Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này một cái có vài phần tương tự như Hạng Siêu Hạng Yến dung mạo dục ngựa mà đến, trên tay mang theo một cái bàn đạp yên ngựa đến : “ phụ soái, người xem”

“ Đây là thứ đó ư?” Hạng Yến đôi mắt nhìn chằm chằm vào nhi tử thứ hai đem vật đến, đưa tay tiếp nhận quan sát.

“ Vật này chính là thứ có thể giúp cho tân binh trong thời gian ngắn có thể thành thục cởi ngựa, Mông Ngao đạt được thần vật này mà rút ngắn được thời gian huấn luyện quân đội, chỉ cần binh sĩ ngồi lên có thể giữ vững thân hình trên ngựa, dù là chưa cởi ngựa qua cũng có thể giống như nhiều kỵ binh được huấn luyện nghiêm chỉnh”

Một cái trung niên cầm cây quạt lông, mái tóc bạc râm cởi ngựa theo sau Hạng Siêu, y chính là gia thần mưu sĩ của Hạng Yến.

“Quả là thần khí” Hạng Siêu cũng không nhịn được than thở, ngữ khí trong có tiếc hận cùng bi ai.

Phải biết thời đại này uy lực nhất trên chiến trường chính là chiến xa, chỉ cần một cổ chiến xa có 3 đến 7 binh sĩ điều khiển, lấy mã lực hung mãnh xông trước hai bên bánh xe có lắp mũi thương tăng uy lực, có thêm binh sĩ ngồi trên chiến xa trợ giúp chính là đại sát khí trên chiến trường.

Tuy nhiên chi phí chế tạo chiến xa đắt đỏ, mà kỵ binh lại linh hoạt, tuy nhiên để đạo tạo một cái kỵ binh cũng tốn thời gian cùng tư nguyên.

Song bàn đạp và yên ngựa được Thiên Trạch đem ra giải quyết vấn đề này, cho dù không thạo cởi ngựa cũng có thể dể dàng cởi trên lưng ngựa. Lại dưới Mông Ngao, Lý Tịnh, Khấu Trọng thao luyện đám tân binh cũng dần thuần thục.

Tuy chi quân Mông Ngao gần mười vạn tân binh nhưng cũng là mười vạn chi Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh, chỉ cần kinh qua chiến trường tẩy lễ, liền trở thành một chi tinh nhuệ kỵ binh.

“ Đông Minh phái là kho binh trong thiên hạ, Bái Kiếm sơn trang, Đúc Kiếm thành, Kiếm Tâm trủng là thế gia đúc kiếm, lấy đại lượng nhân thủ chế tạo, chẳng trách Mông Ngao lại có thể trong thời gian ngắn dựng thành một chi Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh” Hạng Yến tiếp lời, so với trai trưởng ngữ khí cũng không kém bao nhiêu.

“ Đại soái! Việt Đế không chỉ vũ lực vô song còn tinh thông Binh gia chiến trận, từ việc y liên tục công kích mấy tuần nay, khiến binh sĩ không một chút an ổn, lại dời đi quân lương, sĩ khí đã tụt giảm gần đáy. Cơ hồ....” Phạm Tăng mở miệng nói, lời chưa hết nhưng đại ý cũng đã nói rõ.

“ Phụ soái! Đại quân đuổi đến rồi” Hạng Siêu nhìn bên dưới trong làn mưa một chi kỵ binh mà lo lắng.

Hạng Yến trấn định lại : “ truyền lệnh cấp tốc rút quân về Lăng Sương thành”

“ Vâng!” Hạng Siêu hướng về sau : “ truyền lệnh rút quân về Lăng Sương thành”

Sở quân vừa nghỉ ngơi lại lập tức rời đi, ai trên nét mặt cũng sợ hãi nào còn từng là tinh nhuệ chi quân nước Sở.

“Nhìn kìa!”

“ Ông trời ơi!”

“ Long!”

“ Là Việt Đế”

“ Trời ơi! Là rồng!”


“ Ta có hoa mắt ư? Là rồng thật sao?”

“ Má ơi! Là rồng!”

Di chuyển chừng nửa tiếng trong mưa, không biết là tên Sở binh nào phát hiện được bầu trời trên một cái không cách nào quên được cũng không nguyện ý thấy, theo hắn kinh hô hốt hoảng Sở quân liền nháo nhào cả lên.

Chỉ thấy không trung phía trên, Thiên Trạch ngự Hắc Long di chuyển, từ cao mà xuống chặn lại đường đi của Sở quân.

Minh Xà hình thể cự đại, cộng thêm Thiên Trạch song long dọa người, không ít tin đồn nói hắn là Long thân, lại thêm Sở quân bị Thiên Trạch giết sợ, thần hồn nát thần tính thấy được cảnh kia, kẻ nào không sợ.

“ RỐNG!!!”

Minh Xà gầm thét trên không.

Thiên Trạch từ khi đem đầu hung thú này dời vào Thần Ma Thái Cực Đồ, hôm nay vì chặn giết Sở quân lại đem ra, theo hắn khống chế thần lực chậm rãi thảHắc Longtừ bên trong phóng ra, hắc long nhanh chóng lao xuống tàn phá Sở quân.

“ Hí hí hí hí”

Vạn mã tề minh, bất an sợ hãi vó ngựa không ngừng nhấc lên.

“Hôm nay, các ngươi đều phải chết” Thiên Trạch lạnh rên một tiếng, sau đó tung ngươi ném Họa Kích Huyết Long Mâu về phía trước.

Hung binh xuyên giết mấy chục tên kỵ binh mới dừng lại.

“Rống!” Minh Xà lại gầm thét, thân hình đao thương không thủng xông vào quân Sở, chỉ một cái quật đuôi cũng khiến trăm cái nhân mã bị hất tung bay đi.

Vô Song Quỷ ở trên Minh Xà đầu nhảy xuống chiến trường, lại xông vào chém giết.

Sau có đại quân trước có Đế Long Hoàng khiến cho Sở quân rơi vào tình thế nguy hiểm, không ít kẻ run sợ vứt bỏ binh khí.

“ Các binh sĩ, đã không còn đường lui, nếu không muốn chết, theo bản soái tử chiến” Hạng Yến hét lớn, đem lòng quân dao động chấn chỉnh lại.

Nhưng lòng quân dao động không ít kẻ quay ngựa trở về phía sau.

Tuy phía trước chỉ có hai người một thú, song không một ai dám sinh ra can đảm để đến trước cả, đi đến trước chính là tử lộ, về sau cũng là tử lộ xong lại có được sinh cơ.

“Phốc! Phốc! Phốc!!”

Mông Ngao dẫn quân truy kích, nhìn thấy Sở quân chạy ngược về, cười lạnh một tiếng, hạ lệnh xông trận.

Mà cùng lúc này, một chi quân đội Bách Việt khác hợp thành hai cánh vây đến.

Hai quân giao chiến rất nhanh xảy ra, có Sở quân mất mạng cũng có quân Việt chết trận, tuy nhiên số lượng Sở quân bỏ mạng thì nhiều hơn.

“Đang! Đang! Đang”

Một cái quân giáp tướng lĩnh như mủi nhọn xé vào Sở quân, hướng về tướng soái quân địch mà đến, trên tay kíếm hướng y đến.

Hạng Siêu dục ngựa đến trước, kích trên tay đối bính.

Tất cả chỉ ở trong mấy nhịp hô hấp, hai người cởi ngựa đến múa binh khí chặt chém, kích khí kiếm khí tung hoành cũng khiến vài cái gần đó bồi mạng.

“Tướng địch hảy báo tên?” trẻ tuổi tướng lĩnh cao giọng quát lên.

Hạng Siêu mở giọng lên tiếng : “Sở quốc Hạng thị nhất tộc, Hạng Siêu!”

“Hóa ra là Hạng Siêu thanh danh hiển hách, thảo nào thân thủ lại khá đến thế.” y nghe xong vừa đánh vừa đáp.

“Còn ngươi là ai?” Hạng Siêu sắc lạnh đáp lại, kích trên tay đâm liên tục ba đường.

“Đại Việt Bá Vương! Ngủ Long Khấu Trọng”

Khấu Trọng so với Từ Tử Lăng thì lại thích sa trường kiến công lập nghiệp, phạt Sở chi chiến lớn như vậy làm sao có thể hắn. Nhất là khi hắn học nghệ không ít, thiếu khuyết hành binh đánh giặc.

May mắn là trận đánh lớn này lấy Việt Đế làm mủi nhọn, hắn chỉ việc nghe theo Mông Ngao an bài cánh quân vây đánh, nhìn quân Sở đại bại mà sát lục.

Một đường thắng thế truy đuổi đến đây chính là muốn đoạt tướng trong quân, hái đầu chủ soái phe địch lấy công lao lớn nhất.

“ Vốn định giết Hạng Yến nhưng lấy mạng ngươi cũng được, công lao cũng không nhỏ đâu” Khấu Trọng một mặt ý cười, ánh mắt cực kỳ ngông cuồng tự đại, kiếm trên tay không ngừng chặt chém.

“ Khốn kiếp” Hạng Siêu nắm chặt trường kích múa gạt đở, tựa như bị chọc giận một dạng sát ý sát khí bành trướng, vừa đánh vừa lớn giọng : “ bằng ngươi cũng đòi giết được ta?”

Khấu Trọng biến sắc khi tháy kích ảnh như mưa lóe lên không phân được thật giả, hăn hốt hoảng tụ khí khinh thân nhảy lên né tránh, từ trên cao mạnh mẽ chém xuống.

“ Vù!”

Chính lúc này, từ xa một cây kích ném đến.

Người ném là Hạng Lương khi thấy huynh trưởng bị kẻ khác đón đánh, thấy được cơ hội liền thuận thế tập kích.

Khấu Trọng bị một kích này phải nghiêng ngươi đem kiếm gạt đi.

“ Đang!”

Hạng Siêu chớp lấy cơ hội này vung kích điểm lên không, một kích chí mệnh nhưng may có hộ giáp cản được, dư kình đem Khấu Trọng đẩy lùi.

“ Mém nửa là toi mạng rồi” Khấu Trọng khinh thân nhảy đi, nhìn hộ giáp bị nứt một đoạn, kích khí nhập người liền bị nội lực hùng hậu bài trừ, liền sau đó kiếm lại sở ra đem giết vài tên Sở quân gần đó, cướp một con ngựa lại đến.

“ Hôm nay, đầu của ngươi bản vương phải lấy” Khấu Trọng chiến ý càng kéo lên, dục ngựa chạy đến, kiếm trên tay không ngừng chặt chém Sở quân lại tiếp cận với Hạng Siêu, hắn muốn giết kẻ kia.

“ Thằng nhãi ranh” Hạng Siêu tức giận, trên tay kích cũng đoạt mạng Đại Việt kỵ binh xông đến, thấy tên tiểu tử kia lại đến cười lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK