Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắc Sơn hầm mỏ, một gian thạch thất trong Bắc Sơn hầm mỏ.

Trung tâm là một cái bệ cao, tứ phía xung quanh đều có các bậc thang dẫn bước lên, các ngọn nến cháy dang dở thắp hai bên các bậc thang. Bệ cao ở trên xây dựng một cái bồn vuông vức.

Đỏ thắm một màu, tanh tưởi mùi vị, chứa trong bồn là máu tươi dâng lên hai phần ba thành, tại bên trong là thân ảnh Quỷ Mộc trầm trong bể máu.

“ Đáng sợ quá!” hai đứa trẻ nhỏ chỉ tầm 7 đến 8 tuổi khi đi vào bên trong cửa phòng, chứng kiến Quỷ Mộc trồi lên từ bể máu kinh sợ đem tay nhỏ bám lấy đùi Vũ Canh.

“ Nghĩa phụ người mà nghĩa phụ cần con đả đem tới rồi” Cơ Xảo nói xong nghiêng đầu về sau, nói : “ để 2 đứa đó lại, ngươi có thể đi được rồi.”

Vũ Canh đáp : “ xin hỏi, bao giờ chúng mới trở về? tôi vẫn còn chút chuyện cần chúng phải làm”

Sau một đêm học Luyện Khí Thuật với Lý Tịnh xong, Cơ Xảo tìm đến gặp Vũ Canh thông qua hắn tìm hai đứa trẻ nhỏ dưới 10 tuổi đem đến cho hắn.

Hiện giờ khi tận mắt thấy được một màn kinh sợ phía trước cũng để cho Vũ Canh hiểu rõ lý do vì sau Cơ Xảo cần 2 đứa trẻ nhỏ, chúng là cống phẩm cho Quỷ Mộc tẩm bổ, hơn nữa chính tay hắn lại chọn 2 đứa trẻ này tiễn bọn họ đi chết, khiến cho Vũ Canh nhất thời trong lòng lửa giận bốc lên.

Cơ Xảo hạ lệnh : “Việc của chúng kiếm người khác làm đi, ở nơi đây không còn việc làm của ngươi. Ngươi hình như là A Cẩu đúng không?”

Vũ Canh bàn tay siết chặt lại khi nghe, nhưng vẫn kìm giữ tâm tình mình lại.

Cơ Xảo đi đến gần một tay đặt lên vai Vũ Canh vổ về : “Ngươi làm tốt lắm, ta sẽ thưởng cho ngươi! Hãy làm theo lời ta dặn , ngươi nhất định có được cuộc sống tốt!”

“ Vâng ạ” Vũ Canh đành đáp, xoay người rời đi

Vương Nhất Hổ, Vương Nhị Hổ nhìn Vũ Canh rời đi, có phần hoảng sợ kêu :“ Thiên Phu ca ca! chúng em bao giờ trở về”

Song Vũ Canh có thể làm gì được, trực tiếp trở mặt hắn không phải là đối thủ của Quỷ Mộc, xúc động ra tay cứu người không phải là hành động sang suốt, Vũ Canh đáp : “ đừng sợ! sẽ nhanh thôi mà”

Cơ Xảo không nói gì nhìn Vũ Canh rời đi, lấy ra một tấm vải trắng đem quàng qua mắt một đứa trẻ, lên tiếng vổ về : “ không cần sợ, các em không nhìn thấy thì sẽ không sợ. Các em đi hướng này”

Việc làm này không phải là lần đầu, đả không biết bao nhiêu lần hắn cũng không nhớ rõ mình đả đem bao nhiêu đứa trẻ cho nghĩa phụ mình ăn tươi.

“ Mẹ nó tức chết đi được!” Vũ Canh trong đầu mắng lấy : “ đường đường là hoàng tử mà lại đi làm những việc không bằng cầm thú như vậy. Quái thú ăn thịt người của ta chỉ là trò đùa, nhưng bọn chúng đúng là quái thú ăn thịt người thật”

“ Càng nghĩ càng tức! người gặp chuyện này cũng tức. Đại thần ăn phân cùng hoàng tử ăn phân không ngờ lại đê tiện như vậy. Mẹ nó mặc kệ chuyện này sao có thể nhịn, nếu như mình không quản hai đứa nó sẽ chết. Nhất định phải làm cái gì đó. Nếu không ta ngủ mơ nhất định sẽ gặp hai tiểu quỷ đó.”

Vũ Canh cước bộ mỗi lúc một nhanh, rồi chuyển sang chạy nhanh, một mạch thẳng hướng về một nơi. Hiện giờ người có thể ra tay trợ giúp cứu mạng 2 đứa tiểu quỷ kia chỉ có 2 người, một đó là Lý Tịnh người còn lại chính là dưới đáy địa cung bên dưới.

Trải qua 4 năm thân thủ của Vũ Canh không còn như trước, so với 4 năm đầu thì lợi hại gấp trăm lần, chân đạp khinh công nhanh như sóc mà lướt đi, cẩn thận né tránh các tai mắt của đám võ sĩ liền thông qua vách núi cheo leo mà búng người nhảy lên.

Hắn không có lựa chọn lối đi ở hàng lang mà là chọn cách leo trèo qua các công trình lẫn vách núi dựng đứng ở bên ngoài, bởi Vũ Canh biết rõ đáy địa cung ăn thông lên trên, chỉ cần đến được đỉnh rồi thả người nhảy xuống sẽ tiết kiệm thời gian hơn.

Hắn không lo sợ sẽ tan xương nát thịt khi rơi từ độ cao gần ngàn mét xuống, bốn năm ở dưới địa cung này, khi Đế Thiên An mạnh mẽ mở ra một cái giếng trời lớn, đám người hắn vì muốn ngắm nhìn cảnh đẹp bên trên làm không ít đồ leo trèo ở đó.

Hiện tại đa số các nô lệ đều ở dưới đáy địa cung làm việc, các võ sỉ canh giữ ở bên ngoài cổng, cho nên Vũ Canh động tĩnh cũng khó ai chú ý được, cũng chẳng mất bao lâu thân hình hắn linh hoạt bật nhảy, chân mượn lực các kiến trúc hay vách đá làm điểm tựa mà đến được chổ cần đến.

“ Vù!!”

Vũ Canh không chút nghĩ ngợi, lập tức nhảy xuống bên dưới, để lại thanh âm cơ thể ở trong không khí ma sát, để tăng tốc độ Vũ Canh còn ôm theo một tảng đá lớn để đẩy nhanh quá trình rơi.

Cộng thêm khí trong người bùng phát, để Vũ Canh chưa đến 30 s đồng hồ đả rơi được một nữa chặng đường, cho đến chừng trăm mét còn lại liền có một vật cản để hắn buông bỏ tảng đá trong người ra ngay.

Vật cản là một tấm lưới do đám người Vũ Canh đan từ trước, các mặt đều hảm sâu trong vách đá kiên cố. Tấm lưới này tác dụng chính là đề phòng trường hợp bọn họ leo trèo không may bị rơi ngả.

Tảng đá dài bằng cơ thể hắn roả thân hình Vũ Canh rơi xuống tấm lưới trước, khiến tấm lưới bị võng mạnh xuống, rồi dưới sự cố ý của Vũ Canh xé toạt đi chổ dây thừng bị đứt một nữa đem tấm lưới đục thủng một lổ to.

“ Phanh!!!”

Thanh âm chấn động vang lên, tảng đá lớn rơi xuống mặt đá dung nham mà vở nát thành nhiều mảnh lớn nhỏ, còn kéo lên một trận bụi nho nhỏ.

“ Cái gì vậy hả?” Na Tra ở trong gian phòng của Bạch Thái đang hưởng thụ đồ uống ngon lành, bị thanh âm điếc tai của Vũ Canh làm ra khiến cho giật mình kinh hô.

Bạch Thái nhìn qua khung cửa thấy được Vũ Canh, nói : “ Là Vũ Canh!”

Ngay khi thanh âm đinh tai phát ra, Vũ Canh theo sau mà xuống, nhưng không có rơi xuống mặt đất mà là gắt gao bám lấy tấm lưới, cả người đung đưa bật lên bật xuống một hồi mới ổn định lại được thân hình.

Sau đó lấy lại thân bằng hướng về vách đá bên trái mình mà đi, tay bắt lấy sợi dây thừng được buộc ở trụ đá, theo sợi dây thừng thả xuống mà trượt nhanh xuống bên dưới, dưới chân hắn không xa chính là gian phòng của Bạch Thái.

Vũ Canh bật nhảy xuống nền đá phía trước gian nhà Bạch Thái, ánh mắt nhìn thấy một gả nam tử bắt mắt bên trong trong lòng vui mừng, nói : “ đệ có chuyện gấp mượn nhờ một chút! Khương Thượng, A Kim , Lưu Si chúng ta đi cứu người!”

“ Cứu người!” Na Tra cùng Bạch Thái đồng loạt thốt lên.

Ở bên dưới đang tu luyện Khương Thượng, A Kim, A Thạch và Lưu Si đả sớm bị động tĩnh của Vũ Canh thoát khỏi tu luyện, gương mặt ai cũng ngước nhìn lên gian nhà Bạch Thái, sau đó 4 người tung người nhảy lên tiếp cận.

“ Cứu người! Cứu ai vậy?” Na Tra nghi hoặc dò hỏi, một tay lại bắt lấy cốc thủy tinh đựng nước trái cây của mình mà nhâm nhi.

“ Vũ Canh là ngươi chọc ra họa rồi phải không?” A Kim vừa di chuyển vừa nói.

Khương Thượng nhỏ giọng nói : “ Lẻ nào chuyện của hắn đả bại lộ. Còn không phải nói không được đem đến nơi này, cái tên này”

Vũ Canh gấp gáp nói : “ Cơ Xảo tên ăn phân kia bảo ta chọn hai đứa trẻ chưa đến 10 tuổi dâng cho Quỷ Mộc làm cống phẩm chuẩn bị ăn thịt sống, khốn kiếp ta không thể để hai đứa trẻ này vô tội chết được”

“ Phụt!!!” Na Tra vừa mới cầm lên nước trái cây uống một ngụm liền phun hết cả ra.

“ Ăn sống!” Bạch Thái nghe xong cũng kinh hô, nàng không nghĩ đến đường đường là Đại Thần của Thần Tộc lại bắt trẻ con ăn sống, tàn nhẫn như vậy cũng để nàng khiếp sợ lên.

Đế Thiên An bất vi sở động, tay cầm trái táo trên bàn ăn lấy, khóe môi nhích lên độ cong nhỏ, hắn làm sao không đoán ra chút tư tâm của Vũ Canh, tay còn lại gõ gõ lên bàn nói : “tiểu tử ngươi gan càng lúc càng lớn, đến cả ta cũng dám tính toán”

“ Nào có! Đệ nào dám” Vũ Canh chột dạ gãi đầu đáp.

Đế Thiên An chậm rãi nói : “ ngươi cố tình nói trước mặt Bạch Thái, muội ấy thiện lương như vậy tất nhiên sẽ không muốn hai đứa trẻ vô tội chết. Ngươi muốn mượn muội ấy cầu cạnh”

Vũ Canh lúng túng, thừa nhận : “ Đại ca! đệ biết đệ không đúng! Nhưng mà Quỷ Mộc tên kia đê tiện quá! Hai đứa trẻ kia đúng là vô tội, hắn lại ăn sống! không bằng cầm thú. Ở trong hầm mỏ này chỉ có Thiên An đại ca là có thể giúp được, xin nhờ huynh”

“Ăn sống người! cái tên này đúng là không tốt lành gì!” Na Tra nhịn không được mắng lấy, nghĩ đến sống sờ sờ người không khác gì mình bị ăn tươi, Na Tra cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.

“ Ca! hai là huynh giúp bọn họ đi!” Bạch Thái do dự rồi nói, cánh tay lay động bàn tay hắn cầu tình.

Vũ Canh mặc dù tính toán nàng, nhưng là vì cứu 2 đứa trẻ chưa đến 10 tuổi thoát khỏi cảnh bị ăn sống, nếu là nàng có thể giúp được nàng cũng có thể trợ giúp một hai.

“ Được rồi!” Đế Thiên An đem tay ra vuốt lấy tóc ngắn của nàng, thân hình đứng dậy rồi như sương khói tan biến mất đi.

Quỷ Mộc gian phòng.

Nhìn hai đứa trẻ được dẫn đến gần, Quỷ Mộc nói : “ Trong lúc tinh lực giảm sút, không thể không nghĩ đến chuyện này”

Quỷ Mộc đem hai tay đặt lên đầu hai đứa trẻ, tâm trạng vô cùng tốt, cười nói : “ tươi rồi! Tiểu hài tràn đầy sức sống là tốt nhất đó”

“ RẦM!!!!”

Cánh cửa thạch thất bị văng mạnh ra, phát ra thanh âm to rõ kinh động bên trong.

“ Ngươi!!!” Quỷ Mộc cùng Cơ Xảo nhất thời sửng sốt lên khi nhìn cái thân ảnh từ cửa đi vào bên trong.

Mái tóc dài rực rở tung bay, đôi nhãn đồng như sao trời phát sáng, vóc dáng cao lớn mà uy nghiêm. Trên người mặc lấy một bộ tím vàng y phục đan xen, bên hông là một chuôi bội kiếm treo ở bên hông.

“ Thú vị! Ngươi là Thần Tộc nào Lục Bộ?” Quỷ Mộc cười nói, hình dáng khác người của gả nam tử này tuyệt đối không phải là phàm nhân được.

Trên người lại có một cổ áp bức uy nghiêm vô hình để kẻ khác quỳ lại, hơn nữa những sợi tóc như hỏa diễm kia để hắn nhớ đến Hỏa bộ đại thần Thái Cực, cho nên Quỷ Mộc mới cho rằng kẻ này là Thần tộc người.

Cơ Xảo thầm nói : “Thần Tộc người!”

“Thần tộc cái thứ rác rưởi mà Thiên tạo ra từ 10 vạn năm trước ư? lũ các ngươi cũng xứng cùng Bản Đế so sánh. Nhất là ngươi cái tên côn trùng giòi bọ này” Đế Thiên An nhàn nhạt lên tiếng, rồi quay sang nhìn Cơ Xảo ngữ khí xem thường : “ Quỷ Mộc ngươi kiếm được một con chó rất được đấy!”

Cơ Xảo đem bàn tay siết chặt, nhưng hắn không thể làm gì được, nếu người phía trước là Thần Tộc thì lời nói của hắn cũng chả khác là bao nhiêu.

“ Lớn mật” Quỷ Mộc tức giận quát lớn lên, thân ảnh từ trong bể máu đứng dậy rồi bước ra, nói : “ tiểu tử không biết sống chết để bổn thần xem ngươi bản lĩnh thế nào”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK