Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thì ra đâm Tần vương trước, Kinh Kha từng ở Yên quốc thủ đô Kế Thành sinh hoạt quá rất dài một đoạn tấc gian, cùng lúc đó đang ở Yên quốc thái tử phủ Đoan Mộc Dung có giao tình rất sâu, tình như huynh muội.

Sau đó, Kinh Kha giết Tần, Cái Nhiếp trốn tránh, không lâu sau, liền ở trên giang hồ truyện từ Cái Nhiếp thân thủ giết Kinh Kha làm hại tin tức, từ nay về sau Đoan Mộc Dung tâm liền đối với Cái Nhiếp có địch ý cực lớn.

Kỳ thực, Đoan Mộc Dung cũng rất tinh tường đồn đãi chưa chắc là thật, tin tức xuất phát hiện thời gian và nội dung đều có chỗ khả nghi, nhưng Kinh Kha chết bởi Tần quốc là sự thực, Cái Nhiếp từng là Kinh Kha chi hữu là sự thực.

Cái Nhiếp sau đó bị Doanh Chính ngợi khen, ban thưởng từ Tàn Hồng cải tạo mà thành Uyên Hồng cũng là sự thật, cho nên, nàng giận chó đánh mèo. Cho nên ba điều không cứu trong, họ Cái không cứu chính là chiếu Cái Nhiếp.

Thiên Minh cũng giận nói: "Hành y cứu người là thiên kinh địa nghĩa, chỉ có người quái đản như cô mới nghĩ ra nhiều như vậy quy củ thối tha, cái này không cứu cái kia không trị, ta thấy ba điều không cứu của cô đổi thành một điều là được rồi. Sống thì không cứu chẳng phải đơn giản hơn ư?”

Đoan Mộc Dung cũng không có nghe thấy giống như, lạnh lùng nói: "Ta còn có bệnh nhân khác, các ngươi có thể đi được rồi."

Thiên Minh tức giận hướng Đoan Mộc Dung mắng to: "Trên đời dĩ nhiên có nữ nhân quái đản như cô chứ... ta... ta sẽ đập tan cái biển gổ của cô"

Một đám Sở gia ai cũng không có ngăn cản Thiên Minh, chính xác, Cái Nhiếp thân là đại gia ân nhân cứu mạng, xa xôi ngàn dặm, không để ý sinh tử đi tới nơi này tìm kiếm cứu chữa, lại nhận được loại này đáp án phóng ai trong lòng cũng là không dễ chịu.

“ Hừ!” Nhìn tiểu tử không biết sống chết kia chạy ra ngoài sơn trang,Đoạn Mộc Dung miệng nhích lên độ cong, khóe miệng mang theo một vệt nụ cười trào phúng.

Chỉ thấy Thiên Minh nghênh ngang liền hướng đại môn đi đến, đẩy ra cửa gỗ, đang muốn đi hủy đi Đoan Mộc Dung tấm bảng gỗ, bỗng nhiên, một cái lão đầu râu bạc xuất hiện ở cửa, Thiên Minh còn không phản ứng lại, liền bị lão đầu cơ quan tay bấm trụ cái cổ, xách, làm sao cũng tránh thoát không được.

"Ở Mặc gia địa bàn cũng không thể ngang ngược a!" Ban đại sư cười hì hì nói, trong giọng nói tràn ngập cân nhắc, vóc người của hắn không cao, hai con lão mắt híp thành một đường, mặc quần áo màu sắc rực rỡ, thêu các loại hình thù kỳ quái đồ án, bóp lấy Thiên Minh cái cổ tay là một chỉ tinh xảo cơ quan tay.

“Là kẻ nào?” Thiếu Vũ bên hông rút ra bội kiếm, đồng loạt đám người Phạm Tăng, Hạng Lương lẫn đệ tự còn lại cũng rút ra bên người bội kiếm.

“Dám sinh sự ở nơi này, gan các ngươi cũng lớn thật đó" Đoan Mộc Dung nhìn thấy đám người rút kiếm lạnh giọng nói, giơ tay phất nhẹ vận khí.

Từ ống tay áo của nàng trong một đoàn ám khí lao nhanh, chính là nàng độc môn ngân châm, đem đám người cổ tay chấn tê rần, phát ra một tràng “ keng keng” đinh đương các thanh kiếm rơi xuống đất.

Nàng lúc này ánh mắt lạnh như băng, tất cả mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, ai cũng không nghĩ Y Tiên không chỉ y thuật lợi hại thân thủ còn lại tốt như vậy một tay, nếu không là này Dung cô nương hạ thủ lưu tình khủng đã khó giữ được tính mạng của mình.

"Ban lão đầu, là ông à" Nguyệt Nhi nhìn thấy ông lão kia, hưng phấn kêu lớn.

Mà nhóm người Hạng thị cũng đã nhìn rõ người tập kích Thiên Minh là ai? Nhìn một cái liền nhận ra không phải địch nhân, là Mặc môn người.

Ban lão đầu mang theo Thiên Minh xách tới trong viện, Hạng thị đám người thi lễ.

Hạng Lương thi lễ nói: "Ban đại sư, đứa bé này là bạn của Sở gia, tuổi nhỏ vô tri, lão nhân giakhông cần phải nội giận với nó làm gì, xin thứ tội cho, xin hãy thả nó đi"

Ban lão đầu cười nói: "Ta thấy Sở gia cũng chẳng có loại tiểu tử hỗn láo thế này, các ngươi kết giao như vậy thật là nguy hiểm đó"

“ Tạch” Một tiếng vang lên , Thiên Minh được thả xuống tức giận chạy đến gần hắn lớn tiếng nói : “ Lão đầu, ông nói gì đó”

Lại muốn chạy tới tìm Ban lão đầu tính sổ, cũng còn tốt bị Thiếu Vũ đúng lúc kéo lại ngăn cản : “ Thiên Minh”

"Dung cô nương đã kinh hạ lệnh trục khách rồi, mọi người còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi đi, chẵng lẽ còn muốn ta lão già này, đem từng ngươi các ngươikhiêng đi?" Ban lão đầu lên tiếng, tình thế trước mắt hắn chỉ có thể lấy lui làm tiến trước.

“ Đắc tội rồi, chúng tôi xin cáo từ!Thiếu Vũ đi thôi” Hạng Lương chắp tay lên tiếng, đã đến hiện giờ bọn hắn còn ở lại chính là tự rước nhục vào than.

“ Đi!” Thiếu Vũ trong lòng hỏa khí, phất tay lớn tiếng ra lệnh cho đám người mình, cất bước đi ra khỏi sơn trang liền an ủi Thiên Minh nói: "Thiên Minh, không cần lo lắng, ta không tin dưới gầm trời này không còn y sinh khác, có thể trị thương cho Cái tiên sinh "

Thiên Minh đầu nhỏ gật đầu, lời này của Thiếu Vũ hắn rất đồng ý.

“ Xuy xuy xuy!!”

Ngay lúc đám người Hạng Vũ chỉ còn cách cổng sơn trang chưa đến ba mét là có thể bước ra khỏi sơn trang, đám người liền đình chỉ cước bộ khi một tiếng tiêu âm từ xa vọng lại, rồi trong tầm mắt bọn họ thấy được hai thân ảnh mơ hồ hiện ra đứng trên mặt hồ nước, đúng vậy là đứng trên đó .

Thân ảnh hai người chậm rãi cất bước nhưng mỗi bước bước ra khoảng cách đã thu hẹp mấy chục mét, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt đám người.

“ Thân pháp thật cao minh!” Hạng Lương đám người thầm hô, trong lòng âm thầm cảnh giác lấy, bên tay siết chặt vũ khí.

“ Tiểu Hưu Hưu!!” Thiên Minh, Thiếu Vũ lập tức kinh hô lên.

Đập vào mắt cả hai là một đầu thú nhỏ đỏ hồng vỗ cánh, nó đang đậu trên vai một nữ tử cực kỳ diễm lệ xinh đẹp, mà bên cạnh là một nam nhân tuấn dật, hai người này bọn họ hoàn toàn không nhận ra, nhưng lại nhận ra Tiểu Hưu Hưu.

Tiểu Hưu Hưu nghe được có người gọi tên mình, miệng còn đang ăn kim loại quay đầu nhìn thấy, liền thấy rõ Thiên Minh Thiếu Vũ liền vỗ cánh bay đến hai người, miệng nhỏ phát ra “ gào gừ” thanh âm.

“ Ahhh.... thật đáng yêu” Nguyệt Nhi ánh mắt tỏa thành ánh sao lấp lánh, hiển nhiên bị đầu Tỳ Hưu nhỏ này hấp dẫn lấy.

“ Là hắn!” Đoạn Mộc Dung gương mặt cũng không còn băng sương lạnh lùng như trước, trong đôi mắt hiện ra ngưỡng mộ lẫn sùng kính.

“Hai người là ai, vì sao lại có Tiểu Hưu Hưu" Thiên Minh hiếu kỳ lên tiếng, đem hay tay vươn lên đầu mình bắt xuống Tỳ Hưu đang dày vò tóc mình hiếu kỳ nói.

“ Tiểu Hưu Hưu làm sao ở trên tay bọn họ được?” Thiếu Vũ suy tư hắn hoàn toàn không nhận ra Đế Thiên An, nhất là trên tay hắn hiện tại không có Mặc Mi, nhưng mà Thiếu Vũ cảm nhận được dường như mình đã gặp qua hai người này ở đâu.

“ Tiểu Hưu Hưu ư?” Hạng Lương, Phạm Tăng thầm nói, ánh mắt quan sát thật kỹ đầu thú nhỏ kia, bọn họ từ Thiếu Vũ trở về cũng nghe được không ít chuyện của Lâu Lan, trước mắt tình thế, đầu thú nhỏ kia chính là Long chi cửu tử một trong, thần thú Tỳ Hưu.

“ Tham kiến....” Ban Siêu còn chưa nói xong lẫn hành lễđã bị một nguồn nội lực đẩy ra nhấc lên, thầm nói : “ bệ hạ là không muốn để lộ thân phận ư?”

Đế Thiên An nhẹ gật đầu cho lão đầu kia một cái tự hiểu ánh mắt, lại nhìn Thiếu Vũ, Thiên Minh cổ tay lắc nhẹ, chỉ thấy miệng của Cái Nhiếp há to, một đầu vặn vẹo hôi tanh như chiếc đũa rắn xà bò ra từ một thanh trúc nhỏ từ áo khoát bên ngoài của Đế Thiên An, chui vào bên trong miệng của Cái Nhiếp.

“ Akkk” Nguyệt Nhi có chút sợ hãi thốt lên.

“ Hổn đản! đem thứ đó ra khỏi người đại thúc” Thiên Minh như đầu báo con giận dữ nhảy đến chổ Cái Nhiếp, muốn đem đầu rắn độc kia ném ra nhưng đã muộn, con mắt như phun hỏa nhìn về Đế Thiên An.

Mà đám người Hạng thị nhất tộc chứng kiến cũng ngẩn người ra, bọn họ giống như Thiên Minh phát hiện thì đã muộn.

Đoạn Mộc Dung một bên nhìn Cao Nguyệt sợ hãi, giải thích : “ Nó là Thảo Xà Cổ Dược, là chữa thương hiếm có.”

“ Gạt người! nữ nhân quái đản, tên hổn đản kia là muốn hại đại thúc! Trên đời làm gì có thứ chữa thương như vậy” Thiên Minh nóng nảy phản bác, tay đã chộp lấy bội kiếm đặt bên người Cái Nhiếp, hắn muốn trả thù cho đại thúc của mình : “ Tiểu Hưu Hưu, lên! đem đám người xấu kia đánh bại”

“ Đúng là tiểu tử đần” Diễm Phi cười nhẹ : “ Hưu Hưu lại đây”

Tiểu Hưu Hưu đem Thiên Minh đầu lộng thành tổ quạ, sau đó không để ý hắn nghe lời Diễm Phi vỗ cánh bay về chổ nàng, để lại trong không khí một vòng lân tuyến.

“ Thảo Xà Cổ Dược! đó là thứ gì?” Thiếu Vũ nghe được Đoạn Mộc Dung lời nói, không có xúc động nóng nảy như Thiên Minh, nghi hoặc hỏi.

“ Đó là Bách Việt một loại phương thuốc chữa bệnh một trong! Thảo Xà Cổ Dược dùng rắn độc bồi dưỡng, lấy dược thảo nuôi dưỡng, chuyên dùng để trị nội thương” Phạm Tăng kiến thức nhiều cất lời giải thích.

“ Là!” Hạng Lương gật đầu, hắn tại Bách Việt hai lần nam chinh nhận trái đắng, hiển nhiên với Bách Việt nhận thức không ít.

“ Thảo Xà Cổ Dược một trong mười loại thánh dược trị thương trong Y Thư Bách Việt, chỉ đứng sau đậu Tiểu Bạch, Minh Xà huyết, Nghịch Độc đan, xếp hạng thứ 9” Cao Nguyệt lúc này đại não hiện lên một tràng thông tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK