Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Thiên An nhẹ gật đầu sau đó cũng không dây dưa, mười đầu ngón tay bắt đầu gãy lên cổ cầm, từng nốt trầm đục du dương bắt đầu ngân vang.

“Hoa hoa lá lá rụng tơi bời
Lòng nhớ người sao chẳng thấy người
Ruột muốn đứt thêm, thêm đứt ruột
Châu rơi thành ngấn lại châu rơi

Ta có một tấc lòng
Không có ai mà hỏi
Muốn nhờ gió đuổi mây
Để được cùng trăng nói

Ôm đàn lên lầu cao
Lầu cao trăng giãi khắp
Tương tư khúc chẳng thành
Lệ nhỏ dây đàn đứt

Người bảo sông Tương sâu
Tương tư sâu gấp bội
Sông sâu còn có đáy
Tương tư chẳng bến bờ

Chàng ở đầu sông Tương
Thiếp ở cuối sông Tương
Nhớ nhau không gặp mặt
Cùng uống nước sông Tương

Hồn mộng bay không đến
Còn một chết thôi mà
Bước vào cửa tương tư
Mới biết tương tư khổ

Tương tư hoài, dài tương tư
Tương tư dài, dài khôn xiết
Sớm biết nỗi đau lòng
Xưa đừng cùng quen biết”

Trong Tình sử có chép vào triều nhà Chu đời Ngũ Đại, có người con gái của Lương Tiêu Hồ tên Ý Nương, cùng với Lý sinh là họ hàng con cô con cậu.

Lý Sinh thường qua lại rất nhiều. Nhân ngày trung thu ngắm trăng, ngầm hẹn ước với Ý Nương, lưu luyến không rời.

Sự việc lâu ngày lộ ra, Tiêu Hồ nổi giận, ngăn cấm hai người gặp nhau. Gặp ngày trời thu, Ý Nương viết bài thơ Trường Tương Tư, khúc thơ nói lên tình cảm chất chứa của mình đối với lang quân.

Nay dưới cầm âm cùng giọng trầm ấm được Đế Thiên An đem ra, người trong phòng nhất thời nhập thần nghe lấy. Cho đến khi cầm âm hết mới từ từ trong ý cảnh thơ nhạc chậm rãi đi ra.

“ Nữ nhân đem lòng yêu mến ta không tám trăm cũng một ngàn.” Đế Thiên An đem đàn trả lại vị trí cũ, phá đi yên tĩnh không gian, cười nói : “ một kẻ đa tình như ta sẽ không vì một nữ nhân mà dừng lại. Yêu ta, các nàng sẽ bị Tương Tư khổ. Cho nên vạn lần không nên để ta trộm phương tâm”

“ Nhập ta cửa tương tư. Liền biết tương tư khổ. ” Đế Thiên An tiếu ý: “Phù Dung, Hoa Liên hai nàng phải cẩn thận, ta đối với mỹ nhân trước nay luôn có tà tâm không dứt. Có lẽ sắp đến Bắc Hải Băng Cung cùng Trường Bạch Kiếm Phái sẽ truy nã ta đem hai đóa mẫu đơn xinh đẹp họa hại”

Đàm Hoa Liên cùng Phù Dung gương mặt đỏ bừng lên xấu hổ, đồng thời trong lòng đối với cái tên này tài hoa cũng rung động.

“ Không hổ… hả” Thiên Mã Tướng Quân đang định mở lời khen một câu liền phát hiện sự tình không đúng, đó là hắn trong người nội công dường như tiêu thất, đảo mắt phát hiện Đông Hưng cùng các thành viên Hắc Phong Hội lần lượt ngã xuống.

“ Ngươi… ngươi hạ độc” Đông Hưng cơ thể không còn sức lực, mồ hôi tuôn ra khắp người, hắn vạn lần không nghĩ kẻ kia lại giở trò.

“ Lệnh huynh! Ngươi đây là làm gì…” Hàn Phi Quang cũng hốt hoảng lên khi cơ thể mình lúc này không nhắc lên sức lực.

“ Các vị an tâm, ta công lực chưa khôi phục. Lại không an tâm Thiên Mã Tướng Quân, cộng thêm Phù Dung không muốn cùng cung chủ trở về, cho nên đành dùng chút hương tê các vị.” Đế Thiên An tươi cười nói : “ xem như ta lấy lòng tiểu nhân đo kẻ quân tử, đêm nay một bàn thức ăn cùng rượu xem như bồi tội, các vị yên tâm chỉ là hương tê liệt, nội công cao cường tầm mười phút là có thể giải được rồi”

Vừa nói hắn vươn tay lấy ra hai viên đan dược đem đến miệng nhỏ của hai nữ, đây là giải độc đan chỉ cần phục dụng hiệu ứng tê liệt trên cơ thể liền bài trừ, cười nói : “ hai vị mỹ nhân có bằng lòng cùng ta đi dạo một hồi không?”

“ Lệnh huynh! Giải độc cho ta với” Hàn Phi Quang thấy hai nữ có thể động đậy trở lại, vội nói.

Phù Dung đôi mắt quan sát nam tử kia, trong lòng đối với người nam nhân này càng yêu thích hơn, nói : “Phù Dung bằng lòng, tạ ơn công tử giúp đỡ.”

“ Ta… ta” Đàm Hoa Liên ngập ngừng một lát rồi gật đầu.

Đế Thiên An chỉ chờ có thế, chắp tay ôm quyền : “ các vị, hữu duyên tương kiến, ngày sau gặp lại. Đế Thiên An thất lễ rồi”

“ Này! Này lệnh huynh! Hoa Liên hiền muội” Hàn Phi Quang thấy ba người bước đi, miệng không ngưng hô lấy, có điều cả ba không có để ý đến hắn.

“ Quả đúng là anh hùng xuất thiếu niên, hành sự không theo lẽ thường, thủ đoạn kín kẻ” Thiên Mã Tướng Quân nhìn theo trong lòng âm thầm tán thưởng.

Khi Đế Thiên An mời rượu lão không lo sợ uống lấy đó là vì trong người nội công thâm hậu, bất cứ độc dược lợi hại gì chỉ cần vào người đều bị nội công bức giải ngay. Nhưng không nghĩ đến thiếu niên kia không hạ ám thủ lên thức ăn cùng rượu mà là mùi hương.

Cộng thêm Đế Thiên An ngạo mạn khinh cuồng, đồng ý đi theo lão về cũng để cho lòng phòng bị giảm xuống. Để rồi bất ngờ giở ám thủ, cho dù là lão lịch duyệt dài lâu, cũng khó nhận ra hương tê liệt hòa lẫn trong hương rượu và thức ăn.

Cuối cùng nhận ra đã là quá muộn, bị Đế Thiên An qua mặt.

“Con rể! con an tâm ta gấp có cháu lắm rồi. Bắc Hải Băng Cung ta không truy sát con đâu nhé” lúc này Đoàn Ngâu Hiến ngữ xuất kinh nhân mà nói ra.

“ Ha ha! Vậy thì nhạc phụ cứ yên tâm chờ! Không sớm thì muộn cũng có cháu bồng mà thôi. Ngài muốn sớm có cháu vậy đừng ảnh hưởng chúng ta hẹn hò nhé” Đế Thiên An cũng trêu đùa lại.

Phù Dung nghe mà xấu hổ thẹn thùng, đổi lại kẻ khác nàng sớm đã một đòn Bạch Băng Thần Chưởng rồi. Nhưng ai bảo người nói là người mình thích đây chứ, phương tâm như nai loạn đập liên hồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK