Tinh Túc phái không cách nào tin được một màn phía trước kia, ai cũng lắp bắp nói.

Đại sư huynh Trích Tinh Tử một kích bị phế trong nháy mắt cũng thôi đi, đến bây giờ sư tôn ra trận cũng tương tự một đòn không chịu nổi, bọn họ làm sao mà chịu được.

Phải biết ngày thường Đinh Xuân Thu có bao nhiêu lợi hại bọn họ làm sao không biết, Tinh Túc phái là tà phái trên võ lâm, không thiếu tự cho mình là chính đạo nhân sĩ đến nơi này muốn trừ ma vệ đạo.

Nhưng kết quả mặc ai đến cũng bị Đinh Xuân Thu dùng Hóa Công đại pháp đả bại, sau đó chết dưới độc công của y.

Tại Tinh Túc phái Đinh Xuân Thu chính là thần, cho nên khi thấy được vị thần của mình bị đánh bại, bọn họ có thể bình tĩnh được ư? Thậm chí một số kẻ tâm tư cũng rục rịch, nghĩ đến việc nếu sư tôn bại trận, bản thân có thể nhân cơ hội này thoát khỏi nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK