Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Kiến Quân cùng thân tín của Đào Nguyệt Thiên dù chết, song Thiên Mã Tướng Quân đã thông tri cho tam đệ tử của mình ở gần Tống Võ Môn nhất, y khi nhận được chỉ thị của sư phụ liền lên đường đến Chính phái đại môn này.

Trong sáu vị đệ tử của Thiên Mã Tướng Quân thì sát lục nhiều nhất không ai khác là Chân Bách Phong. Ra tay tàn nhẫn vô tình, nhất là đối với Chính phái người. Cho nên chặng đường hắn đến Tống Võ Môn cũng ngập tràn huyết tanh.

Thậm chí Đại Đô Môn một mông phái chuyên dùng cung là môn phái nhỏ hơn tiếp giáp với Tống Võ Môn, cũng bị Chân Bách Phong huyết tẩy.

Còn chưa có dừng lại, khi đi vào Tống Võ Môn địa bàn trực tiếp giết luôn Bạch Thiện Phong của Truy Hồn quan chủ cùng toàn bộ môn nhân.

“ Khấu kiến công tử, thuộc hạ có tin cấp báo” Đại bản doanh Tống Võ Môn trong, một tên thuộc hạ vội vả từ bên ngoài đầy cửa chạy vào một gian phòng, vội quỳ xuống hành lễ gấp gáp báo.

“ Có một cao thủ không rõ danh tính qua cửa Tây môn vào Hoa Đình náo loạn. Xin hãy cho tăng cường viện binh”

Nghe được, Thiết Lâm nói : “ ngươi đùa sao? Có việc cỏn con đó mà cũng làm phiền công tử ư?’

Trương Kiến tiếp lời : “ thế Truy Hồn quan chủ đang làm gì? Hắn đảm trách bảo vệ an ninh khu vực phía tây kia mà?”

“ Bẩm... quan chủ và tất cả thuộc hạ đều đã bị hắn ta thảm sát rồi” gả thuộc hạ nói đến đây nước mắt không ngừng đổ ra, thương tâm cùng cực.

“ Ngươi nói cái gì?” Lưu Thăng Bình quát lên, mấy ngày nay sư huynh hắn chuyên tâm luyện kiếm sự vụ trong bang phái đã giao cho hắn xử lý, không nghĩ đến hôm nay lại nhận được hung tin này.

“ Quan chủ đả phái dùng đến Truy Hồn Kiếm Trận đối phó với hắn nhưng không ăn thua” gã thuộc hạ còn sót lại vì của Truy Hồn quán vì báo tin mà rời đi, thương tâm nói ra sự đáng sợ của gả kia.

“ Một kẻ đơn thân độc mã mà phá được Truy Hồn Kiếm Trận sao?” Thiết Lâm khó tin

Trương Kiến lại không tin tưởng : “Vô lý?

“ Thiết Lâm, Trương Kiến mau chuẩn bị xuất quân! Phải ra ngay xem sao” Lưu Thăng Bình ngẫm nghĩ rồi nói

Trương Kiến vội đáp : “ công tử, việc này có cần người phải đích thân can thiệp không ạ? Hay để thuộc hạ huy động Chấn Kỳ Đoàn ra đối phó với hắn?”

“ Không được! Đây là đại sự đầu tiên xảy ra sau khi Lưu huynh giao cho ta xử lý bản môn. Huynh ấy đang chuyên tâm luyện kiếm, không thể để làm phiền được.” Lưu Thăng Bình nói xong dẫn đường đi ra.

“ Cấp báo! Cấp báo” Một gã môn nhân Tống Võ Môn khác từ xa hô lớn, tại hành lang gặp gỡ Lưu Thăng Bình đám người, bẩm báo : “ có một kiếm khách tự xưng là Chân Bách Phong đòi gặp môn chủ ạ!’

“ Chân Bách Phong ư?” Đám người nghe được đọc lại cái tên này

Gã báo tin tiếp tục nói : “ vâng! Nhưng rất lạ là hắn... Hắn luôn miệng nói tới đây tiếp quản Tống Võ Môn và gây bạo loạn ngoài thành”

“ Hừ! Khốn kiếp! Thuộc hạ sẽ ra gô cỗ tên tự đại ngông cuồng ấy vào đây để công tử phán xét” Trương Thiết nghe mà tức giận

“ Dừng lại” Lưu Thăng Bình lớn tiếng, đối với cái tên kia hắn dường như nghe qua được ở đâu rồi : “ Chân Bách Phong… Hình như ta đã từng nghe cái tên này ở đâu?”

“ Sao ạ?” Trương Kiến không rõ hỏi

Thiết Lâm một bên nói : “ hay hắn là đệ tử thứ 3 của lão Thiên Mã”

“ Dẫn đường! ta sẽ đi gặp hắn” Lưu Thăng Bình liền hạ lệnh.

Hắn từ lâu đã muốn tỉ thí với các đại môn đồ của Thiên Mã Tướng Quân, Hàn Phi Quang là đệ tử thứ sáu nhưng từ sư huynh mình hắn cũng biết nhóm người kia vẫn còn hiềm khích với Tống Võ Môn.

Lại thêm Trương Kiến Quân sự việc để hắn cảnh giác. Nếu như trong lúc giao đấu có kẻ gian hãm hại khi đó thì không hay. Bây giờ một đệ tử khác của lão già Thiên Mã đến, hắn tràn đầy chiến ý mong đợi so đấu.

Nhưng thực tế so với tưởng tưởng của Lưu Thăng Bình càng tàn khốc. Hắn đạt được ý nguyện giao đấu cùng Chân Bách Phong nhưng không phải là đối thủ.

“ Hắn chính là tam sư huynh của đầu đất đó ư? Nhìn ra lợi hại hơn nhiều” Tại thành trên Tiểu Hương vừa ăn táo hồ lô, nhìn dưới hai cái thân ảnh đang đầu nhau nghị luận.

“ Ai đầu đất hả ranh con”? Hàn Phi Quang giận quát, có điều nóng giận mất khôn hắn quên mất Tiểu Hương nói nàng nhỏ, trực tiếp một quyền hành hung hắn.

“ Lưu Thăng Bình võ công không tệ, chàng nói hai ngươi họ ai hơn?” Phù Dung hứng thú nhìn bên cạnh nam nhân.

Động tĩnh của Dân Bách Phong tạo ra tuyệt đối không nhỏ, mà trong thời gian ở Tống Võ Môn này Đế Thiên An cùng đám người thỏa thích dạo chơi. Hôm nay tình cờ thu nhận được tin tức này, liền tụ tập đến tường thành quan chiến.

“ Chân Bách Phong nếu như muốn giết Lưu Thăng Bình, một đòn liền đủ. Y chẳng qua là đang đùa giỡn mà thôi” Đế Thiên An cười nói, lấy hắn nhãn lực có thể nhìn ra được lượng nội lực khổng lồ của Chân Bách Phong, hơn nữa sát khí trên người kẻ kia vô cùng dày đặc.

“Mạnh như vậy ư?” Đàm Hoa Liên nghe được kinh sợ, nàng quan chiến thấy được võ công của Lưu Thăng Bình nào có thua kém mình chứ.

Mà không khác gì so với Đế Thiên An nói là bao, công thủ qua đi thắng bại dần nghiêng về một phương. Lưu Thăng Bình liên tục bị thua thiệt và rơi xuống hạ phong trước Chân Bách Phong.

“ Thiên Ma Quân Hoàng Bộ!”

Chân Bách Phong tung người mà đến, vận cước xuất khí, cường đại mãnh liệt cước kình lao đến Lưu Thăng Bình.

“ BÙM!!”

Lưu Thăng Bình dưới một đòn bị chấn văng về sau, mặt đất dưới chân mà hắn đứng trước bị đập thành một cái hố nông. Khói trắng không ngừng bốc lên, khi bụi mù lặng xuống Chân Bách Phong đã đứng dưới hố.

“ Tránh đòn khá đấy! Mới chỉ bắt đầu bằng đòn thế Thiên Ma Quân Hoàng Bộ mà chết ngay thì còn gì thú vị nữa?” Chân Bách Phong khen lấy.

Đối diện không xa, Lưu Thăng Bình lúc này thân hình có chút run, thanh bảo kiếm hắn mang theo trong lúc giao đấu đã vở nát. Đối chiến cùng y để cho hắn biết được kẻ này mạnh một cách kinh khủng.

“ Quá nhàm chán! Hay là ngươi xuống đây đi” Chân Bách Phong đối với kẻ phía trước này không còn hứng thú, ngẩng đầu nhìn về một cái thân ảnh bắt mắt đang ở trên tường thành, chiến ý lại kéo lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK