Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà chính lúc này, mấy chục cái thân ảnh từ xa không ngừng nâng khinh công đạp cây mà lướt đến.

Là thủ hạ đắc lực của Vũ Văn Hóa Cập bên dưới, mỗi một kẻ đều là nhất phẩm cao thủ thực lực.

Vũ lực không thể so bằng Vũ Văn Hóa Cập cho nên chỉ có thể truy đến sau, tuy nhiên bọn họ nếu hợp kích cùng nhau cũng có thể vây giết những kẻ có tu vị cao hơn.

“ Tự tìm chết” Thiên Trạch đối với sự xuất hiện này không chút để ý, lạnh lùng nói,

Lời dứt, trong nháy mắt bầu trời ngưng tụ thêm hàng trăm thanh kiếm.

Từ Khấu Vũ Phó cả bốn cả kinh một màn này.

“ Ta có nằm mơ ư?” Từ Khấu cả hai thốt lên.

Phó Quân Sước nhìn chăm chăm một màn này, thầm nghĩ : “ ngưng khí thành binh, kẻ này là ai?”

Nàng không phải là tay mơ kiến thức là có, trung nguyên các loại kiếm pháp vang danh vẫn biết đến, nhưng trước mắt hiện giờ để nàng rung động.

Đó là việc y có thể ngưng khí thành thật kiếm, một việc khó ai mà làm được. Tuy rằng trên đời có không ít kẻ có thể dùng chân khí ngưng binh, nhưng nàng chỉ nghe qua còn chưa thấy được, đây là lần đầu tiên nàng thấy được.

“ Kẻ này....” Vũ Văn Hóa Cập cũng đả phát hiện ra lập tức vận khí phòng thủ.

Huyền Băng Kính tản ra, song chưởng thôi động hàn khí lạnh lẽo đem mực nước gần đó đóng băng, kịp thời tạo thành một bức tường băng.

“ Xuy!”

“ Xuy!”

Trăm thanh Luyện Khí Chi Kiếm như lưu tinh rơi xuống.

Ba mươi hai tên thủ hạ của Vũ Văn Hóa Cập, còn chưa lập thành trận pháp hợp kích, dưới mưa kiếm công kích toàn diệt.

Công kích quá nhanh, đáng nói là quỷ tích kiếm thay đổi, nhất phẩm cao thủ không ai chống đở được.

Chỉ có Vũ Văn Hóa Cập dùng băng khí ngưng tường chống đở được mưa kiếm.

“ Bành!!”

Kiếm giết đi bọn nhất phẩm cao thủ lại nhổ ra thân thể, lao đến tương băng công kích, không ngừng cắt vở, cuối cùng đem tường băng đập nát.

Vũ Văn Hóa Cập vội thủ ra song chưởng, hai cơn như phong tuyết bạo phát thổi tung đi những thanh kiếm lao đến.

Liền sau đó, Vũ Văn Hóa Cập lại như tên bắn đi, như cầu vồng đào tẩu.

Đối phương xuất hiện từ đầu đến cuối còn chưa đích thân ra tay đã diệt đi toàn bộ thủ hạ của hắn, kẻ đến cường đại hơn hắn tưởng, y xuất hiện lại can dự vào, nếu hắn ở lại chỉ có bất lợi.

Bởi một cái Phó Quân Sước hắn muốn giải quyết cũng khó, giờ có thêm viện binh, địch mạch ta yếu, nếu hắn còn tiếp tục dây dưa chỉ có chết.

Đào tẩu bỏ chạy, tuy khiến hắn không dể chịu gì.

Song núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, chỉ cần tránh được một kiếp, tĩnh dưỡng thương thế, quân tử báo thù 10 năm còn chưa muộn đây, nhưng nếu mạng cũng mất, thôi thì quên hết cho nó lành.

“ Coi như ngươi chạy nhanh” Thiên Trạch nhìn hắn chạy cũng không có truy đuổi, thu lại Luyện Khí Chi Kiếm của mình.

Diễm Linh Cơ mắt đẹp nhìn lấy không nói một lời.

Thiên Trạch thu xong mang nàng cướp xuống chổ Phó Quân Sước.

“ Ngươi là ai?” Phó Quân Sước ngưng trọng nhìn.

Thiên Trạchkhông vội trả lời, nói : “ đêm nay lẽ ra nàng phải chết, ta cứu nàng một mệnh, nàng nợ ta một phần ân tình”

Phó Quân Sước lạnh lùng nói: “ ngươi muốn gì?”

Thiên Trạch nói : “ ta muốn nhờ nàng một việc”

“Khi nào?” Phó Quân Sước hỏi, trên đời không có bánh miếng phí mà nàng càng không thích nợ người nhân tình, cho nên y mở miệng nàng liền trực tiếp vào chủ đề.

Thiên Trạch nói : “ nàng không hỏi việc gì, cùng mạo hiểm hay không à?”

Phó Quân Sước nói : “ ta không muốn nợ nhân tình của ai, nhất là người Hán”

Thiên Trạch nói : “ ta vốn không phải người Hán”

Phó Quân Sước dao động, lại nhìn Diễm Linh Cơ hoa văn y phục , cau mày suy nghĩ rồi nói : “ Bách Việt”

Thiên Trạch gật đầu, rồi nói : “ sắp tới Gia Lãm có một cuộc chém giết, giúp ta giết vài tên quân sĩ, ân tình chúng ta sòng phẳng”

“ Được” Phó Quân Sước lạnh lùng đáp ứng.

Thiên Trạch phất tay, một khối hoàng kim lệnh bài ngưng tụ cấp cho nàng : “ giữ lấy nó, ta sẽ biết nàng ở chổ nào, hoặc là khi cần ta chỉ việc hủy nó”

Phó Quân Sước không nói gì đem tay nhận.

“ Nàng không có gì để nói với ta à?” Thiên Trạch hỏi.

Phó Quân Sước lạnh lùng nói : “ không”

Thiên Trạch thấy nàng không hứng thú với mình hắn cũng không truy thêm, mang theo Diễm Linh Cơ thông qua Độn Không Thuật rời đi.

Phó Quân Sước xoay người nhìn về bầu trời đã thấy một đạo ánh kim sắc, đôi mắt hiện lên quang mang.

“ Mẹ!” Từ Khấu cả hai từ chổ trú ấn hốt hãi chạy lại : “ vừa rồi có phải là hai người chúng ta gặp trong tửu lâu?”

Phó Quân Sước gật đầu.

Khấu Trọng nói tiếp : “ lúc nãy con thấy kiếm khắp bầu trời, sau đó lại như sương khói tụ về tay gả kia”

Từ Tử Lăng hỏi : “ Đó là võ công gì vậy?”

Phó Quân Sước trầm ngâm nói : “ thiên hạ đệ nhất kiếm pháp”

“Hả?” Từ Khấu kinh thốt lên.

Phó Quân Sước không có nói thêm, hai tay lại nắm cổ áoTừ Khấu và mang cả hai tiếp tục chạy đi.

Tuy Vũ Văn Hóa Cập thua chạy, bất quá cả hai cũng không thể ở lâu nơi này được. Càng ở lâu truy binh sẽ tìm theo nữa. Hơn nữa nàng đã nhận lời của Thiên Trạch, trước an bài chổ an toàn cho hai đứa, và chờ đợi y thông tri.

Trong lúc này, Thiên Trạch mang theo Diễm Linh Cơ trở về căn tửu lâu, thủ hạ của hắn đã thuê riêng cho mỗi người một gian phòng, Thiên Trạch thông qua khí tức của thủ hạ mà dịch thân đến.

Nơi nghỉ ngơi của Thiên Trạch là ở hậu viện, ở phía sau có mấy căn phòng khá u tĩnh, chỉ là giờ phút này lại không mấy an tĩnh. Bởi có hai cái thân ảnh đang luận quyền cước với nhau.

“Tiên sinh!” Nhan Doanh ngồi ở trước cửa phòng mình nhìn Đoạn Lãng và Nhiếp Phong giao đấu, thấy được hai cái thân ảnh kia xuất hiện, nàng vội đứng lên, từ xa niềm nở nói.

Mà lời của nàng cũng làm cho Nhiếp Đoạn chú ý mà đi ra, cả hai thốt : “ đại thúc”

Ba cái thủ hạ khác cũng đi ra hành lễ.

“ Ukm!” Thiên Trạch gật đầu, ánh mắt đảo một cái thấy một cái nam hài mặc áo lam xanh ở gian phòng kế bên hé cửa nhìn, nói : “ ăn tối hết rồi chứ?”

“ Vâng! đã ăn xong rồi! đại thúc còn ngươi thì sao?” Đoạn Lãng nhanh miệng trả lời.

Thiên Trạch đi đến gần hiên đó, ngưng khí tạo một cái ghế rồi mang Diễm Linh Cơ ngồi lên, nói : “ Kinh Vân ra đây! ba đứa luận bàn một chút!”

Bộ Kinh Vân nghe xong liền mở cửa đi ra.

Nhiếp Phong, Đoạn Lãng nhìn nhau một cái cũng không quá phản đối.

“ Để con đánh trước” Đoạn Lãng nhớ lại ngày trước thua đau dưới tay Bộ Kinh Vân lập tức nhảy ra ứng chiến trước.

Bộ Kinh Vân không nói gì, với hắn thì Đoạn Lãng hay Nhiếp Phong cũng như thế.

“ Không cần! cả ba đứa hổn chiến đi! Tiết kiệm thời gian cho ta, cũng xem thử ba đứa tiến bộ thế nào?” Thiên Trạch vừa nói lại đem pháp bảo ném ra tạo thành một kết giới, rất nhanh sân viện của bọn họ đã bị ngăn tách với thiên địa bên ngoài.

Dù Nhiếp Phong; Đoạn Lãng và Bộ Kinh Vân còn nhỏ nhưng cả ba đều phụng dụng qua Huyết Bồ Đề và Kỳ Lân huyết. Cho nên công lực của cả ba đứa đều không chút nhỏ, hiện nay mỗi đứa đều đã sở hữu gần trăm lăm mươi lăm công lực, có thể nói vượt xa rất nhiều giang hồ nhân thủ.

Lại thêm học lấy võ công tuyệt học, cả ba càng vượt xa không ít kẻ. Cho nên thi triển ra võ công sẽ tạo ra động tĩnh không nhỏ. Cho nên Thiên Trạch mới đem kết giới bố trí, hắn cũng không muốn dẫn quá nhiều chú ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK