Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn đêm lại xuống, Tín Lăng thành trong.

Một tòa phủ viện lớn.

Một tòa tiểu lâu nhìn xuống ao sen.

Trên lầu ánh đèn sáng rực, trong là một căn nhã thất không có bóng người, nhưng trên bàn đã bày rượu nhắm rất tinh khiết.

Trong phòng tuy chưa có ai, nhưng trên bàn sập đã đặt sẵn chín bộ chén đũa.

Một cáithanh niên nhỏ tuổi, đầu đội mũ giải đỏ như kiểu sai nha bổ đầu, tay cầm cái bọc vải vàng khệnh khạng đi lên.

Cái túi gai của gã để trên bàn, hở cả cái bọc vải vàng ở bên trong.

Gã lẩm bẩm: “Không ngờ lần này mình lại đến trước tiên.”

Phía đối diện tiểu lâu có một cây Ngân Hạnh lớn cành là rườm rà vươn ra đến cửa sổ căn lầu. Một mực bám theo gả thanh niên mà đến, Lục Tiểu Phụng quành ra phía sau cây Ngân Hạnh thi triển Bích Hổ Công trèo lên, tìm chỗ cành lá rậm rạp để ẩn mình.

“ Sưu!”

Một bóng người như con chim én thi triển công phu “Lăng Không Xảo Phiên Vân” vọt qua ngọn cây chuồn vào tiểu lâu.

Lục Tiểu Phụng vội dương mắt lên nhìn, người này khinh công tuy đã cao thâm nhưng so với chàng dĩ nhiên vẫn còn kém, không phải là người muốn tìm.

Người này là một phu nhân lối bốn chục tuổi nhưng vẻ người hãy còn phong vận. Đầu mày cuối mắt đầy vẻ phong tình, mê ly hơn cả thiếu nữ. Mặc áo màu tía thẩm khít vào người. Tay cũng xách một cái bọc vải vàng,chân lại mang một đôi đỏ giày.

Nữ nhân mang giày đỏ không có gì đặc biệc, rất nhiều cô gái đều yêu thích màu đỏ. Song nữ nhân này giày so với các nữ nhân khác, giày thêu thường giống nhau là thêu hí thủy uyên ương, nhưng này đôi hồng giày thượng là hai chỉ cú mèo, cú mèo đôi mắt là màu xanh biếc, tản ra nhàn nhạt quang.

Trên giang hồ không ít sát thủ phía sau đều có một cái thần bí tổ chức. Một trong đó đỏ giày người đồng dạng là một cái thần bí nguy hiểm tổ chức, Hồng Hài Tử.

Những năm gần đây Hồng Hài Tử ở trên giang hồ danh khí đã không nhỏ, bất quá tổ chức bí mật đến nay không có người biết Hồng Hài Tử có bao nhiêu cá nhân.

Hồng Hài Tử cái này tổ chức đương nhiên không phải hồng giày chính mình khởi, trên giang hồ hạ không ít người ở vứt bỏ lỗ tai hoặc là vứt bỏ tay cùng với vứt bỏ tiền tài phía trước, trên cơ bản đều có thể nhìn thấy một đôi hồng giày.

Đây mới là Hồng Hài Tử lai lịch, mà nữ nhân mang một đôi hồng giày đến lầu lại là Hồng Hài Tử một thành viên, thân phận chỉ đứng sau thủ lĩnh.

Nhị nương ngồi xuống bàn sập mỉm cười nói : “Bữa nay ngươi đến sớm nhất.”

Gả thanh niên thở dài đáp : “Bao giờ nam nhân cũng thua thiệt, phải mất thì giờ ngồi chờ nữ nhân.”

Ngọn gió bỗng đưa lại một tràng cười lanh lảnh như tiếng nhạc vàng. Người chưa tới, tiếng cười đã tới trước.

Nhị nương nói : “Lão thất tới nơi rồi.”

Lời còn chưa dứt, trong phòng đã có thêm một người. Dĩ nhiên cũng là nữ nhân.

Người mới đến là một thiếu nữ khoé miệng mỉm cười. Hai mái tóc nàng đen láy kết thành hai cái bím dài. Trong tay thị cũng xách một cái bọc vải vàng.

Thiếu nữ ngó gả ăn mày trước mỉm cười rồi lại nhìn Nhị nương nói : “Nhị nương ! Nhị nương cũng đến sớm nhỉ ?”

Nhị nương thở dài đáp : “Người lớn tuổi đành chịu thua thiếu nữ, phải đến trước ngồi chờ tiểu cô nương.”

Thất nương thiếu nữ lại nổi lên tràng cười lanh lảnh đáp : “đời nào Nhị nương chịu thua ai ? Không chiếm phần tiện nghi của người khác là người ta đã tạ ơn trời Phật rồi.”

Nhị nương lại thở dài nói : “Thật ta không hiểu nổi, sao ngươi thích cười đến thế ? Cười tối ngày không ngớt lúc nào.”

Gả ăn mày bỗng xen vào : “Vì y biết rằng mình cười coi rất xinh. Cười cho lộ ra má lúm đồng tiền. Nếu không cười thì ai mà ngó thấy ?”

Thất nương trợn mắt lên nhìn gã rồi lại cười, mà cười ngặt cười ngẹo không ngớt, chưa ngớt cơn cười hỏi : “Tiểu muội đánh cuộc với các vị lần này ai tới chậm nhất?”

Nhị nương đáp : “Dĩ nhiên là lão tam. Y rửa mặt cũng mất hàng nửa giờ. Dù y có mải mốt đến đâu cũng không sao gấp rút được.”

Thất nương vỗ tay cười nói : “đúng rồi ! Lần này nhất định là y đến chậm.”

Một người rất thong thả, từ dưới lầu từ từ đi lên.

Thất nương vừa ngó thấy ả dường như rất kinh ngạc, nhưng thị lại cười ngay,nói: “Không ngờ lần này Tam nương chẳng phải là kẻ đến sau cùng. Thật là một kỳ tích!”

Người mới đến là Tam nương, chẳng những ả giọng nói rất ôn nhu, thái độ cũng ôn nhu, tiếng cười cũng ôn nhu. Ả chậm chạp lên lầu, chậm chạp ngồi xuống, chậm chạp đặt cái bọc vải vàng trong tay xuống bàn rồi mới thở dài đáp : “Lần này chẳng những ta không đến chậm mà còn đến sớm hơn hết thảy.”

Thất nương hỏi : “Thật thế ư ?”

Tam nương đáp : “Ta đến đây từ tối hôm qua, ngủ ở dưới lầu, đã tưởng mình là người tới trước nhất trong các vị, khiến cho các vị phải giật mình kinh hãi.”

Hồng Y thiếu nữ cười hỏi : “Vậy mà tại sao đến bây giờ Tam nương mới lên đến đây?”

Tam nương thở dài đáp : “Vì ta còn nhiều việc phải làm.”

Thất nương hỏi : “Việc gì ?”

Tam nương đáp : “Ta còn phải chải đầu, phải rửa mặt, phải mặc áo và phải đi giày.”

Thất nương lăn ra mà cười, thở hồng hộc nói : “Những cái đó mà cũng kể là đại sự khẩn yếu ư ?”

Nhị nương cũng không nhịn được cười nói : “Ta đã bảo y rửa một cái mặt cũng mất quá nửa giờ.”

Gả ăn mày xen vào : “Tại hạ lấy làm kỳ....”

Thất nương nhanh nhẩu hỏi ngay : “Kỳ ở chỗ nào ?”

Gã ăn mày nói : “Hàng ngày y chỉ chải đầu, rửa mặt, mặc áo xỏ giày thì còn thời giờ đâu mà làm việc khác ?”

Thất nương phải ráng nhịn cười, làm mặt nghiêm nghị nói : “Vấn đề này qua? là nghiêm trọng thật. Sau này y mà lấy chồng, thậm chí không còn lúc nào rỗi để mà sinh đẻ há chẳng lầm lỡ đại sự ư ?”

Nói hết câu thất nương lại bò ra cười.

Tam nương vẫn không tức giận, thủng thẳng đáp : “Ta đã biết nhất định ngươi có nhiều thì giờ để sinh con sau này, ít ra ngươi cũng sinh bảy tám chục đứa nhỏ.”

Thất nương cười nói : “Dù tiểu muội có sinh mỗi năm một đứa cũng chẳng làm gì nhiều được đến thế !”

Tam nương đáp : “Nếu mỗi cái lúm của ngươi sinh một đứa con thì sinh được rất nhiều.”

Hồng Y thiếu nữ nói : “Chỉ có heo mới nhiều lúm và mỗi lúm sinh một heo con. Tiểu muội không phải là heo....:

Thị chưa dứt lời đả phát giác ra mình nói câu này chẳng khác gì mình tự mắng mình.

Tam nương không nhịn được cười hích hích nói : “Thế ra ngươi không phải là heo. Vậy cần thanh minh mới được, để người ta khỏi hiểu lầm.”

Thất nương ngoác miệng ra la : “Hay lắm ! Bây giờ Tứ thư và Lục thư chưa tới nên các người thừa cơ khinh khi tiểu muội.”

Tam nương hỏi : “Bọn họ đến thì làm sao ?”

Thất nương đáp : “Ít ra họ cũng binh tiểu muội. Cả hai vị chập vào làm một cũng nói không lại với nửa người trong bọn họ.”

Một cơn gió thoảng qua. Ngoài cửa sổ lại có bốn người bay vọt vào như chim én.

Một người cười nói : “Ít ra được một điểm là ta không nói sai. Ta biết y tuyệt không phải là con heo nhỏ.”

Thất nương vỗ tay cười nói : “Các vị đã nghe rõ chưa ? Tiểu muội biết Tứ tỷ là người tốt”

Tam nương liền hỏi : “Y không phải heo con, vậy y là cái gì ?”

Tứ nương đáp : “Y chỉ là con gà mái ghẹ.”

Thất nương sửng sốt hỏi : “Tiểu muội là gà mái ghẹ ư ?”

Tứ nương đáp : “Nếu ngươi không phải gà mái ghẹ thì sao lại cười khèng khẹc từ sáng đến tối”

Thất nương không cười ra tiếng được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK