Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ thấy Thiên Minh vừa nhảy ra cửa sổ thân ảnh có phần lảo đảo khi đứng trên một đống thùng gỗ xếp lấy, phía trước không có nơi cho nó qua chỉ có một sợi dây phơi đồ có tấm vải lụa phơi trên đó, nó biết rõ đây là làm gì.

Các gia đình trong trấn thường dùng cách này để chuyển đồ, tay bắt lấy vải lụa sau đó đu người qua thân hình nhỏ nhắn nhanh chóng trượt dài qua bên kia nóc nhà.

Nhưng mà Tần quân rất nhiều, nó vừa mới qua đã có hai tên khác bám theo tay mắt lanh lẹ đem tay kéo đi chiếc lu sành đem nó ngả xuống, đồng thời còn đem rỗ táo làm rơi ra hai tay bắt lấy cây cột gỗ xoay người một vòng.

Đứng lên lan can gỗ cười lớn lên “ hahahaha” đắc ý khi thấy hai tên Tần quân nhất thời đạp lên táo tròn, một tên đem sô đồng bạn của mình rơi xuống mặt đất.

“ Đứng đó” Tên còn lại tức giận hét lớn lên.

Thiên Minh giật mình, thân hình linh hoạt nhảy qua các thanh gỗ đỏ vuông khoảng cách tầm một mét, sau đó búng người nhảy qua một giàn giáo làm bằng tre khô buộc lấy rồi leo lên nóc nhà được làm bằng lớp ngói, vừa nhảy xuống liền làm văng một mái ngói lên vô tình lại đạp hai chân vào nó.

“ Ta trông thấy nó rồi, nó ở đằng kia” bên dưới một trong ba tên tần quân nhìn thấy Thiên Minh trên nóc nhà hô lớn.

Thiên Minh cả người đạp lên mái ngói trượt theo mái nhà rồi trườn qua một tấm ván được bắt giữa hai tòa nhà, thân ảnh nhanh chóng giữ thân bằng sau đó phóng người nhảy sang nóc nhà bằng phẳng.

Nó mới kịp dừng chân thì từ bên dưới bốn thân ảnh Tần quân khác hiện lên. Ánh mắt quan sát một hồi chỉ cần vượt qua bốn tên này là nó thoát khỏi, về phần ba tên đuổi theo đã bị nó làm rớt tấm ván gỗ không thể qua được.

Chỉ thấy chân nhỏ chạy bộ nghe bên tai tiếng cười đắc ý của bốn tên quân sĩ, nhân lúc một tên Tần quân vừa leo lên nhất thời mất thăng bằng đang vội đứng dậy, hai chân dậm mạnh nhảy lên đạp mạnh vào ngực hắn, liền tiếp cận tên thứ hai tay nhỏ vươn ra.

Nhìn thấy tên kia đang thủ thế chân vươn ra đạp lên bàn chân của hắn khiến hắn bị đau cúi người xuống, tay nhỏ vươn ra một đấm vào mặt, liền xoay người thấy hai tên quân Tần định bắt mình chân đá vào một tên sau đó trượt người qua háng tên còn lại, nhảy qua nóc nhà bám lên một tấm vải cột ở một cây cọc gỗ lớn.

“ Ahhhh” có vẻ như may mắn đả dùng hết hay chăng mà bố khí tấm vải kia dưới sức nặng của nó làm bị đứt làm hai.

Đáng thương Thiên Minh theo quán tính bị quăng rơi xuống nào đó gian phòng bên trên, đem nóc nhà phá tan cái hang lớn, trực tiếp rớt xuống, cũng may là trong gian nhà này phơi rất nhiều tấm vải đở lấy thân hình của nó, cuối cùng rơi xuống bên dưới cùng với vô số mảnh vụn.

Cũng còn tốt trong phòng này rất nhiều vải bố phơi lấy, đem rớt xuống Thiên Minh kéo lại, hoãn một tý thời gian, sau rồi mới rơi xuống đất, tạo nên một mảnh tro bụi.

“ Ầm” Một tiếng vang nhỏ vang lên Thiên Minh cả người úp sấp dưới mặt sàn gỗ, nhất thời xung quanh một mảnh tro bụi thổi ra, hai tay chống lên định đứng dậy nhưng mà nhất thời sức lực dường như bị quăng đi nơi nào, một hồi nỗ lực mới ngồi dậy hai tay chống vào sàn nhà hồi sức.

Nhưng mà chuyện đến đây vẫn chưa kết thúc, trong ánh mắt của Thiên Minh xuyên thấu qua nóc nhà thủng một lổ nó thấy được vài khung cơ quan điểu bên dưới là vài thân ảnh Tần quân đu dây, một tràn tiếng cơ quan vang lên những tên Tần quân này nhanh chóng đổ bộ xuống nóc nhà.

“ Ầm ầm ầm ầm ầm” Liên tiếp thanh âm vang dội vang lên.

Giống như đặc chủng quân đội dạ tập khủng bố một dạng những tên Tần quân này , từ nóc nhà lấy xích sắt ôm lấy mái hiên phá cửa sổ mà nhập.Sau đó, cầm trong tay cung tên, bao quanh đem Thiên Minh vây.

"A.”Thiên Minh nhất thời kinh sợ lên khi nhìn từ nóc nhà lẫn hai bên đạp cửa mà vào trên tay cung nỏ lấp lóe hàng quang chỉ vào nó.

Rồi thấy một tên dẫn dầu đưa hai ngón tay ra hiệu theo sau đó một tràn tiếng khôi giáp va chạm lẫn bước chân vang lên, bên ngoài tràn vào thêm nhiều tên Tần quân nữa, xếp thành một hình bán nguyệt khoảng cách đều đặn lập lấy trận hình.

Thiên Minh nhất thời sợ hãi hai tay đưa ra cản lại, chân lùi về sau mà đám quân Tần cước bộ đều đặn chậm rãi tiếp cận.

Đột nhiên lùi về sau đụng phải vật cứng gì khiến nó kinh ngạc, ngước đầu lên thì thấy một liền nhìn thấy một tên mang đấu bồng, cầm trong tay trường kiếm bạch y trung niên, sợ hãi nói : “ Ngươi.... ngươi”

“ Cheng” Cái Nhiếp không có trả lời Thiên Minh, ngón cái tay trái bật vào đốc kiếm đem Uyên Hồng rời khỏi vỏ một đoạn, để lộ ra hàn quang. Rốt cuộc hắn cũng tìm được đứa con thất lạc của Kinh Kha, cho nên sẽ không để nó có việc gì ở nơi này.

“ Uyên Hồng kiếm, là Cái Nhiếp” Đám quân Tần liền lập tức nhận ra thanh kiếm lẫn nam tử này, cước bộ không tự chủ được lùi phía sau sợ hãi lên tiếng.

Cây có tên người có bóng Cái Nhiếp là đại Tần đệ nhất Kiếm Thánh, cao thủ đến khiêu chiến hắn không thiếu nhưng đều bại dưới kiếm của hắn, lại thêm việc Cái Nhiếp bỏ trốn giết không ít La Võng thích khách đây.

Tần binh trung đột nhiên có người làm như nhận ra trung niên nam tử, lúc này nghiêng về một phía lùi, một bên sợ hãi nói rằng: "Uyên Hồng Kiếm!"

"Vâng, là Cái Nhiếp!"

Nói chưa dứt lời, nói chuyện những này Tần binh nhất thời trong lòng run sợ lui về phía sau, dù sao Cái Nhiếp tên tuổi thực sự là quá to lớn .

"Cái Nhiếp? Chính là vị kia thiên hạ đệ nhất kiếm khách sao?" Thiên Minh chính ngạc nhiên nghi ngờ trung niên nam tử thân phận.

Cái Nhiếp nhìn Công Thâu Cừu chậm rãi đi đến, nhàn nhạt nói "Ra phía sau ta Thiên Minh"

"Ông biết ta ư?" Thiên Minh có chút kỳ quái Cái Nhiếp là tại sao biết hắn, nhìn thấy hắn gật đầu trong lòng nghi hoặc hơn.

Công Thâu Cừu bước vào liền cất lời: "Cái Nhiếp là trọng phạm truy nã bậc nhất của đế quốc, bắt được hắn được thưởng mười vạn hoàng kim, mau phóng tiễn"

Người chết vì tiền chim chết vì mồi, nghe được Công Thâu Cừu lên tiếng đám quân sĩ cũng nhịn trong lòng sợ hãi, trên tay bấm lấy cò nỏ “ Vù vù vù” vô số mũi tên lao nhanh sắc bén hướng về Cái Nhiếp mà đến.

Ngay khi Công Thâu Cừu lên tiếng, Cái Nhiếp đả vội vàng đi về phía trước, đem Thiên Minh ngăn ở phía sau, tay phải kéo xuống chính mình áo choàng. Sau đó đem áo choàng xoay tròn một vòng cuốn lấy đem vô số mũi tên lao đến gom trọn lại.

“ Nấp đi” Cái Nhiếp đem áo choàng ném qua mặt đất một bên tay phải đè lên mũ vành của mình nhìn về đám Tần quân đang tiến đến.

Khi thấy một tên Tần quân nhảy đến trên cổ tay cơ quan phát động để lộ sắc bén móng vuốt liền đem mũ vành lấy xuống chặt lấy, sau đó hất mạnh đem hắn quăng đi. Đồng thời trở tay đem nón ụp vào mặt một tên đánh lén phía sau, rồi đem vỏ kiếm quật mạnh đem hắn đánh văng đi.

Đám quân Tần này mặc dù là tinh nhuệ trên chiến trường anh dũng nhưng đối mặt với võ lâm cao thủ giang hồ mà nói còn không đủ sức uy hiếp. Chỉ dựa vào chưa đến năm mươi người còn không đủ uy hiếp Cái Nhiếp.

Nhưng nếu số lượng lớn hơn khi đó chết về tay ai còn chưa biết nhất là khi mà ngưng tụ thành Binh Gia chiến trận. Cái Nhiếp thân ảnh linh hoạt đem đám quân Tần này bức lui hắn không có giết chết đám người này, mà chỉ đem đám bọn họ đánh trọng thương.

“ Cheng” Theo ngón tay cái búng lên thanh Uyên Hồng phát ra một tiếng ma sát kim loại, đồng thời một luồng ánh sáng xanh lam quét qua đám binh sĩ ở nơi này khiến bọn họ kinh ngạc.

Lúc này theo tên thủ lĩnh đội quân này ra hiệu gần hơn mười tên vứt bỏ cung tiễn từ phía sau lưng lấy ra một thanh mũi tên lớn, sau đó lao đến Cái Nhiếp giáp lá cà. Có điều một luồng kiếm khí màu xanh lam từ Uyên Hồng phát ra đem gần mười tên binh sĩ đẩy lùi.

“ Keng keng keng.... tư tư” Chói tay kim loại lẫn hoa lửa vang lên, chỉ thấy bốn tên quân sĩ khác từ bên ngoài lộn xuống đất tiếp cận Cái Nhiếp trên tay mũi tên lớn đâm vào hắn, nhưng Cái Nhiếp đã sớm nhún chân nhảy lên đạp trên những mũi tên đan xen lại.

“ Vù vù vù vù” Những mũi tên lạnh lùng được bắn ra từ đám nỏ tiễn bên ngoài, hướng về Cái Nhiếp bắn đến có điều bọn họ lần nữa thất bại, khi mà ở trên không Cái Nhiếp xoay người một vòng né đi các mũi tên đồng thời Uyền Hồng vẻ ra một đạo quang mang xanh lam kiếm ảnh.

Chỉ thấy theo thanh Uyên Hồng từ tay Cái Nhiếp thả ra xoay vòng tròn một hồi bay đến đám quân Tần nỏ tiễn, trong không trung để lại một đường quang mang lạnh lùng đem đám nỏ tiễn này chấn thương rồi trở về Cái Nhiếp trên tay.

“ Xoẹt... cheng cheng” Một tiếng thanh thúy vang lên chỉ thấy Cái Nhiếp tiếp nhận Uyên Hồng lao nhanh đến một tên Tần quân, chém mạnh xuống đem một tên Tần quân cắt vở tấm mặt nạ máu tươi vương vãi trên không trung.

Trốn ở một bên Thiên Minh cũng nhìn thấy Cái Nhiếp đại triển thần y ánh mắt mở lớn lên, khi lúc này mấy chục tên Tần quân đả nằm rạp dưới đất mang theo thương thế không dậy nổi, chỉ còn mỗi Công Thâu Cừu mà thôi, tay nắm chặt hưng phấn : “ võ công của vị đại thúc này thật quá tuyệt”

Lúc này một đạo tàn ảnh lao nhanh theo hình chữ s lao đến Cái Nhiếp, khó có thể nhìn rõ được nhân dạng.

Chỉ thấy Cái Nhiếp cầm lấy Uyên Hồng giơ lên chặn lấy sau đó hất mạnh đem đối phương đánh lén mình cản lại, hoa lửa phát sinh khi mà chổ tiếp xúc là một thanh mỏng như cánh ve kim loại, Uyên Hồng chỉ nhích lên khỏi vỏ kiếm tầm 5 cm liền trở lại.

Ngay khi thân ảnh tập kích kia lùi ra thì từ phía sau hắn một thân ảnh nam tử tóc bạc dài phiêu tán lơ lửng ở không trung lao nhanh đến, trên tay mang theo một thanh kiếm đâm mạnh đến Cái Nhiếp.

“ Cheng” Chói tai kim loại vang lên hoa lửa phát sinh chỉ thấy từ lúc nào Uyên Hồng đả ra khỏi vỏ mũi kiếm bén nhọn đở lấy mũi kiếm sắc lạnh kia, thân kiếm có phần cong đi một đoạn.

Vệ Trang môi nhích lên độ cong thân ảnh vẫn ở không trung, Sa Xỉ mũi kiếm đè xuống mũi kiếm Uyên Hồng không ngừng phát ra hoa lửa, âm thanh nhàn nhạt lên tiếng : “ Đả lâu không gặp, sư ca”

Cái Nhiếp thân ảnh đột nhiên lùi về sau rời khỏi giao chiến đem Uyên Hồng nảy lên không trung, rồi nhanh chóng nắm lấy chuôi kiếm để lại một vòng quang mang kiếm ảnh, hợp thành một góc 45 độ với thân mình, lạnh lùng nói : “ Tiểu Trang”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK