Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lúc này, một đạo thân ảnh cướp nhanh đến.

Cái Nhiếp khoảng cách với đám người cũng không xa, khi đại chiến phát ra liền cấp tốc chạy đến, mạng của hắn là do Mặc Gia cứu cho nên dù có mất mạng hắn cũng không khoanh tay đứng nhìn.

“ Ngươi cũng muốn cản ta ư?” Thiên Trạch lạnh giọng hỏi.

Cái Nhiếp đáp : “Cái Nhiếp không dám, chỉ là Cái Nhiếp mạng là Mặc gia cứu”

Từ khi Thiên Trạch xuất hiện, tuy dung mạo khác nhau nhưng cái khí tức đè ép cùng thanh âm kia để hắn quen thuộc. Ban đầu hắn còn chưa đoán ra được, nhưng hiện giờ khi thấy màu vàng khí trên song quyền song cước thi triển, hắn đã nhận ra rồi.

“ Đế tiên sinh, mọi chuyện là hiểu lầm” Ban đại sư tiếng đến một bước nói, đến cả Cái Nhiếp cũng đối với kẻ này kiêng kỵ, lại thêm một khi động tĩnh náo thêm thu hút sự chú ý của quân Việt, các cao thủ Mặc gia lẫn thống lĩnh bị thương dưới kẻ này, Mặc gia liền vong rồi.

“Hừ” Thiên Trạch hừ một tiếng, thu lại khí thế.

Mà hắn khí thế vừa dứt, càng nhiều cái Mặc gia đuổi đến nơi này, trong đó có cả Cao Nguyệt cùng Như Sương.

“ Nơi này... Đế đại thúc, Đại Thiết Chùy! Tiểu Cao! Tuyết Nữ, Đạo Chích...” vừa chạy đến Cao Nguyệt vội vả nói.

Nàng vẫn ở bên trong xe ngựa chăm sóc cho Đoan Mộc Dung, cho nên động tĩnh vừa rồi liền nghe được, vộ vả chạy đến xem thử.

“ Ngươi! tên kia! là ngươi làm ra” Như Sương hùng hổ nói, nàng nhìn thấy nơi này trải qua đại chiến, trong đó Đại Thiết Chùy bị thương, mà đám thống lĩnh Mặc gia ai nấy đề phòng Đế Vô Song, lập tức nghĩ đến ngay là y làm ra.

“ Oan uổng à! ta là bị bọn họ bắt nạt, cho nên mới phản kháng! Như Sương cô nương chớ nghĩ bậy” Thiên Trạch sắc mặt biến đổi, một bộ oan ức nói.

Lời này vừa ra làm cho đám thống lĩnh Mặc gia thầm mắng tên này vô sĩ.

“Hừ! ngươi tưởng ta là hài tử dễ lừa gạt ư?” Như Sương không tin nói.

Thiên Trạch nói : “ là đám to đầu lớn xác đi ức hiếp một đứa trẻ, hơn nữa tưởng ta là quả hồng mềm giống như tên tiểu tử kia muốn nắn là nắn sao? muốn dùng vũ lực với ta, hỏi thử Thiên Minh xem, là ai ra tay trước”

Cao Nguyệt đưa mắt nhìn Thiên Minh, nói : “ Thiên Minh!”

Thiên Minh gãi đầu nói : “ là bọn họ muốn mở Mặc gia Thiên Chí phế trút ta, sau đó Đế đại thúc đến nói cho ta biết Cừ Tử lão đại vì sao để ta làm Cừ Tử, Đại Thiết Chùy nghe xong muốn xông lên đánh, Đế đại thúc ra tay liền đem hắn đánh thương, thế là đám người còn lại xông lên đánh, nhưng đánh không lại Đế đại thúc”

Ban đại sư nói : “mọi chuyện là hiểu lầm, Đại Thiết Chùy tính khí nóng nảy, có ra tay đắc tội với tiên sinh. Nhưng tiên sinh ra tay nặng, Tiểu Cao, Đạo Chích, Tuyết Nữ, Từ Phu Tử chỉ là muốn kiềm chế tiên sinh lại, cuối cùng dẫn đến đại chiến”

Thiên Trạch nói : “ thế nào, đã nghe rõ rồi chưa! Ta là vô tội, là bọn họ ra tay trước ta chỉ phản kháng, chỉ là tự vệ thôi! có trách thì trách bọn họ yếu, bắt nạt nhầm người”

Như Sương bỉu môi, nói : “ có ngươi mới bắt nạt, là ngươi đánh Đại Thiết Chùy bị thương nặng trước”

Mặc dù đã nghe ra đầu đuôi, song Như Sương lại thiên vị về phía Mặc gia hơn. Dù sao một bên là nàng từ nhỏ lớn lên, còn một bên là gả nam nhân mới gặp, bên nào nặng bên nào nhẹ liền rõ ràng.

“ Là do hắn muốn ra tay với ta trước, cho nên ta mới đánh hắn. Lẽ nào người họ Mặc chỉ được phép đánh người, còn ta phải để yên cho người họ Mặc đánh ư? Đây là Phi Công của họ Mặc ư? Đúng là mở rộng tầm mắt” Thiên Trạch châm chọc nói.

Cao Nguyệt tiến lên trước : “ Đế thúc thúc”

Phụ thân trong mắt nàng vốn chết từ lâu lại còn sống luôn ở bên cạnh mình, đến khi từ miệng rộng Thiên Minh biết được thì hắn chết, Dung tỷ tỷ cũng bị trọng thương hôn mê, gần đây nhất vị đại thúc cứu nàng trở về lại cùng với các vị huynh đệ Mặc Gia mâu thuẫn đánh nhau, để nàng thương tâm không thôi.

“Phi Công của Mặc gia tất nhiên không phải như lời Đế tiên sinh nói” Tuyết Nữ lúc này bước lên nói : “ mọi chuyện là do Đại Thiết Chùy nóng nảy động thủ với tiên sinh, nhưng tiên sinh lại can thiệp vào nội bộ của Mặc gia chúng ta trước, chúng ta thấy Đại Thiết Chùy bị thương nặng mới ra tay”

Thiên Trạch nói : “ nếu như nói theo cách của nàng, lỗi là ở ta rồi”

“ Đương nhiên, nhưng lỗi này cũng ở Mặc gia chúng tôi” Tuyết Nữ nói.

Thiên Trạch lạnh nhạt nói : “ nhìn ở nàng ta bỏ qua cho lần này”

Nói xong lại cất bước rời đi, chỉ mấy bước chân cự ly không ngừng nới rộng, sau đó chỉ còn lại một chấm đen biến mất.

“ Đế đại thúc” Thiên Minh kêu lên, tuy mới gặp gỡ nhưng vị này lại cho hắn cảm giác thân thuộc, thậm chí còn vượt qua cả Cái đại thúc cùng mình bấy lâu nay.

Tuyết Nữ đưa mắt nhìn, nàng ẩn ẩn đã đoán ra được thân phận người này nhưng chưa dám khẳng định, thầm nói : “ là hắn ư?”

Đế Vô Song cho nàng cảm giác quen thuộc, y mang Cao Nguyệt trở về không cùng Mặc gia chung đụng nhiều, nhưng với Như Sương và Thiên Minh; Cao Nguyệt lại phá lệ thân cận, còn cả nàng nữa, mỗi lần nói chuyện ngữ khí so với kẻ khác khác biệc.

Không có chứng cứ, nhưng nữ nhân giác quan thứ sáu để nàng nghĩ đến một người kia, ánh mắt trở nên phức tạp hơn.

Thời gian lại qua đi.

Một tràn nháo sự cao thủ Mặc Gia với Đế Vô Song đã lặn xuống.

Thông qua chuyện này bọn họ phát hiện Đế Vô Song đáng sợ hơn bọn họ tưởng tưởng rất nhiều, mặc dù trải qua Cơ Quan Thành chiến đấu đám người đều bị thương xuống, nhưng cho dù có toàn thịnh đi nữa bọn họ cảm nhận được kết quả khác biệc bao nhiêu.

Đồng thời đám người sau khi nháo sự cũng vội vả lên đường ngay, bởi động tĩnh gây ra lớn, cộng thêm Đế Vô Song rời đi cũng để bọn họ lo lắng, liệu địa phương nơi mình có bại lộ hay không?

Vì an toàn cho Mặc gia, đoàn người một mạch di chuyển trong đêm, cho đến tận nửa đêm thì mới dừng lại nghỉ ngơi.

Đến tối ngày hôm sau, Mặc gia nghỉ ngơi ở một cái hẻo lánh vùng núi.

Kẻ đã rời đi lại trở về lần nữa, Đế Vô Song lần này đến còn mang theo đến một bàn thật lớn món ăn.

“ Oa! Thật nhiều đồ ăn” Thiên Minh mắt sáng lên, nhìn đống đồ ăn tỏa ra hương thơm nứt mủi kia chạy đến gần, vui mừng nói : “ Đế đại thúc, cháu còn tưởng thúc đi mất rồi chứ. Thì ra là chuẩn bị thức ăn nha”

“ Ngươi đần như vậy, để lại ngươi ta cũng không an tâm! Ăn đi” Thiên Trạch đặt bàn gỗ dài mấy mét đựng các đạo thức ăn xuống.

“ Vâng!” Thiên Minh hớn hở đem ly thủy tinh trên bàn đựng nước lập tức dùng, sau khi súc miệng liền không kịp chờ đợi.

Thiên Trạch như ảo ảnh dời hình đã đến chổ Tuyết Nữ hai mẹ con : “ ta có một chuyện nghi hoặc không rõ, mong Tuyết Nữ thống lĩnh cùng Như Sương cô nương dời bước, trước dùng bữa sau đó thỉnh giáo đôi chút”

Tuyết Nữ ánh mắt do dự rồi nhẹ nhành gật đầu.

Như Sương nhãn châu xoay chuyển, nói : “ ngươi làm sao tìm được chúng ta, còn lại chuẩn bị lớn như vậy thức ăn à”

Thiên Trạch nói : “ ta muốn tìm liền tìm được thôi. An tâm, ta không có hạ thuốc trên bàn, cũng không đi mật báo làm gì. Như Sương cô nương có thể an tâm dùng bữa”

Như Sương nhãn châu đảo một cái : “ Ngươi cố ý như vậy là gì đây?”

“ Chỉ là yêu thích cái đẹp, muốn tán tỉnh Tuyết Nữ cô nương, mà muốn tán tỉnh thì phải tranh thủ lấy hảo cảm. Không biết ta chút này thành ý đã khiến Như Sương cô nương có chút hảo cảm nào chưa?” Thiên Trạch cười hỏi.

Lời này vừa ra khiến bầu không khí trở nên lúng túng, không ai nghĩ Đế Vô Song lại trắng trợn nói ra việc mình vừa ý Tuyết Nữ à.

Một số Mặc gia người bàn tán lên, ai cũng biết Cao thống lĩnh có lòng với Tuyết Nữ thống lĩnh nhiều năm nay, nhưng đến nay vẫn chưa đạt được như ý nguyện, bây giờ kẻ gây xích mích với Mặc gia lại đến hoạch toẹt tán tỉnh thống lĩnh Tuyết Nữ, không náo nhiệt mới lạ.

“ Đế tiên sinh, xin tiên sinh cẩn trọng ngôn từ” Tuyết Nữ trong lòng có chút dị dạng, ngữ khí có chút giận nói.

Như Sương cười rộ lên, hỏi : “ ngươi muốn lấy hảo cảm của ta ư?”

“ Là” Thiên Trạch nói.

Như Sương nói : “ ta mới không có hảo cảm với ngươi đâu”

“ Tiểu Cao” Đạo Chích thâm ý vổ vai lên Cao Tiệm Ly.

Cao Tiệm Ly sắc mặt như thường không có biến động gì.

“ Đế tiên sinh!” Ban đại sư khách khí chào hỏi khi Thiên Trạch đi qua.

Thiên Trạch không chút đếm xỉa gì.

“ Tên này thật vô lễ” Đại Thiết Chùy nóng nảy nói, hắn so với trước khác biệt, trên người còn thêm băng vải băng bó vết thương, là do đại chiến hôm qua mà ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK