Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hermione đứng dậy, nhón gót đi tới cánh cửa buồng, nhẹ nhàng kéo sập cửa, chặn cái giọng của Malfoy lại:“Vậy là nó cho rằng trường Durmstrang thích hợp với nó hơn chứ gì? Mình còn cầu cho nó đi học ở trường đó phứt cho rồi, đúng là lần trước ăn đòn vẫn chưa nhớ mà”

Harry gật đầu rồi hỏi:“Durmstrang là trường đào tạo phù thủy khác nữa hả?”

Hermione đáp, có vẻ hơi khinh khỉnh:“Ừ. Cái trường đó bị tai tiếng ghê lắm. Theo cuốn Một Cái Nhìn Về Nền Giáo Dục Pháp Thuật Ở Châu Âu, thì trường đó chú trọng nhiều vào Nghệ Thuật Hắc Ám.”

Ron ngờ ngợ hỏi:“Mình nhớ là mình có nghe nói đến nó. Nó ở đâu hả? Ở nước nào ta?”

Hermione nhướn chân mày lên mà đáp:“Chà, đâu có ai biết được.”

Harry hỏi:“Tại sao lại không biết?”

Hermione giải thích ra điều thực tế là vầy:“Giữa tất cả các trường pháp thuật, có một sự kình chống nhau có tính truyền thống. Trường Durmstrang và trường Beauxbaton thích giấu diếm nơi trường tọa lạc để mà không ai có thể chôm chỉa bí mật của họ được.”

Ron bắt đầu phá ra cười :“Thôi đi! Trường Durmstrang chắc cũng có kích thước tương đương với Hogwarts chứ chẳng nhỏ nhít gì… thì làm sao mà che giấu được cả một tòa lâu đài chứ?”

Hermione ngạc nhiên nói:“Thì trường Hogwarts của mình cũng bị che giấu đó chứ? Mọi người đều biết điều đó mà… À, ai có đọc cuốn Hogwarts, Một Lịch sử thì sẽ biết thôi.”

Ron nói:“Vậy thì coi như chỉ có một mình bồ là biết… Nhưng mà cứ nói tiếp đi… Làm sao người ta giấu đi được một tòa lâu đài như trường Hogwarts hả?”

Hermione nói:“Nó được phù phép. Để cho một Muggle nào đó nhìn vào thì chỉ thấy một tòa nhà đổ nát rêu phong với một tấm bảng treo trên cổng ra vào ghi là: NGUY HIỂM ĐỪNG VÀO! KHÔNG AN TOÀN!”

“Vậy thì đối với mọi người ngoài thì trường Durmstrang trông cũng chẳng khác chi một tòa nhà đổ nát mà thôi sao?”

Hermione nhún vai: “Có thể! Hoặc có thể nó được ếm bùa đuổi Muggle như cái sân vận động Cúp thế giới vậy. Và để cho pháp sư và phù thủy ngoại quốc không tìm ra được nó, họ sẽ làm cho nó bất-khả-dựng-đồ-án… “

“Nói lại xem!”

“À, người ta có thể phù phép một tòa nhà khiến cho không thể vẽ được nó lên bản đồ, hiểu không?”

Harry nói:“Ờ… hiểu… nếu bồ đã nói vậy.”

Hermione nói với vẻ suy tư:“Nhưng mà mình nghĩ chắc là trường Durmstrang ở đâu đó xa tuốt tận phía Bắc, một nơi nào đó rất ư lạnh lẽo, bởi vì một phần trong đồng phục của bọn học sinh trường đó là nón lót lông thú.”

Ron nói với vẻ mơ màng:“Chà, thử nghĩ ra những kẻ khả thi coi. Thiệt là dễ dàng đẩy thằng Malfoy ra khỏi một tảng băng và làm như thể đó chỉ là một tai nạn… Má nó khoái nó được thì thiệt là nhục…”

Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn khi xe lửa lao nhanh về phía bắc. Bầu trời tối đen và cửa sổ mờ mịt đến nỗi phải thắp đèn lồng lên giữa ban ngày. Chiếc xe đẩy tay bán đồ ăn trưa bắt đầu kêu leng keng dọc hành lang, và Harry mua một bao bự bánh vạc cho cả ba đứa cùng ăn.

Từ trưa đến xế chiều, có nhiều đứa bạn của tụi nó ghé vô chơi, như Seamus Finnigan, Dean Thomas và Neville Longbottom, một cậu bé cực kỳ đãng trí, có gương mặt tròn trịa, sống với một người bà là một mụ phù thủy khủng khiếp. Seamus vẫn còn đeo trên áo cái nơ hoa hồng của đội tuyển Ái Nhĩ Lan, nhưng bây giờ một số tác dụng pháp thuật của cái nơ không còn nữa.

Tuy nó vẫn còn ré lên:” Troy! – Mullet! – Moran!” nhưng bằng một cái giọng thoi thóp và với cái kiểu trút cạn tàn hơi. Sau chừng nửa giờ hay cỡ đó, Hermione đâm chán cuộc chuyện trò vô tận về Quidditch, bèn một lần nữa tự vùi mình vô cuốn sách Bùa chú Căn bả Lớp 4, và bắt đầu thử học một bùa Triệu-tập.

Neville lắng nghe câu chuyện của những người khác một cách ganh tỵ khi họ sống lại kỷ niệm Cúp Thế giới. Nó nói một cách khổ sở:“Bà không muốn đi. Không chịu mua vé. Mặc dù nghe hấp dẫn hết sức.”

Ron nói:“Hấp dẫn lắm… Neville à, ngó đây nè…”

Nó lục tung cái rương của nó lên trong ngăn đựng hành lý và lấy ra cái tượng tí hon của Viktor Krum. Khi Ron đặt cái hình đó lên bàn tay mũm mĩm của Neville, nó kêu lên đầy ghen tỵ:“Ôi, đã quá hén?”

Ron nói:“Tụi này còn thấy trực tiếp ảnh bay ngay trước mặt kìa. Tụi này ngồi ở khán đài Danh dự mà…”

“Lần đầu tiên trong đời và cũng là lần cuối cùng trong đời mày đó, Weasley!”

Trên ngưỡng cửa xuất hiện Draco Malfoy. Đằng sau nó là Crabbe và Goyle, hai thằng bạn đo con cục súc của nó, qua một mùa hè có vẻ hai đứa đó cao lên thêm ít nhất ba tấc. Rõ ràng là tụi nó đã nghe lỏm được cuộc chuyện trò qua cửa buồng để mở, khi Dean và Seamus đi vào.

Harry lạnh nhạt nói:“Tao nhớ là đâu có mời mày nhập vô cuộc với tụi này, Malfoy?”

Malfoy chỉ vô cái chuồng con Pigwidgeon hỏi:“Weasley … cái gì đó?”

Một cánh tay áo dạ phục của Ron đang thòng xuống đong đưa theo nhịp lắc lư của con tàu đi, cái cổ tay áo viền đăng ten ố xỉn thiệt là dễ nhìn thấy. Ron muốn dẹp cái bộ lễ phục đó đi cho khuất mắt, nhưng mà Malfoy lại quá nhanh nhẩu, chụp được cánh tay cáo kéo lại.

Nó giơ bộ lễ phục của Ron lên cho Crabbe và Goyle xem, nói bằng giọng sướng mê tơi:“Coi đây nè! Weasley! Mày định diện vô cái thứ thổ tả này hả? Tao thấy… bộ này rất ư mô-đen thời thượng hồi năm 1890…”

Ron giật phắt cái áo khỏi bàn tay của Malfoy, mặt nó đã trở nên cùng màu với bộ lễ phục :“Mày ăn cứt đi Malfoy!”

Malfoy rú lên một tràng cười nhạo báng; hai thằng Crabbe và Goyle hô hố cười theo một cách ngu độn.

“Vậy là… định vô hả, Weasley? Tính thử kiếm tí chút vinh quang cho gia tộc mày hả? Cũng có kiếm chác được chút đỉnh tiền nữa đó, mày biết mà… Biết đâu mày thắng thì sẽ sắm được vài cái áo chùng tử tế hơn…”

Ron nạt:“Mày đang nói chuyện gì vậy?”

Malfoy lập lại: “Vậy là mày định vô hả? Tao cho là mày sẽ vô chứ, Potter? Mày có bao giờ bỏ lỡ cơ hội chơi nổi nào đâu hả?”

Hermione ngước mắt khỏi cuốn sách Bùa chú căn bản lớp 4 rồi nói :“Giải thích cái điều mày muốn nói, rồi thì cút khỏi chỗ này đi, Malfoy, hay là muốn ăn đòn nửa?”

Gương mặt nhợt nhạt của Malfoy trở nên ngưng trọng, nhìn về Hermione trở nên âm trầm hiển nhiên lần trước bị nàng đánh bại, hắn còn ghi hận đây, sau đó nhìn về Ron lên tiếng nói : “Đừng có giả bộ nói với tao là mày không biết. Mày có một người cha và một người anh làm việc ở Bộ Pháp Thuật mà mày không biết sao? Chèn đét ơi, Ba của tao đã nói cho tao biết từ hồi não hồi nào… nghe chính Cornelius Fudge nói đó nha.

Nhưng mà ờ, ba tao luôn luôn là cánh hẩu với giới chức cao cấp ở Bộ Pháp Thuật … Có thể ba mày chỉ là viên chức quèn hạng cắc ké nên không được biết đâu, Weasley à,… ừ phải… có lẽ họ không nói đến những vấn đề quan trọng trước mặt ba mày…”

Nói xong Malfoy ra hiệu cho Crabbe và Goyle, và cả ba đứa bỏ đi ra.Ron đứng dậy đi tới đóng cánh cửa buồng tàu của nó mạnh đến nỗi cửa kính vỡ tan luôn.

“Được… cứ làm như là nó biết tất cả mọi thứ mà chúng ta thì không biết cóc khô gì hết… Ba tao luôn luôn là hẩu với giới chức cao cấp ở Bộ Pháp Thuật … Ba cũng có thể thăng quan tiến chức bất cứ lúc nào… chẳng qua là ông cứ thích làm cái công việc của ông mà thôi…”

Hermione lặng lẽ nói:“Dĩ nhiên là bác thích vậy rồi. Bồ đừng để cho Malfoy xỏ mũi bồ, Ron à....”

“Nó hả? Xỏ mũi mình ấy hả? Tưởng dễ” Ron cầm một trong mấy cái bánh vạc còn lại, bóp nghiến thành một cục tròn vo.

Ở kế tiếp lữ trình, mọi người còn đang càng không ngừng đàm luận Quidditch, Hermione chỉ là nhìn vào smartphone đeo lên tai phone an tường đọc sách.

“ Queen” Harry kinh hô lên, không khí trong toa tàu đột nhiên ngừng lại, đám người trong toa đều dồn ánh mắt quan sát về đầu mèo xinh đẹp cao ngạo bước vào.

Ở đây ai cũng biết được con vật xinh xắn đáng yêu này đáng sợ thế nào, hơn nữa đáng quan tâm chính là chủ nhân của nó Daphne Greengras.

Daphne Greengras đồng dạng là học trò được ưu ái của Đế Thiên An, theo lý hai người quan hệ khá tốt, nhưng mà đám người học viện cũng biết rõ được Daphne và Hermione trời sinh không hợp nhau, mỗi khi va chạm nhất là chiến đấu với nhau chính là nhất quyết đem đối phương hạ gục nhất.

Hai người hiện giờ chiến lực bày ra đến cả năm bảy muốn cùng họ chiến đấu còn chưa đủ sức hạ gục, nhất là năm ngoái Daphne và sủng thú của mình cùng với Hermione có một trận đánh làm cho tất cả học viện sợ hãi lấy.

“Daphne, có chuyện gì sao?” Hermione buông lấy đôi tay nghe của mình, trên vai Rose ngưng trọng nhìn Queen, hỏa với băng chính là khắc tinh hơn nữa quan hệ của hai chủ nhân mình cũng không hòa nhã gì, trong chiến đấu hai đầu này giao tranh không ít.

“Đến gặp ngươi một chút mà thôi, Hermione ” Daphne cả người tràn đầy tự tin ma lực tản ra xung quanh đè ép lấy đám người, ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy Hermione.

“Ngươi đến đây chỉ để nói mấy lời vậy sao?” Hermione cũng không chịu yếu thế, cả người ma lực bành trướng chống lại Daphne.

Mà đám người trong toa này cả người đều đổ mồ hôi khi cảm nhận được uy thế bức người của 2 người này tỏa ra, đồng thời 2 đầu thú của 2 người này cũng không cam lòng yếu thế so kè , làm cho cả toa tàu một nữa là lạnh băng một nữa còn lại là nóng bức.

Cảnh tượng này cũng làm 2 toa kế bên chú ý lấy động tĩnh của hai người, dù sao Daphne và Hermione đều là nhân vật có số có má trong trường đây, 2 người chính là vô địch 2 lần gần nhất đây, thực lực lẫn danh khí trong trường rất lớn.

“Sự kiện sắp đến hy vọng ngươi sẻ tham dự” Daphne lên tiếng, sau đó thu hồi lại ma lực của mình cao ngạo rời đi.

“Lạnh chết ta” Ron thấy Daphne rời đi, thanh âm lên tiếng nhìn về xung quanh chổ mình có một chút sương mỏng thầm nuốt nước miếng.

“So với năm trước còn mạnh hơn, thật đáng sợ” Harry lên tiếng, hắn là người đối chiến với Daphne 2 lần đây, cơ hồ là bị nốc ao thảm hại 2 lần đều bị Glaceon cho đông cứng thành băng điêu, rồi bi một đòn đánh văng ra ngoài.

“ Có ý gì?” Hermione nhìn nàng rời đi, khí thế cũng thu hồi nhanh ngồi xuống bên dưới theo Smartphone chuyển động, từ đó hư ảnh giả lập hiện ra trên đó một cuốn sách hư ảo thông tin nhanh chóng truyền về mình.

Theo thời gian trôi đi thì con tàu tốc hành này cũng đến được Hogwarts.Dựa theo tục lệ, năm nhất tân sinh phải do Hagrid dẫn dắt hạ từ hồ thượng đi thuyền tiến vào Hogwarts tòa thành.

“A, ta thật không dám tưởng tượng, ở này dạng khí trời đi thuyền qua hồ.” Hermione lên tiếng, nhìn y phục của mình môi có chút cong lên.

Lúc này, bọn họ theo dòng người một chút di động cước bộ, đi qua đen nhánh sân ga. Trạm xe bên ngoài, mấy trăm lượng cổ xe ngựa đang đợi hậu bọn họ.Harry, Ron cùng Hermione vội vàng đi đến trong đó một chiếc.

Cánh cửa phịch một tiếng đóng cửa, sau một lát, theo một trận kịch liệt xóc nảy, thật dài xe ngựa theo đi thông Hogwarts tòa thành tiểu đạo xuất phát, đoạn đường bắn tung tóe bọt nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK