Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xuyên qua bức tường của hầm ngục, một tá ngựa ma phi ra, trên lưng mỗi con là một kỵ sĩ không đầu. Đám đông xúm lại vỗ tay như điên; Harry cũng vỗ tay theo, nhưng khi liếc thấy vẻ mặt của Nick Suýt Mất Đầu, nó liền ngừng vỗ.Ngựa phi vào giữa sàn nhảy, đứng lại, lùi ra sau, phóng tới trước. Dẫn đầu đoàn kỵ sĩ là một con ma cầm cái đầu viền râu quai nón của mình dưới nách; nó thổi cái tù và từ vị trí đó.

Con ma nhảy xuống ngựa, nâng cái đầu của mình lên cao để dòm qua đám đông thấy mọi người cười to, rồi sải bước tới bên Nick Suýt Mất Đầu, nhét cái đầu trở vô cổ. Nó rống lên: “Nick! Khỏe không? Đầu vẫn còn treo toòng ten đó hả?”

Con ma cười ha hả hết sức nhiệt tình và vỗ đồm độp lên vai Nick Suýt Mất Đầu.Nick Suýt Mất Đầu đáp khô khan: “Chào mừng anh đến dự. Anh Patrick.”

“Có người sống nữa hả?”Patrick nhận ra sự có mặt của Harry, Ron, và Hermione, giả bộ giật mình nhảy lùi lại một cái, khiến cho cái đầu của ông lại rớt xuống đất, đám đông lại rú lên cười.

Nick Suýt Mất Đầu nói giọng ảm đạm: “Thú vị lắm.”

Cái đầu của Patrick nói vọng lên từ dưới đất: “Đừng bận tâm đến Nick! Hắn còn buồn bực về cái vụ bọn này không cho hắn vô hội săn bắn! Nhưng mà tôi định nói… Ngó thằng cha kia kìa”

Harry vội nói, khi bắt gặp cái nhìn đầy ý nghĩa của Nick Suýt Mất Đầu: “Cháu thấy… bác Nick rất ơ… rất dễ sợ… ơ”

Cái đầu Patrick thét: “Hả? Hắn biểu mi nói vậy phải không?”

Nick Suýt Mất Đầu bèn lấy giọng nói to: “Xin lưu ý quí vị, xin chú ý cho, tôi sắp đọc một bài diễn văn” Ông đi nhanh về phía cái bục diễn giả, trèo lên đứng trong một vùng ánh sáng xanh lơ lạnh lẽo : “Thưa quí tướng công, quí bà, quí ông quá cố vô cùng thương tiếc, đây thật là một nỗi đau buồn lớn lao…”

Nhưng chẳng ai thèm nghe nữa. Ngài Patrick và những kỵ sĩ không đầu khác đã bắt đầu trò chơi hốc-ki đầu (dùng gậy đánh cái đầu, như trái banh, băng xa rồi chụp cái đu lại), khiến mọi người đều quay qua xem. Nick Suýt Mất Đầu cố gắng thu hút lại sự chú ý của khán giả một cách vô vọng. Cuối cùng ông bỏ cuộc khi cái đầu của Patrick bay xẹt qua mặt ông và đám đông rộ lên hoan hô rần rần.

Lúc này Harry cảm thấy lạnh quá rồi, không kể tới chuyện đói meo đói mốc.Ron thì thào “Mình chịu hết nổi trò này rồi” Răng nó đánh bò cạp, trong khi nhạc công đã trở lại vị trí của họ và tiếp tục hòa tấu cho đám đông tiếp tục kéo ra sàn nhảy.

Harry đồng ý: “Mình về thôi”

Chúng đi về phía cửa, gật đầu và tươi cười với bất cứ ai ngó chúng, rồi nhanh chóng chuồn ra, chạy ngược lên cái hành lang thắp toàn đèn cầy đen.Ron dẫn đầu cả bọn hướng về cầu thang dẫn lên Sảnh đường với niềm hy vọng tràn trề: “ Chắc chưa ăn hết món tráng miệng đâu.”

Chính lúc đó Harry nghe: “xé… xác… băm bằm… giết”

Đúng là cái giọng y như giọng nói lạnh lùng, khát máu, mà hôm trước nó từng nghe trước đây. Nó đứng chựng lại, áp tai vô tường đá, hết sức lắng nghe, rồi nhìn quanh, liếc lên ngó xuống hành lang lờ mờ ánh nến.

“Harry, bồ đang”

“Nín dùm một chút… lại chính cái giọng nói đó”

“ … đóóii quá rồi… lâu lắm rồi”

“Nghe này” Harry khẩn khoản, nhưng Ron và Hermione cứ ngẩn người ra mà nhìn nó.

“ … giiêết… đã đến lúc phải giết”

Giọng nói nhỏ dần. Harry chắc là kẻ đó đã bỏ đi, một cảm xúc lẫn lộn giữa kinh sợ và hồi hộp bám chặt lấy nó khi nó ngước nhìn lên cái trần tối đen: làm sao kẻ đó di chuyển lên trên được? Phải chăng hắn là ma nên trần nhà bằng đá cũng không thành vấn đề?

“Đi lối này” Rồi nó bắt đầu chạy, chạy lên cầu thang, chạy vào sảnh đường. Ở đó thì đừng hòng nghe ngóng được cái gì nữa, bởi vì tiếng đấu láo ồn ào vọng ra từ bữa tiệc đêm Hội Ma trong Đại Sảnh đường át hết mọi thứ tiếng khác.

Harry chạy một mạch lên cầu thang cẩm thạch đến tầng lầu một. Ron và Hermione bám theo nó sát gót.

“ Harry! Tụi mình”

“Suỵt” Harry dỏng tai nghe ngóng. Xa xa, vọng từ tầng lầu phía trên nữa, tiếng nói nhỏ dần, nhưng Harry vẫn còn nghe được: “ta ngửi được mùi máu… ta NGỬI THẤY MÁU”

Bao tử Harry quặn lại. Nó hét: “Hắn sắp giết ai đó”

Không đếm xỉa gì đến vẻ mặt ngơ ngác của Ron và Hermione, Harry chạy như bay lên ba bậc cầu thang một, cố gắng lắng nghe tiếng gì đó ngoài tiếng bước chân của mình vang lên huỳnh huỵch, sầm sầm chạy đi lùng sục khắp tầng lầu hai, Ron và Hermione chạy đằng sau nó, thở hồng hộc. Cho đến khi chúng chạy tới khúc quanh dẫn đến hành lang cuối cùng, vắng vẻ.

Ron quẹt mồ hôi trán trên mặt, hỏi : “Harry, tất cả những chuyện này là sao? Mình không hề nghe thấy cái gì cả”

Nhưng Hermione bỗng há hốc miệng, chỉ tay xuống hành lang: “Nhìn kìa”

Trên bức tường trước mặt chúng có cái gì đó sáng ngời lên. Ba đứa từ từ tiến đến gần, mắt cố nhìn xuyên qua bóng tối. Giữa hai khung cửa sổ, hàng chữ cao cỡ ba tấc được vẽ lem nhem trên tường, nét chữ lung linh trong ánh sáng chập chờn của những ngọn đuốc.

Phòng Chứa Bí Mật Đã Được Mở Ra. Kẻ Thù Của Người Kế Vị Hãy Liệu Hồn.

“Còn cái gì kia – cái treo lủng lẳng bên dưới?” Ron hỏi bằng giọng run run.

Khi chúng nhích từng bước tới gần, Harry suýt trượt ngã trên sàn có một vũng nước lớn. Ron và Hermione chụp lấy Harry giữ nó đứng vững, rồi cả ba đứa nhích dần đến gần cái thông điệp trên tường, mắt dán chặt vào cái hình thù tối thui bên dưới dòng chữ đó. cả ba lập tức nhận ra vật đó là gì, và nhảy bật ra sau, dẫm vô vũng nước bắn tung tóe.

Bà Noris, con mèo của thầy giám thị Filch, bị treo đuôi trên cán đuốc. Mình mẩy nó cứng đơ, mắt mở to, ngó trừng trừng. Ba đứa trả bất động trong giây lát. Lát sau Ron nói: “Tụi mình nên ra khỏi chỗ này ngay thôi”

Harry lúng túng: “ Sao chúng ta không thử xem có giúp được gì cho nó chăng?”

Ron ngao ngán: “Tin mình đi. Mình không muốn bị bắt gặp tại trận đâu.”

Nhưng quá muộn rồi có tiếng ầm ầm nổi lên phía Đại Sảnh đường, nghe như tiếng sấm vọng từ xa xam llà bữa tiệc vừa kết thúc, và từ cả hai đầu của cái hành lang mà chúng đang đứng vang lên rầm rập tiếng hàng trăm bước chân đang lên cầu thang, cùng tiếng nói cười ồn ào hào hứng của bọn trẻ đã no nê.

Chỉ một lát sau, từ cả hai đầu hành lang ùa tới vô số học sinh. Tiếng nói cười rộn ràng chợt lắng xuống khi những người đi đầu nhìn thấy hình ảnh con mèo bị treo ngược. Đám đông học trò dồn tới nhóng lên trước để nhìn kỹ cảnh tượng ghê rợn ấy, trong khi Harry, Ron và Hermione đứng tách biệt giữa hành lang.

Sự im lặng chợt bị một giọng nói vang lên phá vỡ: “ Kẻ thù của Người kế vị, hãy liệu hồn! Kẻ tiếp theo là mi đấy, quân Máu Bùn”

Chính là giọng của Draco Malfoy. Nó đã chen lên phía trước đám đông, đôi mắt vốn lạnh lùng bây giờ láo liên, gương mặt mọi khi tái nhợt nay đỏ hồng lên. Nó nhe răng cười trước cảnh tượng con mèo cứng đơ bị treo ngược.

“Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Chuyện gì vậy?” Tiếng la to của Malfoy đã khiến cho thầy giám thị Filch phải chú ý, vẹt đám đông chen tới trước. Vừa nhìn thấy tình cảnh Bà Noris là thầy ngã ngửa ra, lảo đảo, ôm mặt vì kinh hoàng: “ Con mèo của ta! Ôi, con mèo của ta! Chuyện gì đã xảy ra cho Bà Noris thế này?”

Thầy rít lên the thé. Đôi mắt nảy lửa của thầy bám ngay vào Harry. Thầy hét: “ Mày! Chính mày! Mày đã ám sát con mèo của tao! Mày giết nó! Tao sẽ giết mày! Tao sẽ…”

“Thầy Filch” Cụ Dumbledore xuất hiện, ngắt lời thầy Filch một cách ngiêm khắc. Chỉ trong tích tắc, cụ Dumbledore đã lướt ngang qua mặt Harry, Ron và Hermione, đến bên bức tường, gỡ Bà Noris ra khỏi cán đuốc.

“ Máu bùn, ta tưởng từ lần trước trò đả học được cái gọi là giáo huấn, xem ra dòng họ quý tộc nhà Draco gia giáo thật đúng là để ta mở rộng tầm mắt”

Draco gương mặt lập tức như gan heo khi nghe được thanh âm này, chỉ thấy một đóa hỏa diễm rực rở xuất hiện trước bức tường rồi nhanh chóng bành trướng thành một thân ảnh nam tử, y phục hoa lệ từ người tỏa ra cao quý cổ xưa, chính là vị giáo sư mà hắn không nguyện ý đắc tội nhất trong trường, cho dù là cha đở đầu của hắn đứng trước vị giáo sư trẻ tuổi này cũng cung kính rất nhiều.

“ Noah giáo sư, Noris nó, chính là nó chính là nó” Flich kích động lên tiếng.

“ Flich, ông cho rằng với trình độ của ba đứa bé chỉ mới năm 2 này có thể thi triển được một phép thuật cao cấp sao” Đế Thiên An cười nói đôi nhãn đồng bắt đầu xoay chuyển, nghịch thời không bắt đầu phát tác từ đôi mắt hắn xạ ra ánh sáng.

Trong giây lát con mèo bị hóa đá nhanh chóng bị giải trừ phép thuật, Noris đồng tử mèo co rút hoảng sợ kêu lên vài tiếng : “ Noah, là nó một con xà quái, một con xà quái”

Đế Thiên An gật đầu, hắn đương nhiên nghe hiểu Noris nói gì căn dặn Noris không được tiết lộ chuyện này, mọi chuyện đả có hắn xử lý đem giao con mèo cho Flich tên này khi thấy thú cưng của mình không sao, kích động run rẩy ôm lấy trong lòng.

“Noah giáo sư”Dumbledore đi đến ánh mắt nghiền ngẫm dò hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK