Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn Dự nghe mà xót xa, hắn hâm mộ vị Mộ Dung công tử chưa từng gặp mặt kia, còn cả Thiên Trạch nữa, bởi y không theo lối thường vừa có thực lực lại tài hoa khiến cho Vương cô nương cười không ít và nhắc đến không ít.

“ Mộ Dung Phục tham dự vào tranh đoạt Lệnh Phá Mộ rồi, nàng đi tìm hắn không giúp được còn gây trở ngại. Ngoan về nhà đợi hắn, học cách kiểm soát nội công của ông ngoại nàng, khi đó không sợ ai nữa, muốn đi đâu thì đi” Thiên Trạch trả lời.

Vương Ngữ Yên muốn nói, nhưng nghĩ lời hắn có đạo lý, nói : “ vậy ngươi mang ta đến nơi này làm gì, mang đến rồi thả chúng ta chổ bọn Dung Dung”

“ Ta thích” Thiên Trạch trả lời.

Vương Ngữ Yên nghe mà khí, giận, nói : “ ngươi là tên vô lại”

“ Vô lại thì nàng làm được gì?” Thiên Trạch nói.

Đám người đối với y đã hết cách.

Khi y là lãng tử phóng đãng bất kham, khi y là kẻ sát phạt quyết đoán, có khi là kẻ lưu manh, là cái cường giả hoặc là tên phong lưu tuấn nhã.... khó mà lần được y là ai? phức tạp, khó đoán nhưng tràn đầy mị lực.

Nam nhân trên thuyền so với y không ai bằng được, vô luận là tài hoa khí chất lẫn thực lực, về phần dung mạo tấm mặt nạ kia còn che lấy song bọn họ tin y cũng là một cái tuấn lãng nam nhân.

Mấy cái nữ tử đưa mắt nhìn con người kia, quả thật bọn họ chưa gặp ai mà lạ lùng lại có mị lực, sứt hút như y.

“ Vương cô nương, huynh ấy nói có lý, chi bằng chúng ta trở về đợi Mộ Dung công tử, Vương cô nương luyện thật tốt võ công sau này có thể đi đến tìm công tử” Đoàn Dự vội chen vào, hắn muốn kiếm cảm giác tồn tại ở đây.

“ Nàng muốn không về cũng được, chỉ cần trong thời gian ngắn luyện được môn công pháp này của bản môn là được”Thiên Trạch lấy ra một quyển trục và nói : “ đây là thứ có thể bảo mệnh nàng, chỉ cần luyện thành, nàng có thể thoải mái ngao du giang hồ rồi, ta cũng có thể giao môn phái cho nàng”

“ Ta mới không làm chưởng môn” Vương Ngữ Yên không muốn tiếp nhận chức vị kia, nhưng lại động tâm mới môn võ công mà Thiên Trạch nói.

“ Môn phái” Trầm Lạc Nhạn niệm lại, ánh mắt bị chú ý, hỏi : “ Đạo Thánh cùng với Vương tiểu thư cùng là môn phái ư?”

Thiên Trạch nói : “ ta không cẩn thận phá đi mất Trân Lung kỳ cục, cái thế cờ mà khiến bọn chơi cờ đấm ngực dậm chân khóc thét kia. Ai, nhiều khi giỏi quá cũng là cái tội, tội của ta là quá giỏi, để rồi bị ông ngoại nàng ta thiết kế, ai bảo ta phá cái trận cờ kia chứ, làm cái chưởng môn phái Tiêu Dao, biết thế ta nên khiêm tốn một chút”

Cơ Băng Nhạn khóe miệng có chút giật, cái tên này mở miệng oán trách hay là khoe khoang đây chứ.

“ Ha ha ha” Tống Điềm Nhi lại cười lên, nàng chưa bao giờ cười nhiều mà vui như vậy, Đạo Thánh này tính cách cũng quá thú vị.

“ Ngươi đây là khoe khoang” Vương Ngữ Yên cũng không kìm được cười lên.

Cao Á Nam cũng cười nhẹ, nhưng nàng nghĩ điều gì liền ngưng cười.

“ Được rồi, chư vị nam nhân xin quay mặt qua một bên, công pháp của bản môn không thể khinh truyền. Về phần mấy mỹ nữ thì ta cũng có thể ưu đãi một chút, có thể nhìn ra được hay không thì tùy cơ duyên ngộ tính của mỗi người, chỉ là công pháp này liên quan mật thiết đến Ngữ Yên, đợi nàng xem xong hãy tính” Thiên Trạch chậm nói.

Vương Ngữ Yên đỏ mặt, giờ nàng mới chú ý, cái tên chưởng môn bại hoại này lại gọi tên nàng một cách thân mật rồi, thầm nghĩ : “ y thật vô lễ, biểu ca còn chưa gọi ta như vậy, thật đáng xấu hổ”

Thiên Trạch đến chổ Vương Ngữ Yên, sau đó nhanh dùng Độn Không Thuật đem nàng dời đi mấy chục mét đứng trên mặt nước.

“ Thân pháp thật cao minh” nhìn Thiên Trạch mang người thoắt ẩn thoắt hiện như độn vào hư không rồi ra kia, cả bọn cảm thán y công pháp cao minh vô cùng.

“ Ah!!!” Cùng một lúc khi quyển trục bị kéo ra, Vương Ngữ Yên mặt đỏ bừng, tim đập thình thình người nóng hổi, cả bọn cùng thốt lên kinh hô.

Thì ra trên tấm lụa vẽ toàn là hình con gái khỏa thân, kẻ đứng người nằm, hoặc trước mặt, hoặc sau lưng cùng một khuôn mặt nhưng khi vui khi buồn, khi thì tình ý triền miên, lúc lại có vẻ bực bội mỗi bức một khác.

Tất cả tổng cộng ba mươi sáu bức tranh, mà mỗi bức tranh vẽ cô gá thân thể không một mảnh vải, diện mạo chẳng khác gì Vương Ngữ Yên. Và trên bức tranh nào cũng có những sợi chỉ màu, ghi rõ bộ vị huyệt đạo và phương pháp luyện công.

Đến sau cùng tên cuốn lụa có bốn chữ Lăng Ba Vi Bộ, kế đó vẽ đầy những vết chân, ghi rõ Qui Muội, Vô Vọng các loại, đều là những phương vị trong Dịch Kinh.

Từ một cái dấu chân đến một cái khác dấu chân cũng có lục tuyến quán xuyến, tuyến thượng có vẽ mũi tên.

Đây là Tiêu Dao phái tuyệt thế khinh công, Lăng Ba Vi Bộ hướng dẫn cách di chuyển dựa trên phương vị 64 quẻ của Kinh dịch.

Kinh dịch biến ảo khôn lường, cho nên Lăng Ba Vi Bộ cũng bách biến đa dạng, một khi thi triển thì không ai có thể nắm bắt được chính xác phương hướng.

Nó được mệnh danh là đệ nhất khinh công trong Thiên Long thế giới. Tại nguyên tác
Trong, Đoàn Dự nhờ học được Lăng Ba Vi Bộ nên dù võ công kém cỏi nhưng gặp lúc hung hiểm vẫn có thể dễ dàng thoát thân.

“ Đồ bại hoại”

“ Ngươi.... ngươi.... ngươi khinh bạc ta.... ta.... ta.... biểu ca”

Vương Ngữ Yên khi thấy bức hình khỏa thân của mình mà đỏ mặt tía tai, nàng còn tưởng võ công gì, hóa ra là tên khốn kia vẻ Xuân Cung Đồ, còn công nhiên cho nàng xem, thử hỏi nàng sao chịu được khi thấy mình bị vẻ lỏa thể.

Nhất là bị một cái nam nhân vẻ, chỉ là trước nay không quen mắng người, nhận lấy uất ức này, nàng đỏ mặt như máu dồn lên hết, ủy khuất vô cùng, mắt ngấn lệ ra.

“ Là chuyện gì?” đám người từ xa quan sát nội tâm hiếu kỳ, tuy không rõ nhưng cả bọn biết Thiên Trạch cho Vương Ngữ Yên xem hẳn là vật gì đó không tốt lành, cho nên cả bọn mới tức giận như vậy.

Thiên Trạch nói : “ đây là công pháp của Tiêu Dao phái, dựa theo Dịch kinh bố trí.Ngữ Yên bức họa này không phải nàng, người trên là Tây Hạ thái hậu bà ngoại của nàng Lý Thu Thủy, năm xưa ông ngoại nàng vẽ xuống. Nàng cũng thấy ta lấy bức họa này từ chổ ông nàng rồi chứ. Cho nên xin an tâm, ta không có vẻ nàng, Ngữ Yên không khóc, không khóc. Ta thật chỉ là nhìn một chút, tham khảo mà thôi”

Vương Ngữ Yên vừa thẹn vừa giận lại vừa ủy khuất, mắng lấy : “ ngươi là tên khốn, ngươi khinh bạc ta”

“ Oan uổng! ta khinh bạc chổ nào, nàng xem Lăng Ba Vi Bộ đây, ông ngoại nàng vẻ, ta cũng muốn vẽ nàng lắm đấy, mà quả thật nàng và bà ngoại nàng quá giống” Thiên Trạch lưu manh nói.

“ Không được xem, ngươi không được xem” Vương Ngữ Yên thẹn nói, đem tay đoạt lấy cuộn trục kia.

Thiên Trạch thu lấy quyển trục và khép lại đặt vào tay nàng, nói : “ đây cho nàng giữ lấy và học tập, nó đúng là hơi xấu hổ nhưng là khinh công rất lợi hại, nàng luyện thành khó ai có thể giết nàng. Nếu như nàng mà không luyện nó, ta lại mô phỏng, hơn nữa là chân chính nàng đấy, nàng biết họa kỹ ta rồi chứ”

“ Ngươi, đồ bại hoại, ngươi khi dễ ta” Vương Ngữ Yên khóc lên.

Thiên Trạch nói : “ muốn không bị ta khi dễ, vậy nàng phải hảo hảo luyện công biết không? được rồi, chúng ta trở về thôi”

Nhìn thấy Vương Ngữ Yên được Thiên Trạch mang về còn khóc, Đoàn Dự lo lắng mà hỏi thăm : “ Vương cô nương, cô không sao chứ?”

“ Đồ bại hoại! công pháp bản môn gì chứ, ta thấy ngươi cố tình khi dễ” Cao Á Nam mở miệng nói.

Giang Ngọc Yến cũng thêm vào : “ đại ca là tên xấu xa”

“ Ngữ Yên, nàng nói xem kia có phải là bản môn võ công không? ta có khi dễ nàng không?” Thiên Trạch cười hỏi : “ nàng có thể cho Á Nam, Yến nhi mượn xem một chút không, để ta rửa sạch nghi ngờ”

Vương Ngữ Yên làm sao có thể đem nó đưa ra, dù trên hình là bà ngoại nàng đi nữa nhưng lại giống nàng, nàng làm sao chịu được, lúc này nàng đi đến bên cây đuốc cắm bên mạn thuyền, trực tiếp đốt.

Vương Ngữ Yên nói : “ đồ bại hoại, công pháp này ta sẽ thiêu hủy, ngươi không được mô phỏng nó, và quên nó đi, bằng không.... bằng không ta sẽ không làm chưởng môn”

Đám người nghe mà không biết nói gì với cô gái kia, cùng với tò mò cái công pháp bị thiêu đốt.

“ Yến nhi!” Giang Ngọc Yến lại đỏ mặt xấu hổ, thầm mắng cái tên kia trêu chọc nàng.

Thiên Trạch cười nói : “Là, tương lai chưởng môn nhân là nhất.”

Vương Ngữ Yên nhẹ cắn môi, thầm mắng tên hư hỏng kia không biết bao nhiêu lần.

Thiên Trạch đem bình hồ lô rượu của mình lên, ngưng khí thành chung rượu rồi rót vào, cười nói : “ rượu tự nhưỡng, gọi Hồng Nhan”

“ Rượu ngon” Hồ Thiết Hoa, Sở Lưu Hương là sâu rượu, ngửi một cái mùi liền biết là rượu ngon, cả hai thốt lên.

“ Đạo Thánh, huynh rốt cuộc có bao nhiêu tài nữa đây, huynh còn biết nhưỡng rượu nữa à” Tống Điềm Nhi một bộ khoa trương không tin bày ra.

“ Kiếm, thương, trộm, cầm, kỳ, thi, họa, y thuật, còn biết nhưỡng rượu nữa, huynh quả thật để cho bọn ta mở mắt mong chờ à” Tô Dung Dung nói, rồi đưa tay nhận chung rượu, nhẹ uống lấy.

“ Đạo Thánh huynh, dường như huynh rót thiếu thì phải, không có chúng ta à” Hồ Thiết Hoa nhìn mấy nữ nhân có rượu, gấp hỏi.

“ Hồng Nhan, rượu này chỉ có nữ nhân uống. Đưa cho ngươi làm gì, lẽ nào ngươi là hồng nhan của ta à” Thiên Trạch quở mắng.

Hồ Thiết Hoa nghe mà nghẹn, nói ra lời kia hắn có thể còn đòi uống được nữa ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK