Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tố Nữ vốn xuất thân từ chốn quyền quý, là một tuyệt sắc giai nhân, chỉ trách cha nàng đắc tội với Triệu vương, cho nên bị biếm vào quan kỹ.

Còn chưa thất thân là do Hồng Nương Tử muốn đẩy Tố Nữ giá trị lên cao sau đó chào bán lần đầu.

Đêm nay Thiên Trạch đi vào thanh lâu, thuộc hạ của Triệu Mục đi theo bẩm báo cho chủ tử, Triệu Mục vì chiêu dụ Thiên Trạch lập tức đánh ra danh của mình cho Hồng Nương Tử, Hồng Nương Tử làm gì dám đắc tội với Triệu Mục tận sức chiêu đãi vị khách kia.

“ Đây là bi ai của nàng cũng là bi ai của nữ tử thời này.” Thiên Trạch đối với Tố Nữ lời nói cũng cảm thông, nói : “ nàng biết đánh đàn không?”

Tố Nữ nhẹ gật đầu : “ Tố Nữ biết một chút”

“ Còn hai nàng biết múa chứ” Thiên Trạch hỏi song nữ

“Nô tỳ hội ạ!” Điền thị song sinh tỷ muội nhẹ gật đầu, từ khi bị mua về cả hai cũng đã được học múa, có điều cả hai khá nghi hoặc chủ tử mình có nhìn thấy hay không?

“ Vậy làm phiền ba nàng vậy” Thiên Trạch nói.

Cả ba nữ cũng không để hắn chờ lâu, người đem cầm gãy song nữ huy múa.

Nhưng cuộc vui chỉ được mười phút liền bị phá bĩnh.

Hồng Nương Tử đã hớt hải chạy đến, mở cửa đi vào hốt hoảng : “ quý nhân , nô gia gặp chuyện rồi!”

Thiên Trạch hỏi : “ chuyện gì?”

Hồng Nương Tử vội nói : “Không biết ai đã tiết lộ tin tức, Thiếu Nguyên quân và mười tên gia tướng hùng hổ kéo đến quan kỹ, buộc phải giao Tố Nữ cho hắn.”

“ Là kẻ nào?” Thiên Trạch không rõ hỏi.

Điền Trinh mở lời : “ hồi tiên sinh, Thiếu Nguyên quân là con của Bình Nguyên quân, năm ngoái Bình Nguyên quân qua đời, y tiếp nhận đại nghiệp của cha, ngay cả Triệu vương cũng phải xem mặt Bình Nguyên quân rồi mới quyết định sự việc”

Tố Nữ giật mình, mặt không còn chút máu, toàn thân run bần bật, giống như một chú dê nhỏ đang chờ hành quyết.

Hồng Nương Tử thở dài nói : “Hàm Ðan giờ đây không ai dám đụng tới Thiếu Nguyên quân, chỉ trách Tố Nữ xinh đẹp nổi tiếng, Tố Nữ, hãy theo nương đi!”

Tố Nữ run rẩy tràn đầy không cam lòng, hốc mắt cũng ửng đỏ lên.

“ Bảo hắn Tố Nữ đang có khách, một vị khách mà hắn chọc không được.” Thiên Trạch lạnh nhạt nói.

Hồng Nương Tử nghe xong than rằng: “ tiên sinh quả thật là một nhân vật anh hùng, nhưng chỉ vì thế này mà hy sinh tánh mạng lẫn tiền trình của mình quả thật có đáng không ? Thiếu Nguyên quân chỉ cần trinh tiết của Tố Nữ, tiên sinh sau này tìm đến Tố Nữ chẳng phải cũng trọn mộng uyên ương hay sao?”

Thiên Trạch đứng dậy, lạnh giọng nói : “ nữ nhân của ta không phải kẻ nào cũng có thể nhúng chàm. Chọc đến ta, vô luận là ai cũng giết, chuyển lời cho bọn chúng, muốn sống cút về, muốn chết cứ đến, cút đi”

Hồng Nương Tử nghe được thân hình run một cái, không chỉ nàng mà ba cái nữ tử khác cũng không khác gì.

Trước ngữ khí không cho làm trái kia, Hồng Nương Tử mang theo ái ngại rời phòng.

“ Tiên sinh!nô gia cảm tạ người, nhưng ngài không cần....” Tố Nữ trong lòng cảm kích với người kia, trong lòng đối với y lại hảo cảm hơn , càng hảo cảm nàng không muốn cái nam nhân bá đạo này vì mình mà liên lụy.

“ Chỉ một con kiến hôi mà thôi” Thiên Trạch không xem vào đâu nói : “ không cần để ý”

Tố Nữ ngơ ngác, âm thầm hạ quyết tâm, nàng đã sớm nghĩ đến tử cảnh khi phải khuất thân cho Thiếu Nguyên quân, giờ này nghe được nam tử kia bá đạo lời, thầm nghĩ nếu y có việc gì cùng lắm mình theo y chết là được.

Rất nhanh nặng nề tiếng bước chân vang lên.

“ Ầm! Ầm”

Cửa phòng bị hai đường kiếm khí chém đổ, từ bên ngoài đi vào một nhóm người.

Ở trung tâm là một cái thanh niên khá tuấn lãng, còn lại mười cái gả nam tử là gia thần của y, Thiếu Nguyên quân con mắt sáng lên khi phát hiện ra trừ Tố Nữ ra còn một đôi song sinh tỷ muội xinh đẹp.

“Tự đoạn một tay ta tha cho các ngươi một mạng” Thiên Trạch lạnh lùng nói.

Hắn vừa nói xong mười tên võ sĩ đi theo quát lớn : “ to gan”

“ Ha ha ha” Thiếu Nguyên Quân cười lớn lên, sau đó lớn tiếng : “ ngươi gan cũng lớn lắm, còn muốn ta đoạn một tay”

“ Cha của ngươi còn sống thấy ta còn phải nhường năm phần mặt mủi, một tên nhãi ranh như ngươi cũng dám ở trước mặt ta phách lối, đúng là hạng ngu xuẩn không biết chết sống” Thiên Trạch khinh miệt nói, một tay đưa lên phát một cái.

Ngay lập tức một luồng khồng lồ khí tức từ phía Thiên Trạch ép đến.

Thiếu Nguyên quân Triệu Đức biến sắc, mười tên võ sĩ đi theo cũng biến sắc vội tế ra lực lượng mà chống đở, nhưng cuối cùng không đở nổi bị chấn văng đi về sau còn đụng ngả vào gian phòng đối diện.

Mười tên võ sĩ không màn đến thương thế vội đứng dậy bảo hộ chủ tử, trên tay binh khí đều rút ra, tiếng ma sát hiển hiện.

“ Còn dám rút kiếm trước mặt ta” Thiên Trạch lãnh giọng, cách không đem Phi Hồng kiếm lấy đến.

Phi Hồng kiếm rút ra khỏi trong chớp mắt, kiếm khí kinh hồng, như cầu vồng hiện ra.

“ Xoẹt!”

Một đường kiếm khí dài mười mấy trượng xạ phát về trước, trực tiếp đem căn phòng chém làm đôi, còn cả phân thây hai tên võ sĩ.

Thiếu Nguyên quân từ bé đã kiêu căng, không phải là người dễ nuốt giận, nay lại bị kẻ khác hung hăn trước mặt không chút kiêng sợ giết người, hắn vừa giận vừa sợ : “ ngươi, ngươi giám giết người”

“ Ngươi là cái thá gì ở trước mặt ta lớn lối! Kẻ khác không dám giết ngươi là nhìn ở cha ngươi phân thượng, ngươi nghĩ ta sợ ngươi ư?” Thiên Trạch lạnh lùng nói, một kiếm lại vung lên.

Một đường kiếm khí đục xuyên tim một tên võ sĩ khác.

Thiếu Nguyên quân đồng tử co rút lên.

“ Phanh! Phanh!”

Hai đường kiếm khí từ hai tên thuộc hạ của Thiếu Nguyên quân chém ra, kịp ngăn đi một đường kiếm khí màu hồng, kịp cản lại Thiếu Nguyên quân một mạng.

“ Ngươi.... ngươi.... ngươi” Thiếu Nguyên quân sợ run, hắn không nghĩ kẻ kia không chút do dự hướng hắn ra tay.

Sáu kẻ khác vội tiến đến hộ thủ, một trong đó nói : “ chủ nhân ngài mau rời đi, tên cuồng đồ này để bọn thuộc hạ”

Thiên Trạch khinh miệt nhìn : “ chỉ bằng mấy tên phế vật chỉ mới Kim Cương Cảnh như các ngươi cũng giết ta! Đúng là hạng ngu xuẩn!”

Tám gả võ sĩ không nói, mặt âm trầm nhưng vừa rồi đối phương ra tay cũng nói rõ bọn họ cùng y cách biệt quá lớn.

“ Chậm đã” Thiếu Nguyên quân lúc này đã trấn định lại, kẻ này không kiêng kỵ gì ra tay ngay trong thành dù biết thân phận của hắn, đây là việc bất thường.

Bởi chỉ có những kẻ điên mới dám cùng hắn trở mặt, không sợ thế lực của nhà hắn. Một cái khác đó là kẻ đó không sợ, một là thế lực không thua kém, còn hai chính là thực lực để y không kiêng dè.

Nhất là khi y còn đeo tấm mặt nạ kia, nhìn qua kẻ này không phải Triệu quốc người, một cái bất an nhân tố từ ngoại bang, lại thêm hắn mấy lời trước nói cùng cha mình dường như có nhận biết, để lòng hắn kiêng kỵ xuống.

Khi mà tông môn phái xen lẫn hoàng triều, các cường giả đỉnh tiêm có thể bình khởi bình tọa với các châu mục.

Chưởng môn đại phái có địa vị không kém gì quân vương, một cái dể dàng giết đi mấy tên cao thủ của hắn ở bên, cũng để hắn không như trước không dám muốn làm gì thì làm.

“ Các hạ ra tay giết người có biết là trọng tội của Triệu quốc, chỉ cần một lệnh của ta, các hạ khó mà rời khỏi thành Hàm Đan” Triệu Đức thăm dò, nghiêm giọng nói.

Thiên Trạch khinh miệt : “ vậy ngươi còn chờ gì mà không đi gọi binh mã đến đây”

“ Các hạ cho rằng ta không dám” Thiếu Nguyên Quân sâm lạnh nói.

Thiên Trạch cất lời : “ ngươi không dám, bởi ngươi không gánh nổi hậu quả mà ngươi làm ra được”

“ Ha ha” Triệu Đức quân cười lạnh : “ hậu quả, ta là Thiếu Nguyên Quân của Triệu quốc, bắt giết một tên cuồng đồ còn không gánh được hậu quả ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK