Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm phút sau Tư Đồ Vạn Lý, Điền Hổ, Điền Ngôn, cùng Chu Gia và Điền Trọng đứng vây tròn lấy nhau.

Tư Đồ Vạn Lý cất bước đi ra chủ trì Viêm Đế Quyết, giống như Mặc Gia Thiên Chí một dạng, khi Hiệp Khôi chết đi Thần Nông Lệnh không có phát thì Viêm Đế Quyết chính là bình chọn ra Hiệp Khôi vị trí này.

“ Địa Trạch Vạn Vật, Thần Nông Bất Tử, binh thiên địa chi ý. Chủ trì Viêm Đế Quyết lần này. Phản tuyền di dả phản dân vi tiên, vi công quyết nghị, bất luận trung hiền” Tư Đồ Vạn Lý cất lời kết hợp với hay tai mình khi thì giơ lên khi hạ xuống.

“ Mấy lời vô nghĩa, nói nhanh đi thì hơn, chúng ta biểu quyết luôn”

Điền Ngôn nghe Điền Hổ nói, cất lời : “Đây là những quyết nghị năm đó tổ tông ở Phản Tuyền Chi Dả khởi xướng. Sau cùng đóng góp vào việc giữ gìn hòa khí, cũng là phân đoạn quan trọng của việc tìm hiểu Tiên Hiền trong Viêm Đế Quyết, nhị thúc vẫn không nên sơ suất thì hơn”

Tư Đồ Vạn Lý tiếp lời : “ nếu đại tiểu thư đã nói rõ nguyên cớ, sự việc gấp rút. Trực tiếp biểu quyết cũng không có việc gì.”

Nói xong một tay chỉ về lần lượt từng người, nói : “ Hôm nay Si Vưu Đường Điền Hổ, Liệt Sơn Đường Điền Ngôn, Cộng Công Đường Điền Trọng, Thần Nông Đường Chu Gia và Tứ Nhạc Đường Tư Đồ Vạn Lý. Đường chủ ngủ đường có mặt, vượt quá phân nửa thành lập quyết nghị”

Điền Hổ một tay giơ ra ngăn lại nói :“ Ta đề cử Điền Ngôn làm Hiệp Khôi các ngươi có ý kiến gì không”

“ Đồng ý” Chu Gia lên tiếng

Vừa dứt thì, Tư Đồ Vạn Lý mở miệng : “ đồng ý”

Chỉ còn mỗi Điền Trọng, y chỉ có thể “ Đồng ý” mà thôi.

“ Điền Ngôn đa tạ các vị thúc bá đề cử Hiệp Khôi, Ngôn nhất định sẽ không phụ sở vọng đưa Nông Gia lớn mạnh” Điền Ngôn một bước đi đến chắp tay lên tiếng.

“ Tham kiến Hiệp Khôi” Lấy Mai Tam Nương nhanh chóng một chân quỳ xuống, đám đệ tử xung quanh cũng nhanh chóng quỳ theo. Mà ngay cả ngủ vị đường chủ cũng một chân quỳ xuống hay tay chắp lại hành lễ.

“ Mọi người đứng lên cả đi” Điền Ngôn môi nhích lên độ cong, liền nói : “ Các vị thúc bá, La Võng không chỉ có phái mỗi Ly Hận ẩn thân trong Nông Gia phát động Thần Nông Lệnh lại giá họa cho hai vị Tung Hoành lẫn Chu thúc, bên trong nội bộ của Nông Gia vẫn tồn tại gian tế”

Lời nàng còn chưa dứt thân ảnh đả xuất hiện bên cạnh Điền Trọng, tay nhanh như thiểm điện điểm ngay huyệt đạo của hắn, khiến hắn á khẩu không nói được lợi nào, đồng thời đem mảnh y phục ngay cổ của hắn kéo ra, để lộ ra một hình xăm nhện đen trong đó.

“ La Võng, khốn kiếp Điền Trọng” Điền Hổ tức giận quát lớn lên, hắn thật không ngờ người bên cạnh mình chính là tên khốn kiếp này. Hổ Phách rút ra đâm xuyên vào bụng hắn, máu tươi lập tức tràn ra.

“ Điền Trọng thì ra là tên tiểu nhân bỉ ối ngươi” Chu Gia gương mặt cũng hóa thành phẫn nộ, so với Điền Hổ hay Tư Đồ Vạn Lý thì Điền Trọng hắn còn muốn giết chết hơn.

Năm xưa y vốn gọi là Chu Trọng là đứa nghĩa tử mà hắn thu nhận dốc lòng dạy dổ, để rồi không chỉ cắn hắn một cái khi ngồi lên được Cộng Công đường , cách đây không lâu còn dồn hắn vào thế bí, xém mất cả mạng vào người này. Hiện giờ thân phận là La Võng
làm cho Nông Gia tự diết lẫn nhau, khiến cho Chu Gia lửa hận càng kéo thêm.

“ Phốc” Điền Trọng ánh mắt kinh hoàng mở to ra, miệng máu tươi tràn ra không cách nào tin tưởng được mình lại có kết cục như thế này.

Ánh mắt tràn đầy tơ máu oán độc nhìn về Điền Ngôn, nhưng mà hắn không cách nào có thể nói ra lời được khi mà Chu Gia đả bồi cho hắn thêm một chưởng đem thân hình hắn đánh văng đến vách tường, thân hình xụi lơ xuống.

“ Đáng hận, nếu biết như thế trước kia ta một chưởng đập chết hắn rồi, quả là nuôi ong tay áo mà” Chu Gia phẫn nộgiận dữ nói lên.

“ Tranh” Điền Hổ ngay lập tức lấy ra Hổ Phách chém mạnh xuống Kim tiên sinh, hiển nhiên đối với thủ hạ của Điền Trọng hắn cũng muốn hạ sát thủ.

Nhưng mà Ngô Khoáng đã sớm đề phòng, ngay khi Điền Trọng bị hạ điểm huyệt thì hắn đả chú ý, ngay lập tức bảo kiếm rút ra chặn lấy Điền Hổ.Thân ảnh ngay lập tức văng xa đi, thì ra hắn chính là mượn nhờ lực đạo của Điền Hổ mà thoát đi. Thân ảnh nhanh chóng đào tẩu trên mái nhà đào tẩu khỏi nơi này.

Cách xa Tứ Quý trấn mười dặm, trong rừng rậm.

"Huynh đệ, những năm này ngươi ở nơi đó, ta một mực tại tìm ngươi." Thắng Thất một mặt kích động nhìn Kim tiên sinh, không, hiện tại hẳn không phải là Kim tiên sinh, mà là Ngô Khoáng.

Hắn cũng có mặt ở Tứ Quý Trấn cũng nhìn thấy mọi thứ, Điền Trọng bị giết đối với hắn chả mảy may ảnh hưởng gì,nhưng hắn quan tâm chính là vị bỏ chạy Kim tiên sinh này.

"Ta biết, từ vừa mới bắt đầu ta liền ở một bên nhìn xem ngươi." Ngô Khoáng vẻ mặt đến là mười phần bình tĩnh.

"Vậy làm sao?" Thắng Thất không hiểu nhìn xem

Ngô Khoáng lại nói : "Đó là bởi vì ta không biết nên tin tưởng ai?"

Thắng Thất liền nói :"Năm đó ta xuất hiện tại Điền Mật trong phòng,là một cái Nông Gia đệ tử nói ngươi tìm ta có chuyện quan trọng thương lượng, nói ngươi phát hiện 1 cái trọng yếu cơ mật."

Thắng Thất ngừng một chút lại nói : "Ta sau khi đi vào phát hiện chỉ có Điền Mật, lúc này ả sợ hãi ngồi bệch dưới giường, ta còn chưa kịp hỏi, huynh đệ ngươi liền xông tới, ta đang chuẩn bị giải thích, ngươi lại đột nhiên ngã xuống, về sau Điền Mãnh, Điền Hổ bọn hắn liền xông tới."

Ngô Khoáng gật đầu, qua nhiều năm như vậy hắn đả hiểu được ngọn nguồn năm xưa phần nào, nói: " Năm đó một tên đệ tử nói cho ta biết, ngươi đột nhiên chui vào Điền Mật gian phòng, ta khi bước vào liền thấy Điền Mật thần sắc sợ hãi, nhất thời nóng giận đem ngươi công kích"

Tân hôn thời điểm, tân nương gian phòng lại đi vào một người xa lạ, mặc cho ai đều sẽ có hoài nghi, dù là người này là hắn huynh đệ tốt nhất.

Năm đó Điền Mật tại Nông Gia có thể là phi thường được hoan nghênh, một đống Nông Gia đệ tử truy đuổi Điền Mật, trong đó có Thắng Thất, chỉ bất quá Điền Mật cuối cùng lựa chọn là Ngô Khoáng, làm cho tất cả mọi người không tin được.

Dạng này tình thế dưới, tại biết rõ Thắng Thất tiến vào tân nương gian phòng, tại tăng thêm Ngô Khoáng xông vào giữa phòng về sau, Điền Mật thần sắc giống như Thắng Thất khinh bạc nàng, Ngô Khoáng lúc đó không có nghe Thắng Thất giải thích, trực tiếp động thủ rất bình thường.

"Ta lúc đó là lửa giận ngút trời, liền trực tiếp động thủ, thế nhưng là lúc này ta đột nhiên cảm giác được sau lưng đau xót, sau đó liền ngất đi, chờ ta lần nữa khi tỉnh lại, ta đã minh bạch, đó là Điền Mật Vụ Lý Khán Hoa" Ngô Khoáng nói tới chỗ này, tâm tình hiển nhiên hết sức kích động: “ nhưng ta không rõ thanh châm đó là nàng hướng về ta hay là ngươi mà hạ”

"Đã dạng này, vì cái gì ngươi về sau không trực tiếp tìm ta." Thắng Thất kêu lên.

Ngô Khoáng nói : "Lúc kia ta không biết nên tin tưởng ai, ta lần nữa khi tỉnh lại là tại trong đại lao, là Hiệp Khôi cứu ta, Hiệp Khôi lúc đó nói cho ta biết Nông Gia có La Võng người, người này là Nông gia cao tầng, nhưng đến ngọn nguồn là ai”

“ Ngươi làm sau lấy được tín nhiệm của Triệu Cao?” Thắng Thất giật mình nói lên, hắn ở La Võng một thời gian, cũng hiểu rỏ được để đám người Triệu Cao tin tưởng là một chuyện cực kỳ khó khăn.

“ Thanh kiếm này đến từ La Võng tên là Hàn Thiền, im lặng là ngôn ngữ của riêng ta khi kiếm của ta đã nhốm máu của Hiệp Khôi. La Võng không còn nghi ngờ ta nữa” Lời nói xong Ngô Khoáng trên tay có phần run rẩy.

Thắng Thất không nói gì nhưng hiểu được tâm tình huynh đệ mình bây giờ là gì, chuyện xưa không chỉ đơn giản như vậy, tiếp tục nghe Ngô Khoáng lên tiếng.

Ngô Khoáng lâm vào hồi ức, nói :“Sát thủ La Võng chia làm 8 cấp bậc Thiên, Sát, Địa, Tuyệt, Si, Mị, Võng, Lượng. Ban đầu ta không có nhận được tín nhiệm mãi cho đến khi ta nhận được nhiệm vụ giết Hiệp Khôi”

Nghe đến đây Thắng Thất cũng nhịn không được cất lời: “ Cách tốt nhất để kiểm tra xem huynh đệ ngươi còn chút hy vọng nào với Nông Gia không, thật thâm độc”

“ Ta vẫn không quên ngày hôm đó, lúc đó ta cố gắng liên lạc với Hiệp Khôi nhưng La Võng suốt ngày đêm theo dõi ta. Ta cuối cùng cũng không có cơ hội cảnh bảo Hiệp Khôi, đó là một đêm mưa giông mưa lớn xối xả ta trong rừng di chuyển, một tia chớp lóe lên Hiệp Khôi xuất hiện ở mặt ta, ta thấy mặt ông ấy ông ấy cũng thấy được ý đồ của ta.”

“Hiệp Khôi lựa chọn để kiếm đâm vào tim ông ấy, sau đó dùng một chưởng đánh bay ta ra ngoài. Cho đến khi tỉnh lại ta mới biết nhiệm vụ đả hoàn thành, một kiếm của ta lập xuống đại công”

Thắng Thất nhìn Ngô Khoáng lâm vào tự trách, Hiệp Khôi là chí cao tồn tại giống như tín ngưỡng của các đệ tử Nông Gia hướng đến. Điền Quang chấp chưởng Hiệp Khôi vị trí danh tiếng nghĩa hiệp vang dội, lại đối nhân xử thế làm cho đông đảo đệ tử kính phục.

Thắng Thất mở lời : “ Hiệp Khôi vì muốn bảo vệ thân phận gián điệp của ngươi, bất chấp hi sinh chính mình. Ngươi đã không làm ông ấy thất vọng”

Ngô Khoáng lại nói : “ cuối cùng ta đã chiếm được lòng tin của La Võng, nhưng sự tình có lẽ không hề đơn giản như ta nghĩ. Địa vị của ta trong tổ chức càng lúc càng cao, số quyển tông ta đọc được càng lúc càng nhiều. 2 năm sau, ta đã được thăng lên Sát tự cấp, vô tình thấy một quyển tông ghi lại hành động hành thích Hiệp Khôi năm xưa.”

“ Trên ấy ghi gì?” Thắng Thất dò hỏi.

Ngô Khoáng trả lời : “ Quyển tông ghi chép nhiệm vụ hoàn thành, nhưng không hề ghi rõ là Hiệp Khôi đã chết”

“Ghi chép của La Võng tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm như vậy, nếu mục tiêu bị giết chết thành công, thì tên trong quyển tông nhất định sẽ bị gạch bỏ” thân là La Võng hiện tại thành viên, Thắng Thất đối với tổ chức này đương nhiên rõ ràng.

“ Đúng vậy, tiếc là ghi chép trong quyển tông chỉ có như vậy, đẳng cấp của ta không đủ, chưa thể tiếp tục điều tra sự sống chết của Hiệp Khôi”

Thắng Thất dò hỏi : “ Chổ cuối cùng mà ngươi thấy Hiệp Khôi là ở đâu?”

“ Núi Đại Trạch” Ngô Khoáng trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK