Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói, Tư Không Thiên Lạc bị kiềm giữ dưới Hạ Quan thành không có rời đi theo lý tầng mười bốn không ai thủ quan Lôi Vô Kiệt thuận đường leo lên, bất quá có người lại lấp vào chổ trống.

Chính là người cùng chung với hắn một đoạn sinh tử, đại đệ tử của Tuyết Nguyệt thành xuất thân từ thế gia Đường môn, Đường Liên.

Luận công lực so đo thì Lôi Vô Kiệt muốn đánh thắng Đường Liên là không thể, bất quá hắn lại thuận lợi đi lên, bởi Đường Liên mở nước cho hắn.

Mà tầng mười lăm thủ các lại là một cái có quan hệ với Lôi Vô Kiệt, y cũng họ Lôi là tộc nhân của y, là một cái cấm kỵ tồn tại trong Lôi Gia Bảo, một cái đã biến mất trong giang hồ rất nhiều năm.

Y gọi Lôi Vân Hạc, dù là tộc nhân bất quá Lôi Vô Kiệt muốn đi lên cũng phải dốc bản sự một thân ra đánh lấy.

“Người kia đã lên tới tầng thứ mười lăm? Chẳng lẽ Đường sư huynh đã thua? Không thể nào!” Tư Không Thiên Lạc lúc này đã được một cái tùy tùng giải trừ huyệt đạo phong bế, động tĩnh tầng mười lăm gây ra tiếng nổ để nàng khó tin, tạm thời quên đi khuất nhục của cái tên cuồng đồ gây ra cho nàng.

“Sao? Thua thì làm mất mặt Tư Không tiểu thư à? Nếu không phải Tư Không tiểu thư chạy ra ngoài thành chơi, đâu tới phiên ta tới thủ Đăng Thiên các.” Một giọng nói trầm ổn đột nhiên vang lên.

Đám Tiêu Sắt quay đầu lại thấy Đường Liên mặc áo đen đang ngồi trên mái hiên bên cạnh, ngửa đầu nhìn phía trên.

“Đường Liên.” Tiêu Sắt chậm rãi nói.

“Tiêu Sắt.” Đường Liên cũng cúi đầu nhìn người quen từng cũng trải qua sinh tử với mình, cất lời nói, ánh mắt hắn quét qua rồi dời về chăm chú nhìn cái nam tử đeo mặt nạ thần bí nam tử.

“ Không biết các hạ phương danh?” Đường Liên tung người nhảy xuống, đi đến trước vị trí cái bàn của đám người Tiêu Sắt dò hỏi.

“ Ngươi còn chưa xứng biết” Thiên Trạch cao ngạo nói.

Đường Liên nghe được cũng bị khí, mở miệng : “ có xứng hay không vậy để xem thử một chút”

Nói xong bàn tay hắn xuất hiện một ngón tiểu đao, là ám khí của Đường môn Chu Nhan tiểu đao, nội lực quán chủ điểm lên, như lưu tinh bắn mạnh một cái.

Thiên Trạch không tránh chẵng né, mủi đao cự ly gần bắn đến người ngay khi bắn lên mi tâm hắn lại bị một cổ lực lượng vô hình cản lại, rồi bị giữ chặt ở không trung.

“ Chu Nhan đao, Đường môn, nếu là Đường lão thái gia ta còn xem được một chút, chỉ bằng ngươi còn không xứng tiếp ta” Thiên Trạch đem tay cầm mủi Chu Nhan xuống.

“Người nói không sai. Hắn không xứng tiếp vậy ta thì thế nào?”Một giọng nói quen thuộc khác vang lên bên tai, Tiêu Sắt quay đầu lại, phát hiện một người mặc áo đen như Đường Liên, tay cầm một trường thương màu ô kim đang đứng đó.

“Thương Tiên - Tư Không Trường Phong.” Lần này Tiêu Sắt thật sự ngạc nhiên.

“Tư Không Trường Phong thì Tư Không Trường Phong thôi, đừng có luôn miệng tiên này tiên kia nữa.” Vẻ mặt Tư Không Trường Phong rất thiếu kiên nhẫn. “Cũng đừng làm cái vẻ mặt kinh ngạc ấy nữa, chẳng lẽ lớn tuổi rồi thì không thể tới chỗ náo nhiệt, xem trò hay à?”

“Cha?” Tư Không Thiên Lạc ở dưới gọi một tiếng vô cùng vui mừng, chỉ tay về tên cuồng đồ lớn mật kia : “ cha, cái tên khốn kiếp bại hoại này khinh bạc con gái, hắn còn đánh cả con, còn đòi giết con sau đó giết cha, mau đem tên khốn kiếp này đánh”

“Con gái ngoan!” Tư Không Trường Phong mỉm cười cưng chiều, sau đó nghiêm mặt nhìn xuống : “ các hạ cũng quá không xem ta ra gì rồi?”

“ Ngươi là cái thá gì?” Thiên Trạch lạnh giọng, lời vừa dứt mủi Chu Nhan phóng ra, có quán chú nội lực của hắn như lưu tinh rít gào mà đi, khí thế lăng lệ vô cùng.

Một đao này phóng ra nhanh rất nhanh, như điện quang hỏa thạch lóe lên, không khí như tờ giấy bị cắt làm đôi.

“ Ầm!!”

Tư Không Trường Phong thành danh nhiều năm là Thương Tiên cũng không phải đèn cạn dầu, trường thương vung ra điểm một cái, thương khí sôi trào nghênh đón Chu Nhan mủi đao, trong nháy mắt hai mủi vũ khí va chạm kình lực va chạm bạo phát tiếng nổ.

“ Mạnh quá!” đám người Tiêu Sắt cả kinh, mủi ám khí kia phóng ra lại bạo xuất kình lực đáng sợ như vậy, bọn họ ai nấy đều cảm nhận được kình phong quét ra mà kinh sợ, nếu người kia không phải là Thương Tiên mà là bọn họ, chỉ e đã sớm vong mạng.

“ Ầm!”

Lại một tiếng nổ khác vang lên sau đó không lâu. Bất quá lần này nổ ra là tại Đăng Thiên Các tầng thứ 15, làm cho đám người ở đây dừng bàn chuyện, đem mắt chú ý.

“ Kinh Lôi Chỉ!”

Lôi Vô Kiệt cảm thấy toàn thân hưng phấn hẳn lên, đúng vậy, hắn gặp được, hắn gặp được Kinh Lôi chỉ! Là Kinh Lôi chỉ mà ngay đối với người trong Lôi môn cũng gần như truyền thuyết.

Dù tên của Lôi Vân Hạc là cấm kỵ ở Lôi Gia Bảo, nhưng Kinh Lôi Chỉ vẫn là một trong những truyền thuyết giang hồ mà hắn thích nghe nhất. Nhưng giờ phút này, truyền thuyết đang ở ngay trước mặt hắn!

Hắn có cơ hội giao chiến với truyền thuyết đó!

Lôi Vô Kiệt gầm lên một tiếng, Sát Phố kiếm trong tay tuy bị song chỉ kẹp lấy, nhưng thế công vẫn không hề giảm sút, ép cho Lôi Vân Hạc lùi liền vài bước, trên thân kiếm vang lên tiếng nổ như sấm rền!

“Được! Có khí thế của Lôi Oanh thời trẻ!” Lôi Vân Hạc cao giọng cười lớn, đột nhiên song chỉ buông ra.

Sát Phố kiếm không bị giam cầm nữa, Lôi Vô Kiệt quát lớn một tiếng, vung thanh trường kiếm lên, một luồng kiếm khí màu đỏ đánh thẳng về phía Lôi Vân Hạc.

Lôi Vân Hạc không lùi mà tiến, lại giơ một chỉ, vị trí chỉ này tới, kiếm khí tan tác, lại giơ tiếp một chỉ.

Song chỉ đoạn Long Lộ.

Khoảnh khắc đó Lôi Vô Kiệt cảm nhận được hương vị của tử vong, mặc dù ở nước Vu Điền hắn đã nhiều lần tiếp cận với tử vong, thế nhưng không lần nào hương vị của tử vong mãnh liệt đến vậy.

“Ta sẽ không chết. Ta muốn cầm kiếm của ta đi rất nhiều nơi!”

Song chỉ Kinh Lôi kia đã đánh tới trước ngực của mình, luồng kiếm khí đầu tiên của hắn đã bị phá, nhưng vì sao không thể có luồng thứ hai! Lôi Vô Kiệt lại vung kiếm, lúc này trên thân kiếm không có tiếng nổ như sấm rền nhưng ánh sáng đỏ lại lập tức bùng lên!

Lôi Vân Hạc kinh ngạc, thở dài. Ánh mắt Lôi Vô Kiệt quen thuộc biết bao. Cũng như hắn năm xưa thiếu niên trẻ tuổi xông xáo giang hồ. Song chỉ Kinh Lôi của Lôi Vân Hạc đột nhiên thu hồi một chỉ, một chỉ còn lại gẩy nhẹ, đè ánh sáng đỏ kia xuống.

Lôi Vô Kiệt nhanh chóng lui lại, một tay ném hết Phích Lịch tử trên người ra.

Lôi Vân Hạc thản nhiên lui lại, lùi thẳng tới bên cửa sổ, hắn nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, nhìn mây ngoài cửa rồi thở dài: “Đã lâu lắm rồi không thấy khí thế thiếu niên như vậy, quả nhiên giang hồ không thay đổi, ta nhốt mình trong các đã lâu lắm rồi.”

Chỉ trong phút chốc mây đen giăng đầy bầu trời!

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đường Liên đứng dưới các nhìn lên kinh hãi nói.

Thư đồng Phi Hiền bên dưới bấm tay tính toán: “Vì sao? Vì sao lại thế? Vì sao đột nhiên trên trời sinh ra dị tượng!”

Tư Không Trường Phong không nói gì, chỉ có trường thương sau lưng hắn không ngừng kêu vang.

Trong Tuyết Nguyệt thành, các trưởng lão đều ra khỏi đại điện của mình nhìn lên không trung như đang suy nghĩ.

“ Uỳnh!”

Trên bầu trời vang lên tiếng sấm rền như vạn con ngựa lao qua, khiến người ta inh tai nhức óc.

Lôi Vân Hạc đứng bên cửa sổ, tắm mưa gió đột nhiên ập tới này, bỗng chốc tựa như tiên nhân ngự lôi.

Lôi Vô Kiệt trợn tròn hai mắt: “Đây là thần tiên ư!”

“Tiểu tử, nhờ phúc của ngươi, ta lại bước vào Thần Du Huyễn Cảnh.” Lôi Vân Hạc nói một câu khó hiểu.

“Hả?” Lôi Vô Kiệt khó hiểu nhưng không hề sợ hãi, bởi vì hắn đã không cảm nhận được sát ý trên người Lôi Vân Hạc, ngược lại trên người y tỏa ra cái loại khí chất như xa như gần, giống với hai chữ thần du.

“Sấm lên!” Lôi Vân Hạc quát lớn.

Tiếng rền vang khắp trời, nước mưa đổ xuống như trút nước.

“Sấm xuống!” Lôi Vô Hạc giơ tay trái, quát lớn.

Sấm sét chín tầng trời rơi xuống! Hạ xuống tay Lôi Vân Hạc!

“Ta dùng sấm sét chín tầng trời rung chuyển càn khôn, một chỉ phá tan bầu trời chín vạn dặm!” Lôi Vân Hạc vung nhẹ tay trái, luồng sét kia trong tay hắn như món đồ chơi, cất cao giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK