Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Vũ không tiếp tục cùng Hàn Phi dây dưa, Lý Khai kẻ này bắt buộc phải chết. Cho dù là hắn, hay phụ vương hoặc vị quân chủ Bách Việt kia đều không muốn hắn sống, chỉ có chết đi mới khiến mặt hồ an bình được.

Hàn Vũ đem thanh cung đưa cho Hàn Thiên Thừa, nói : “ Không làm khó đệ nữa. Thiên Thừa là nghĩa tử của ta, cũng là thần xạ thủ trong phủ bắn trăm phát trăm trúng.”

Hàn Thiên Thừa tiếp nhận cung, lập tức gương cung cài tên nhắm chuẩn vị trí của Lý Khai phía trên, tùy thời xạ phát.

Một bên chứng kiến và nghe được, Hồng Như gương mặt tràn đầy lo lắng sợ hãi, nhưng nàng không thể làm gì được.

Hàn Vũ lại nói tiếp :“Mệnh lệnh của Tư Khấu đại nhân chính là phán quyết, chỉ cần một câu nói của đệ tất cả mọi chuyện đều ngã ngũ”

Hàn Phi trầm mặc không nói.

“ Ha ha ha” Lý Khai đột nhiên ngửa cổ cười to lên, ánh mắt nhìn về bên dưới nói :“ Đối phó với một kẻ đã chết, không ngờ lại phải dấy động can qua. Lũ các ngươi tay mỗi người đã nhuốm không ít máu của người dân Hàn quốc nhỉ?, là do ta không tự lượng sức mình, làm liên lụy tới bao nhiêu người, thật sự là hổ thẹn.”

Lý Khai nói tới chỗ này thời điểm, ánh mắt trên cao đưa xuống nhìn bên dưới Hàn Phi, hắn lời này nhưng thật ra là đối với Hàn Phi đám người nói.

Nếu không phải vì hắn thì Hàn Phi cũng không bị Cơ Vô Dạ lôi xuống nước, bọn họ không chỉ cứu hắn mà con thê nhi cứu giúp, hắn lại hại bọn họ tất nhiên hổ thẹn.

Lý Khai ánh mắt dừng lại Hàn Phi một lát, sau đó lại đem ánh mắt nhìn về phía cách đó không xa Hồng Như, tràn đầy thâm tình nói: “Nhất là người ta không muốn liên lụy nhất, nếu có thể chết bên nàng thì chẳng uổng kiếp này, lần trước suýt chút nữa ta đã chết trong tay địch nhân là vì tận trung với quốc gia.”

Hồng Như nhìn xem Lý Khai nhu tình ánh mắt, bên tai thâm tình lời nói, không khỏi nước mắt lại ngấn ra. Tại não hải trong như sương khói chuyện cũ đổ về, nàng cùng với Lý Khai hiểu nhau yêu nhau, cùng hắn có chung hài tử, phần kia cảm tình cho dù nhiều năm đến nay vẫn chưa thay đổi.

Nay ái nữ thất lạc tìm được, đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, thượng thiên không có để bọn hắn cùng một chỗ, Lý Khai lại bị rơi vào hiểm cảnh một lần nữa. Đ ây là nàng đời này tiếc nuối lớn nhất.

Lý Khai thu hồi nhu tình ánh mắt, lần nữa dõng dạc nói : “Giờ đây tuy ta chẳng còn là tướng lĩnh của Hàn quốc, nhưng cũng không cần để cho đao kiếm của binh sĩ Hàn quốc vấy bẩn lên máu của ta.”

Lời dứt, lần nữa nhìn về phía ái nhân, âm thanh có chút phát run nói: “Nếu kiếp này duyên đến đây đả tận, chỉ cầu kiếp sau chúng ta có thể tương phùng.”

Nắm lên bảo kiếm trong tay, Lý Khai không còn lưu luyến, hắn sợ chính mình do dự nữa xuống, đối với mình không hạ thủ được. Chỉ có hắn chết đi, thê nữ mới có thể an toàn sinh sống tiếp được.

Lời vừa dứt thanh kiếm trên tay lập tức cứa ngang cổ của mình, sâm bạch lưỡi kiếm dưới ánh mặt trời chiếu đến lại tản mát ra một đạo chói mắt bạch quang.

Phía dưới quan sát đám người, đều vô thức nhắm mắt lại. Chờ bọn hắn mở mắt lần nữa thời điểm, Lý Khai đã từ trên mái hiên rơi xuống, máu tươi không ngừng bắn ra thân ảnh liền rơi xuống mặt đất.

“ Phu nhân phu nhân” đám nô tỳ bên cạnh nhìn thấy Hồng Như ngất đi, vội đở lấy.

“ Kết án rồi chúc mừng lảo Cửu nhé” Hàn Vũ lên tiếng, cất bước đi được mấy bước dừng lại nói : “ Đây cũng không phải là kết cục xấu, chẳng phải sau”

Lý Khai tự sát mà chết, đây là tận mắt đám người bên dưới nhìn thấy nhưng có thật là như thế không?Tất cả đám người ở đây đều bị lừa gạt đi cả. Ngay khi thân ảnh Lý Khai đem kiếm lên cổ tự sát.

Thì Liên Xà nhuyễn kiếm của Tử Nữ xuất ra lôi đi thân hình hắn,Vệ Trang xuất hiện đem một thân thể giống như đúc Lý Khai đẩy xuống, một chiêu ve xầu thoát xác cực kỳ lợi hại khiến ai cũng không ngờ đến được.

Một màn ve sầu thoát xác này binh sĩ bên dưới không tài nào phát hiện ra được, song vẫn có vài đôi mắt nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện.

“ Lấy mận thay đào, Hàn Phi thật biết chơi” Thông qua một đôi ống nhòm, Lăng Sương nhìn thấy được hết thảy mọi chuyện từ phía xa, tại Tước Các phía trên bỉu môi nói : “ Lý Khai cái tên này thật là ngu ngốc à, Lưu Ý nếu như chết rồi, chờ cái thời gian không phải lén cùng thê tử mình về trở về Bách Việt ư? Hắn lại tự tìm đường chết”

Dược Thiên Sầu trên tay hạ cờ, nói : “ vì hắn sợ”

“ Sợ!Sợ gì chứ!” Lăng Sương tràn đầy khó hiểu hỏi.

Nàng mặc dù thông minh cơ trí, nhưng có rất nhiều chuyện đều không thông. Mặc dù biết biết chuyện Lý Khai cùng Hồng Như có liên quan đến Việt vương. Song sâu xa lại không rõ được.

Dược Thiên Sầu đáp : “ Hắn sợ Việt vương không để yên cho hắn. Cho nên mới nghĩ cái xuẩn chủ ý này.”

“ Là vậy à! Thiệt đúng là ngu mà!” Lăng Sương dường như hiểu ra, lại mắng một câu với Lý Khai, bỉu môi nói : “ nếu như thúc ấy muốn mạng hắn, hắn còn sống đến giờ ư? Tú Nương a di Thiên Võng đều nắm rõ hết thảy đây”

Thiên Võng là cơ quan tình báo của Bách Việt, tấm lưới vô hình dệt phủ Bách Việt lẫn các nước bên ngoài. Lăng Sương mặc dù không phải là Bách Việt cao tầng quan viên, nhưng nàng tiếp xúc với rất nhiều và biết được không ít chuyện chỉ có cao tầng mới biết.

“ Cha! Rốt cuộc cái tên vượt ngục trong ngục giam vừa rồi là kẻ nào?” Lăng Sương tràn đầy hứng thú dò hỏi.

Tân Trịnh náo nhiệt, xảy ra không ít biến động nàng cũng rõ ràng. Đối với tòa ngục giam bí ẩn cùng kẻ vượt ngục ra tương đối tò mò.

Dược Thiên Sầu cười cười đáp lại : “ Con đoán xem thử? Gợi ý một chút hắn đối với Bách Việt có quan hệ không nhỏ. À với con cũng có chút quan hệ đó”

Nghe đến đây, Lăng Sương ánh mắt sáng lên, đôi mắt không ngừng đảo một vòng, đại não bắt đầu suy tính, nói : “ có liên quan đến Bách Việt, lẽ nào là hoàng thất Bách Việt”

Dược Thiên Sầu tiếp tục tự chơi cờ của mình, ngầm thừa nhận lấy.

Lăng Sương thoát khỏi ghế cao ngồi bên lan can cửa, nhảy xuống đi đến Dược Thiên Sầu trước bàn, nói : “ rốt cuộc người này là ai?”

Từ phụ thân mình biểu hiện xem ra đã biết từ lâu, nếu thật là vương thất Bách Việt bị giam giữ ở Tân Trịnh, chuyện này không lý gì mà Việt vương không biết cả. Theo nàng biết người kia chính là một cái cực kỳ bao che khuyết điểm, một khi đã biết chuyện làm sao lại để im được.

Nhưng vẫn chậm trễ không giúp, xem ra người này nhất định có gì đó để cho Việt vương không ra tay. Nàng tính ra là một cái hoàng thất Bách Việt cho nên càng giải các thành viên hoàng thất có bao nhiêu người, bây giờ lộ ra một cái không biết tên càng làm hứng thú vô cùng.

Dược Thiên Sầu đáp : “ Hắn trong mắt thường nhân đã chết. Ta gọi một tiếng ca”

“ Ca” Lăng Sương tròng mắt lại loạn chuyển, từ lời nói biết được người này là nam, nhưng lại không đoán ra là ai, liền đem tay nhỏ bắt lấy tay Dược Thiên Sầu : “ không đoán nữa, cha, mau nói đi”

“ Không nói” Dược Thiên Sầu cười nói : “ nói ra còn gì là thú vị nữa chứ”

“ Hừ!” Lăng Sương nghe được bỉu môi hừ một cái, đáp : “ không nói thì thôi, bản tiểu thư từ điều tra vậy?”

Lời dứt nàng lại xoay người mà đi khỏi lầu các, đối với thân thích bí ẩn kia nàng tràn đầy tò mò muốn biết. Có điều việc điều tra của nàng vừa mới bắt đầu liền bị đình chỉ khi một cái thân ảnh xuất hiện.

“ Hồng Liên” Lăng Sương bật thốt lên, vừa mới xuống lầu các nàng liền thấy được tại tuyến đường phía trước của mình, thân ảnh Hồng Liên đạp một cái ván trượt di chuyển trên con đường lớn, cả gương mặt tràn đầy vui vẻ.

Tại lần trước cổng thành nhìn thấy Lăng Sương dùng ván trượt di chuyển đã khiến Hồng Liên ưa thích. Sau lại từ Thanh Y Lâu mua sắm một chiếc, Hồng Liên trong đoạn thời gian này luyện tập một hai. Hôm nay đặc biệc chạy đến Thanh Y Lâu chơi một hồi.

Hàn Phi trở về để nàng vui thích, nhưng cái ca ca thúi này mỗi ngày bận phá án rồi đến Tử Lan Hiên chơi. Thời gian cho nàng cực kỳ ít, mà tại Tân Trịnh thành này có thể cho nàng vui vẻ đùa nghịch người rất ít.

Nhất là khi Vu Sơn lễ hội qua đi, cùng với Lăng Sương chung đụng, nàng liền ưa thích cùng với Lăng Sương chơi lấy.

Cộng thêm Thanh Y Lâu bên trong có rất nhiều gian trò chơi mới lạ. Lăng Sương còn lại giỏi đánh cờ, hiển nhiên càng kích thích Hồng Liên hơn.

“ Lăng Sương! Lăng Sương!” Hồng Liên đạp ván trượt mà đến, tràn đầy khai tâm vui vẻ khi thấy Lăng Sương, vui thích nói : “ thế nào, thấy bản công chúa lợi hại không? Hôm nay chúng ta đọ sức thế nào?”

Lăng Sương bỉu môi, đáp : “ bại tướng mà thôi”

Nghe được Hồng Liên sắc mặt liền không vui, một tay chống eo nói : “ còn chưa đấu còn dám nói bản công chúa bại tướng. Hôm nay để bản công chúa cho ngươi biết, ai mới là lợi hại nhất”

“ Được, đây là cô tự tìm” Lăng Sương nhìn lớn hơn mình vài tuổi Hồng Liên thần sắc tràn đầy tự tin như vậy, liền gật đầu đồng ý, tràn đầy chờ mong khi nhìn đến cảnh tượng Hồng Liên công chúa thất bại thảm hại dáng vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK