Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi trời tối cả ba người đã chọn một cái khách điếm nghĩ lại.

Đến đêm xuống, Thiên Trạch một mình rời đi để lại hai nữ.

Hắn đi đến một con đường nhỏ, phía trước là một viên lâm yên tĩnh.

Cửa lớn đã đóng đèn đuốc bên trong thắp sáng.

Lâm viên này hiện giờ là chốn nổi danh trong Đại Lương, Nhã Hồ tiểu trúc.

Nơi mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn đến đây, nơi đây cố nhiên cảnh đẹp mê người, nhưng nguyên nhân chủ yếu là bởi nữ chủ nhân của nó.

Nữ chủ nhân không những có sắc đẹp nghiêng thành mà tài nghệ vang danh thiên hạ, cũng là kiếm khách nổi danh nước Ngụy.

Vì bị cây che khuất nên chỉ thấy mặt hồ nhỏ ở phía trước mắt, giữa hồ có một cồn nhỏ, diện tích khoảng vài trăm mẫu.

Trên cồn có một tòa tiểu lâu rất trang nhã, một cây cầu nhỏ dài nối giữa cồn cỏ nhỏ ấy với bờ hồ, giống như thế ngoại đào viên vậy.

Thiên Trạch, trong chớp mắt đã dịch thân vào bên trong, lấy hắn thực lực dễ dàng bỏ qua nô bộc quan sát đi thẳng vào bên trong, quan sát một hồi cũng tán thưởng với người bố trí nơi này.

Cồn nhỏ trong hồ ấy có hình bán nguyệt, có hòn giả sơn, nước từ trên cao đổ xuống như một bức tranh thủy mặc.

Phía trước nhà đầy những loài kỳ hoa dị thảo, hương hoa thoang thoảng, chạy quanh cồn nhỏ ấy là hành lang dài được chạm trổ rất cổ kính.

Thiên Trạch đi trên chiếc cầu dài giống như đi vào bức tranh đẹp đẽ, gió mát nước trong, cây cối tranh sắc đình đài lầu các trên cồn nhỏ phản chiếu xuống mặt hồ.

Băng qua một ngõ quanh trồng đầy trúc và hai tiểu đình tránh mưa, rồi hắn dừng lại ở một tiểu lâu.

“ Xin hỏi tiên sinh là ai?”

Một tên nữ tỳ bước ra từ trong tiểu lâu ấy, thi lễ rồi nói với Thiên Trạch, ngữ khí trong có mấy phần ngượng ngùng, mặt nàng cũng đỏ lên.

Bởi trước nam nhân lúc này phần trên bán xích lỏa, các thớ cơ săn chắc tràn đầy lực lượng, y đi chân trần một bộ xám y váy liền áo, hai dải lụa bồng bềnh trôi nổi, dung mạo che đi bởi tấm mặt nạ, như trích tiên lại thần bí nam tử.

Lúc này đã tối chủ tử đã đóng cửa, không có bái thiếp mà vào là thất lễ, nhưng ngoại hình của nam nhân kia để cho ả thị nữ phương tâm có chút xao động.

Nàng ở nơi này gặp qua nhiều nam nhân rồi, nhưng có thể nói ngoại hình của người đàn ông trước cùng khí chất, có thể nói là vượt qua tất cả nam nhân đến nơi này.

“Cô không nên hỏi ta là ai? mà nên hỏi ta đến nơi này làm gì?” Thiên Trạch nhìn cái thị nữ này, quả thật dung mạo xinh đẹp so với rất nhiều nữ tử đều trội hơn.

Thị nữ nghe được hỏi: “ vậy tiên sinh đến nơi này làm gì?”

Thiên Trạch cười nói : “cướp”

“ Cướp” thị nữ bất ngờ lên khi nghe được

Thị nữ ánh mắt cổ quái vô cùng, Nhã Hồ tiểu trúc của chủ nhân trước nay người muốn đến bái phỏng có rất nhiều, có người so kiếm có người luận võ. Nhưng trước đến nay chưa có tên nào như gả này, xông vào nơi này muốn cướp.

Thiên Trạch gật đầu nói : “ không sai”

Tòa tiểu lâu được xây bằng bạch thạch, ẩn trong cây cối, dáng vẻ rất cổ nhã, giống như một tòa lâu các ở chốn tiên cảnh, mà chủ nhân là một tiên nữ xinh đẹp.

Bước lên bậc tam cấp, cửa lớn vẫn còn chưa đóng, tại đó có mấy cái Nữ tử đứng, cùng với một con két đang đậu ở một chiếc giá gần đó.

“ Cướp đến! Cướp đến!”

Két biết nói nghe được thanh âm của thị nữ cùng Thiên Trạch, nó nhại lại tiếng người.

“ Hóa ra là Đạo Thánh quang lâm tệ xá”

Thanh âm trong trẻo từ một nữ tử phát ra.

Đó là một mỹ nữ da trắng hồng, mặt sáng láng như tiên nữ hạ phàm, yểu điệu bước vào trong làn thu ba lóng lánh, ai nấy đều ngất ngây nhìn nàng.

Tóc nàng bới cao rồi buông xuống phía sau, eo thon, cổ trắng trẻo.

Hai mắt vừa sâu vừa đen. Người mặc bộ váy dài có hoa màu xanh, bộ váy đung đưa theo bước chân nàng, hai tay áo rộng che khuất đôi bàn tay của nàng.

“Đạo Thánh” thị nữ nghe được một tay che miệng thần sắc khiếp sợ.

Thiên Trạch cười nói : “ nàng làm thế nào biết ta chứ?”

Kỷ Yên Nhiên cười nói : “ lời đồn nói rằng Đạo Thánh cao 10 thướt ( thời Chu suy Tần 1 bộ = 6 thướt, 1 thướt = 19, 9 cm), đôi mắt huyết hồng, tóc sanh xẩm, mặc lấy trường bào tử kim phất phới như trích tiên. Mang thương cầm kiếm, mang hồ lô phiến, tóc cài tứ đao ngủ kiếm, đêm nay tuy không giống lời đồn thổi lắm nhưng lại có vài điểm không khác gì, cho nên Yên Nhiên mới đoán thử”

Thiên Trạch cười nói : “ không nghĩ đến chút xấu danh đã bay đến tai mỹ nhân rồi”

Kỹ Yên Nhiên cười nói : “chỉ là tiểu nữ khó hiểu, trong thành này so với Nhã Hồ tiểu trúc mà nói còn nhiều chổ giàu có hơn nha! Đạo Thánh vì cái gì muốn cướp chổ của tiểu nữ đây?”

Thiên Trạch bóng hình đổi một cái đã cướp đến chổ của mấy cái nữ nhân : “ Ta chỉ mới đến, lại nghe nơi này chổ của nàng rất nổi danh, bèn chọn chổ này trước vậy”

“ Nếu như Yên Nhiên không giao ra đây?” Kỷ Yên Nhiên thầm đánh giá gả trộm gây náo động gần đây, cười hỏi.

Thiên Trạch đáp : “ nàng nghĩ nàng là đối thủ của ta ư?”

“Không là” Kỷ Yển Nhiên trầm mặc một lát rồi nói

Thiên Trạch nói : “vậy nàng ý định đây”

Kỷ Yên Nhiên đáp : “ vẫn là câu nói trước”

“ Nàng không sợ ư?” Thiên Trạch hỏi

Kỷ Yên Nhiên cười nói : “ không sợ”

“ Vì sao?” Thiên Trạch hỏi

Kỷ Yên Nhiên đáp : “ Yên Nhiên biết Đạo Thánh là cái thương hoa tiếc ngọc người”

Thiên Trạch thốt “ ồ” một tiếng.

Kỷ Yên Nhiên nói : “ tuy Đạo Thánh hung hăn, nhưng trước giờ cũng chưa từng cướp tiền bạc của nữ lưu. Hơn nữa theo Yên Nhiên biết thì ngài bỏ qua không ít nữ tử, một cái như vậy trộm đến chổ Yên Nhiên, sao phải sợ đây? Hơn nữa chổ của Yên Nhiên một khi có chuyện, rất nhiều người sẽ đến à! khi đó Đạo Thánh muốn mượn tiền cũng chậm trể rất nhiều”

Thiên Trạch gật đầu, rồi nói : “ nàng nói đúng nhưng nàng sai một vấn đề”

“ Vấn đề gì?” Kỷ Yên Nhiên hứng thú hỏi.

Thiên Trạch nói : “ đôi khi trộm cũng không nhất thiết phải lấy tài sản”

Lời này nghe hơi quái nhưng tại cái rộng lớn trung nguyên này trên, có không ít Trộm người như lời Đạo Thánh nói.

Chẳng hạn như Trộm Vương Tư Không Trích Tinh y tuy là trộm nhưng y lại thích kẻ khác đến cầu y trộm đồ, còn Đạo Soái Sở Lưu Hương thì lại thích gới thiếp mời trước khi gây án. Hoặc là Trộm Vương Đạo Chích gây án lại thích lấy của giàu phân phát cho người nghèo.

Bọn họ cũng là trộm nhưng tại giới trộm trong lại nghiêng một nét bút.

“Vậy Đạo Thánh đến chổ của Yên Nhiên muốn lấy gì đây?” Kỷ Yên Nhiên hiếu kỳ hỏi

Thiên Trạch đáp : “ sắc”

Kỷ Yên Nhiên sửng sờ trong giây lát, sau đó mặt có chút đỏ lên khi nàng hiểu được tên này ám chỉ, nói : “ Đạo Thánh muốn cướp sắc”

“ Xinh đẹp như vậy mỹ nữ ta cũng muốn cướp, chỉ là muốn cướp được nàng so với đoạt tiền trong quốc khố nước Ngụy còn khó” Thiên Trạch đùa giỡn.

Kỷ Yên Nhiên môi nhích lên chút độ cong, cười nói : “ Đạo Thánh trước giờ đều chưa từng thất thủ, Đạo Thánh đêm nay đến hẳn đã tự tin về mình có thể cướp người rồi, Yên Nhiên có thể thỉnh giáo chăng?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK