Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông trung niên này chính là Đoàn Chính Thuần, hoàng thái đệ nước Đại Lý. Hồi còn niên thiếu ông hay du lịch Trung Nguyên, phong lưu hoa nguyệt đi đến đâu vương tình đến đó.

Thời đại này những bậc phú quí thường là năm thê bảy thiếp, càng là thân phận người nữ tử càng đông, Đoàn Chính Thuần địa vị cao sang, đáng ra có nạp nhiều cung phi thì cũng là chuyện bình thường.

Thế nhưng họ Đoàn xuất phát từ võ lâm, tuy đã xưng đến nơi Đại Lý nhưng các việc ăn uống thức ngủ vẫn tuân theo tổ huấn, không quên nguồn gốc hào kiệt Trung Nguyên. Nguyên phối của Đoàn Chính Thuần là Đao Bạch Phượng, con gái một đại thủ lãnh người Bài Di.

Họ Đoàn kết thân cốt để liên kết thế lực, bảo vệ ngôi vị quân vương. Nếu không được người Bài Di ủng hộ thì ngôi vua của họ Đoàn khó mà lâu dài được. Người Bài Di vốn theo tập tục một vợ một chồng. Đao Bạch Phượng từ nhỏ vốn được tôn quí nên nhất định không cho Đoàn Chính Thuần nạp thiếp, cũng chỉ vì chuyện lang quân đi đến đâu trăng hoa đến đó, mà bà tức mình xuất gia làm một đạo cô.

Đoàn Chính Thuần với mẹ của Mộc Uyển Thanh là Tần Hồng Miên, vợ của Chung Vạn Cừu là Cam Bảo Bảo, mẹ của A Tử là Nguyễn Tinh Trúc, mẹ của Vương Ngử Yên là Lý Thanh La, Mã Đại Nguyên phu nhân Khang Mẫn mỗi người đều có một thiên tình sử.

Lần này Đoàn Chính Thuần phụng mệnh hoàng huynh, tới chùa Thân Giới ở châu Lục Lương tra xét xem Huyền Bi đại sư bị ám hại như thế nào. Ông thấy có nhiều điểm đáng ngờ, chưa chắc đã là Cô Tô Mộ Dung ra tay, nhưng đợi ở đó hơn nửa tháng vẫn không thấy vị cao tăng Thiếu Lâm nào đến để thương nghị.

Đoàn vương gia bèn cùng Tam Công là Phạm Hoa, Hoa Hách Cấn, Ba Thiên Thạch và Tứ đại hộ vệ đến Đại Sở điều tra hư thực thế nào, nhân tiện đến thăm Nguyễn Tinh Trúc đang ẩn cư ở Tiểu Kính Hồ.

Nhưng chuyện vui chóng tàn, ai ngờ đại địch thủ Đoàn Diên Khánh tìm đến đánh cho thân lâm hiểm cảnh.

May mắn thay Kiều Phong cùng A Châu từ khi chia tay Thiên Trạch tìm đến Mã phu nhân Khang Mẫn dịch dung tra hỏi thủ lĩnh đại ca, Khang Mẫn phát hiện sơ hở của Kiều Phong cùng A Châu liền tương kế tựu kế muốn trả thù Đoàn Chính Thuần mà nói thủ lĩnh đại ca là y.

Cả hai trên đường đến đã tâm đầu ý hợp giải bày tình cảm cùng nhau, khi đến Tiểu Kính Hồ thì vừa vặn đụng ác đấu của Đoàn Diên Khánh cùng Đoàn Chính Thuần, Kiều Phong tuy hận muốn giết song lại không phải hạng người bỏ đá xuống giếng, ra tay trợ giúp rồi hẹn Đoàn Chính Thuần nửa đêm.

Mà trong thời gian tiếp xúc, thông qua tấm lệnh bài từ nhỏ mang theo A Châu biết được Nguyễn Tinh Trúc cùng Đoàn Chính Thuần là song thân thất lạc, lại biết tình lang căm hận kẻ kia, kẹp giữa hai bên cuối cùng dịch dung làm Đoàn Chính Thuần thay cha đến ước hẹn.

Kiều Phong không hay biết A Châu nền xuất thủ toàn phần công lực, đánh xong mới phát hiện là người thương, mà chính chủ Đoàn Chính Thuần cũng chạy đến sau.

Vốn A Châu phải chết, nhưng may nhờ rượu quý trong người Kiều Phong đạt được từ Thiên Trạch, nhờ đó mà trợ giúp A Châu kéo dài mạng sống, liền một mạch muốn đến Bách Việt nhờ cậy đại ca.

Chỉ là hành tung Thiên Trạch bí ẩn không rõ, không tra ra được. Mãi cho đến Đạo Thánh là Thiên Trạch lộ ra ánh sáng, hắn mới quay về Kính Hồ Tiểu Trúc và mang người đến Thăng Long nhờ vả.

Trên đường đi thì hai mẹ con Mộc Uyển Thanh cùng Tần Hồng Miên tìm đến muốn giết Nguyễn Tinh Trúc, Tân Hồng Miên không oán trách Đoàn Chính Thuần ong bướm vật vờ, đi đến đâu vương tình đến đó. Bà lại thù hận những người đàn bà khác trăng hoa quyến rũ, chiếm đoạt mất tình lang.

Khi được sư muội Cam Bảo Bảo cho hay tin tức, bà liền dẫn con gái Mộc Uyển Thanh đi hành thích vợ Đoàn Chính Thuần là Đao Bạch Phượng và một người tình nhân khác, kết quả chẳng được gì. Về sau bà lại biết Đoàn Chính Thuần còn một người yêu khác là Nguyễn Tinh Trúc, ẩn cư nơi Phương Trúc Lâm gần Tiểu Kính Hồ, lại dắt con gái đến tìm giết.

Bất quá khi đến thì bị Nguyễn Tinh Trúc khen mấy lời, tự lấy cửa dưới chỉ đôi ba câu đã đem oán hận của Tần Hồng Miên dời qua nữ tử khác.

Mà trong lúc tình nhân đến, Đoàn Chính Thuần cũng chạy cửa sau rời đi, đi một chuyến lại đến một cái tình nhân khác.

Kiều Phong truy theo Đoàn Chính Thuần thì phát hiện ra y tìm đến Khang Mẫn chổ, bí mật đem hai mẹ con Tần Hồng Miên muốn giết người chế trụ, lẳng lặng theo dõi thì rõ ngọn nguồn, thi ra Khang Mẫn mượn tay mình giết người.

Đồng thời còn biết được Bạch Thế Kính cùng với Khang Mẫn thông dâm, cả Toàn Quan Thanh, dưới Khang Mẫn thủ đoạn đem Kiều Phong thân phận làm lộ, Kiều Phong muốn ra tay nhưng có kẻ lại nữa đường xuất hiện đem Bạch Thế Kính giết, truy theo sau không thành về thì thấy Khang Mẫn bị A Tử tra tấn sống không bằng chết.

Cuối cùng từ Khang Mẫn rõ ràng vì sao ả ta đối mình thù hận, chỉ vì năm xưa Bách Hoa Hội không để ý đến, nữ nhân đó liền ghi thù, một mức nhớ hận.

Kiều Phong muốn từ Khang Mẫn biết được thủ lĩnh đại ca là ai, song lại bị chính A Tử phá bĩnh mà chết ngay trước khi nói ra.

Không thu được tin tức, tình thế của A Châu buộc phải lên đường, thế là Kiều Phong mang người thẳng đến Bách Việt, còn Đoàn Chính Thuần bị hai cái tình nhân kẹp giữa lại an nguy con gái cũng theo sau.

Từng chuyện một cũng được A Châu và Kiều Phong nói ra, Thiên Trạch như thính giả nghe lấy mọi chuyện, kể cả việc đám võ lâm nhân sĩ Đại Sở đang liên minh tràn xuống.

“Chỉ là bọn gà đất chó sành mà thôi, Phong đệ không cần lo lắng” Thiên Trạch hướng Kiều Phong à không Tiêu phong nói.

Tại Nhạn Môn quan để cho Tiêu Phong biết cha mình danh họ là Tiêu Viễn Sơn, hắn họ cũng đổi từ Kiều sang Tiêu, nghe xong đại ca mình lời hắn nói : “ hiện giờ thủ lĩnh đại ca không còn, đại vương lại bận việc, đệ có chút sức mọn muốn trợ giúp đại vương một ít”

“Ukm!” Thiên Trạch gật đầu : “hiện giờ trong thành long xà hỗn tạp, đệ cùng đệ muội ở cứ ở lại trong hoàng cung này, chớ nên khách khí”

“ Vậy tiểu đệ cung kính không bằng tuân lệnh” Kiều Phong nghe xong chỉ gật đầu đáp ứng, mặc dù không hợp quy cũ nhưng y đã nói hắn cũng chỉ tuân theo, chờ xử lý xong chuyện Thăng Long ổn định, hắn cùng A Châu dời ra là được, cũng không thể ở mãi chổ hậu trạch quân vương.

“ Sưu!”

Lời Thiên Trạch vừa dứt, từ sau một cái thân ảnh khinh thân mà đến, là Diễm Linh Cơ cùng mấy cái nữ nhân của hắn từ xử lý công cụ xong trở về hoàng cung, trùng hợp gặp đám người Thiên Trạch mà đến.

Đoàn Chính Thuần cũng bị mỹ mạo của mấy cái nữ tử này cho hấp dẫn, luận dung mạo cùng khí chất mà nói so với mấy cái tình nhân của hắn còn trên, khiến cho bên cạnh hai cái tình nhân chú ý, đem tay véo hắn một cái.

“Hừ!” Thiên Trạch hừ nhẹ : “ chó thì không khỏi ăn phân, ngựa thì quen đường cũ, có lẽ ta quá dễ dãi mới khiến mấy kẻ không biết sống chết, rục rịch tâm tư”

“ Phốc xuy!” Diễm Linh Cơ đi đến, sau đó tại bên cạnh Thiên Trạch ngồi xuống, nàng rõ ràng Thiên Trạch lời nói, cất lời : “ Linh Cơ nghe nói hôm nay có mấy vị khách quý đến, làm sao có kẻ đui mù nào chọc bệ hạ rồi”

Đoàn Chính Thuần xấu hổ khi nghe mấy lời này, bất quá hắn nhanh trấn định lại, chắp tay thi lễ : “ là Đoàn mỗ nhất thời thất thố”

A Châu cũng đối với phụ vương mình không biết nói sao cho phải.

Còn A Tử lúc này đã nhảy lên cây đào dựa cành cây chỉ lo ăn đào.

“Đây là bằng hữu ta quen, Tiêu Phong, đây là ái nhân của hắn, A Châu” Thiên Trạch hướng Diễm Linh Cơ giới thiệu hai người : “còn đây là các nữ nhân của ta”

“ Tiêu Phong bái kiến các vị nương nương” Tiêu Phong chắp tay thi lễ.

A Châu cũng ngượng ngùng thi lễ : “ A Châu bái kiến các vị nương nương”

“Thiếp có nghe qua, hôm nay mới gặp được” Diễm Linh Cơ cười nói.

“ Cái Bang Kiều Phong!” mấy cái nữ nhân khác thầm nói, bọn họ cũng nghe qua vị Cái Bang bang chủ này cùng Thiên Trạch tương giao.

Thiên Trạch cũng không đả động gì đến Đoàn Chính Thuần, lại nói : “ ta có mấy chuyện không biết Phong đệ có muốn nghe không?”

“ Xin đại vương chỉ dạy” Tiêu Phong khiêm tốn nói.

Thiên Trạch nói : “ thời đại này Nữ tử địa vị thấp nam nhân tâm thê tứ thiếp là bình thường, bất quá chuyện của đệ đại ca không nhúng chàm vào, nhưng đàn ông có thể phong lưu chớ đừng hạ lưu”

Tiêu Phong nghe xong liền nói : “ Tiêu đệ cảm tạ đại ca chỉ bảo, A Châu là cô nương tốt, đệ sẽ không phụ bạc cô ấy, cả đời này chỉ cần cô ấy là được”

“ Tiêu đại ca” A Châu nghe được trong lòng ngọt vô cùng, đôi mắt nhìn về Tiêu Phong càng đầy tình ý.

“Ta tin tưởng đệ tính cách, bất quá chuyện tương lai không nói trước được” Thiên Trạch chậm nói : “ ta rất thưởng thức đệ, bằng hữu trước giờ ta tính chỉ có mỗi đệ. Nếu như đệ làm nữ tử khác hoài thai, nếu như không thể cho danh phận cùng nhất thời thu xếp, ta tiền không thiếu cứ lấy về cho nữ tử đó một chổ an cư, chớ học theo cái hạng khốn nạn khác, nếu để ta biết ta trước phế đệ đánh gãy tứ chi, bởi hạng đốn mạt không bằng heo chó đó không xứng làm bằng hữu của ta”

Đám người nghe được im lặng, bầu không khí có phần lúng túng.

Mấy lời của Việt Đế bọn họ ở đây ai không rõ, còn không phải chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Đây là muốn mượn Tiêu Phong hung hăn quất mấy bạc tai Đoàn Chính Thuần.

Đoạn Chính Thuần bị đánh mặt nhưng có thể phát tác ư?

Đây là hoàng cung của y, lại thêm hắn thất thố trước hai vị vương phi của y, cộng thêm người ta nói có sai ư? hắn lừa gạt nữ tử rồi chạy, thân làm vương gia lại không chu cấp được cho nữ nhân của mình, hài tử thất lạc chịu khổ...

Vừa hổ thẹn lại vừa xấu hổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK