Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: anpromalong6

Anh em Du Long Kiếm họ Ngô và Tư Đồ Lưu Tinh bất giác biến sắc.

Vương Xung thở dài, nhếch nụ cười khổ : “Hồ Thiết Hoa! Hoa Hồ Điệp! Đáng lý ra tại hạ phải nhận ra các hạ sớm hơn!”

Hồ Thiết Hoa mỉm cười : “Nhưng tại hạ không thể nhận ra các hạ là ai!”

Vương Xung lại cười, y cười thì gương mặt của y trông càng thảm hơn lúc chưa cười, rồi
nói: “Cái tên hèn mọn có nói ra cũng chẳng đáng cho ai để lọt vào tai! Bất quá....”

Y đưa ánh mắt sang lưng gù mặt rỗ, nói : “ Nếu hai vị này đúng là Sở Lưu Hương và Cơ Băng Nhạn thịnh danh chấn động giang hồ, thì thật là đối mắt của tại hạ chỉ còn tròng trắng, mất hẳn tròng đen!”

Mọi người lại dao động một lượt nữa.

Sở Lưu Hương điềm nhiên nở một nụ cười : “Nếu ở bên cạnh Hoa Hồ Điệp, chẳng lẽ lại biến thành Đạo Soái Lưu Hương?”

Vương Xung chớp mắt : “Tuy kiến thức của tại hạ cạn hẹp, nhưng tại hạ cũng hiểu được cái câu: Nhạn Điệp vì hai cánh, Lưu Hương khắp nhân gian. Năm xưa, Đạo Soái Lưu Hương bên phải có Thể Điệp bên trái có Phi Nhạn, bộ ba thung dung tiếu ngạo giang hồ, tung hoành thiên hạ....”

Quy Tư Vương trố mắt, hết nhìn người này, đến nhìn người kia, tai luôn luôn vểnh ra, cố nghe rõ ràng, không bỏ sót một tiếng nào.

Đến lúc đó, lão bật cười ha hả, thốt : “Vô luận các vị là ai, thuộc tông phái nào, trước đây đã làm gì, võ công của các vị đã làm cho tiểu vương hết sức khâm phục. Hôm nay các vị quy tụ cùng tiểu vương một chỗ, tiểu vương cao hứng vô cùng, nhất định phải uống cạn ba chén lớn!Uống để kính mừng hạnh ngộ này!”

Thiên Trạch cầm chén rượu lên nhẹ uống :

Hồ Thiết Hoa mỉm cười : “Chén rượu của Công chúa ban cho còn đó, tại hạ phải uống, cho khoan khoái con người mới được!”

Tỳ Bà công chúa điểm nụ cười duyên, toan nói gì đó, song chưa kịp mở miệng, từ bên ngoài một võ sĩ vận giáp vàng, chạy bay vào đến bên cạnh Quy Tư Vương, thì thầm mấy câu.

Võ sĩ mang thần sắc kinh hoàng vào lều, quên mất cái lể quân thần, đủ biết sự tình rất trọng đại, hắn gấp cho Quốc vương biết hơn là phải trì hoãn làm trọn lể bề tôi rồi mới trình tấu.

Quy Tư Vương nghe hắn thốt xong, biến sắc mặt.

Cơ Băng Nhạn dặng hắng một tiếng, đứng lên : “Bọn tại hạ đã trải qua mấy hôm điêu đứng, giờ đây được Vương gia chiếu cố, khổ nổi rượu và thịt vào dạ dày là mắt nhắm lại nhướng chẳng lên. Vương gia có nơi nào yên tĩnh, cho bọn tại hạ nằm ngủ một giấc chăng?”

Quy Tư Vương tức khắc cười đáp : “Tự nhiên là phải! Dù tam vị có muốn đi, tiểu vương cũng phải tận dụng mọi biện pháp cầm ba vị ở lại!”

Nụ cười của lão có vẻ miễn cưỡng quá, còn giọng nói thì chừng như có ngụ ý xa xăm.

Thiên Trạch cũng hưởng dụng ít đồ ăn, lại được hạ nhân phân cho một cái lều dừng lại, hắn còn chờ tham dự vào kịch tình của Sở Lưu Hương cho nên không vội rời đi.

Thời gian qua mau, đêm tối buông xuống.

Quy Tư Vương lều lớn trong bày biện đủ các loại thức ăn cùng rượu ngon, người tụ tập so với bình thường còn nhiều.

Đêm nay là một đêm đặc biệc, bởi đêm nay là con gái lão thành hôn, mà phò mã lại là một trong những vị khách của Quy Tư Vương.

Chính là Hoa Hồ Điệp Hồ Thiết Hoa.

Thiên Trạch có ký ức cũ nên biết hắn ta một đêm đám cưới này là lừa hôn, lại thêm trong đêm có kinh biến, mà hết thảy là do Thạch Quan Âm đứng sau làm chủ mưu giật dây gài bẫy Sở Lưu Hương, hắn đã biết cho nên không vội tham dự vào.

Mà thực tế mọi chuyện cũng không khác biệc gì với ký ức của Thiên Trạch cả, trong đêm kinh biến, cảnh náo loạn diễn ra, ngựa hí, ngựa hét, rồi có tiếng chân chạy rầm rập.

Bọn võ sĩ Quy Tư Vương, kể ra cũng là những tay khá. Họ la hét, song họ vẫn giữ vị trí, chẳng đến nổi mất hàng ngũ.

Lửa cháy khắp nơi, cháy mạnh.

Lửa cháy cây, lủa cháy lều, cháy chuồng lạc đà, chuồng ngựa, có mấy con đã thoát chuông chạy đi.

Mãi đến lúc đó, bọn võ sĩ mới phân nhau, số lớn chữa lửa, số nhỏ đuổi bắt ngựa và lạc đà.

Không còn một võ sĩ nào phòng vệ ngôi lều của Quy Tư Vương.

Khi chỉ còn lại Quy Tư vương cùng bọn khách mời của y, trong lều lại xảy ra một trận huyết chiến.

Lúc này, Quy Tư Vương lều không ít thi thể nằm trên đất, máu huyết nhiễm đầy cát hoặc vải trải đất.

Hết thảy là do anh em họ Ngô làm phản, nhân lúc cuộc hôn nhân trong đêm mà kinh biến muốn lấy mệnh Quy Tư vương.

Sát thủ vô tình Đỗ Hoàn cũng tham dự vào trong, tay trái hắn nắm tay Tỳ Bà công chúa, tay phải treo trên đầu dây cột nơi cổ.

Người bên trái y, gầy đét, đầu rụt xuống như chui tọt vào khoảng giữa đôi vai đôi mắt chớp vàng vàng, mường tượng đôi mắt lửa tròng vàng của một con vượn.

Y là truyền nhân duy nhất của Trường Bạch hầu quân, một con người ngang ngạnh vô tưởng, đến kiếm phái Trường Bạch nghe tên cũng phải nhức đầu, y là Tôn Không ngoại hiệu Tôn Hầu.

Tỳ Bà công chúa bị nắm cứng, như gọng kềm kẹp mạnh, đau đến chảy nước mắt, song nàng cắng răn cố chịu đựng, không hề rên la nửa tiếng.

Quy Tư Vương run run giọng: “Các vị.... muốn chiếc đầu lâu của bổn vương, cũng được! Song các vị hãy buông tha con gái bổn vương đi!”

Đỗ Hoàn bật cười khanh khách: “Ngươi chưa từng nghe qua cái ác danh của ta sao? Bình sanh, ta giết người, thường giết mỗi lượt hai mạng, nếu chỉ giết một mạng thì chán quá!”

Người gầy đét, giống như con vượn cau mày, nói: “Muốn giết thì cứ giết, còn lải nhải gì nữa chứ?”

Đỗ Hoàn có vẻ kinh sợ người đó, cười khan: “Tôn huynh động thủ hay tiểu đệ động thủ?”

Người đó lạnh lùng: “Ngươi ngứa ngáy giết người, ta nhường cho ngươi đó!”

Đỗ Hoàn cười lớn: “đa tạ! Đa tạ!”

Chỉ là đúng lúc này, một cái ánh kiếm như trống rỗng xuất hiện, cũng trong sát na đó, cánh tay nắm giữ Tỳ Bà công chúa buông thỏng xuống liền, chẳng khác nào bao nhiêu khí lực trong người bỗng tan biến mất, máu tươi bắn ra.

“ Ah!!”Tôn Hầu Tử đau đớn thốt hô, đồng tử co rút khi thấy một tay bị chém đoạn, môi hắn run tun : “ Luyện Khí Chi Kiếm, Đạo Thánh”

Hắn có nghe qua Đạo Thánh độc môn tuyệt kỹ, quan tuyệt thiên hạ dùng kiếm người Luyện Khí Kiếm Quyết, chỉ là nghe đêm nay mới tận mắt thấy, chỉ là đêm nay cũng là đêm cuối cùng hắn thấy được.

Liền sau đó, trên đầu cả hai ngưng hiện mấy trăm thanh cự kiếm, thi nhau rơi xuống vị trí của cả hai.

Tôn Hầu Tử, Đổ Hoàn run sợ thi nhau né tránh đi cự kiếm giáng xuống.

Chỉ là cả hai chỉ chống cự trong giây lát, cuối cùng bị mưa kiếp giết chết.

“ Một kiếm này du thiên cổ” Sở Lưu Hương ở không xa nhìn bầu trời kiếm khí giáng xuống thổn thức.

“ Nếu trên đời còn có ai có thể lấy khí ngưng vật, chỉ e có một người” Cơ Băng Nhạn thổn thức nói.

“Lần nữa thấy được cũng khiến bao kẻ trầm trồ thổn thức” Hồ Thiết Hoa nói vào.

Tỳ Bà mắt đẹp nhìn lấy : “ Luyện Khí Kiếm Quyết ư? lẽ nào....”

Nàng đã xem qua Giang Hồ Phong Ba Tĩnh Kim Bảng Luận Võ Danh, từ trong bảng đó nghe qua Đạo Thánh, thứ kiếm pháp độc nhất vô nhị đó từ miệng mấy cái khách nhân đến cũng nghe qua.

Bây giờ thấy tận mắt càng rõ ràng, quan sát, suy nghĩ, đại não bất giác hiện lên một cái thân ảnh, chỉ có một người, chính là vị khách cuối cùng mà nàng gặp trong ngày nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK