Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà một chân quỳ dưới đất Thiên Trạch cũng đứng dậy, phủi phủi tay áo của mình, nhẹ lay đầu nói : “ hai tên tép riêu ngươi cũng muốn giết ta à, ta còn tưởng mỹ nhân nhảy ra chứ, tốn công ta giả vờ một hồi đây”

Lời dứt, kiếm xuyên qua thân thể đem thi thể cả hai phân đôi.

“ Con ta....” Thịnh Linh rít lên, sát khí sát ý điên cuồng.

Hắn cứ nghĩ Đạo Thánh độc đấu cả hai, dù thắng hai người bọn họ công lực tất sẽ suy giảm không kém, hơn nữa trong người y còn trúng thi khí của mình, song thực tế lại để hắn đả kích.

“ Ngươi cũng rất nhanh gặp con ngươi thôi” Thiên Trạch nhàn nhạt nói, kiếm lại ngưng.

Hách Thanh Hoa nhìn thấy tình huống không ổn, bất chấp thương thế của mình, nhẹ khinh thân chạy đi.

Đạo Thánh lấy một địch hai mà thắng, hơn nữa y công lực vẫn còn, bây giờ mình thụ thương còn đánh nữa ư? Ở lại chính là chết, Thiên Ma Cầm tuy quý nhưng mạng còn quý hơn.

“ Hách Thanh Hoa” Thịnh Linh tức rít khi thấy con ả kia chạy trốn, thi triển ra Quỷ Thân mà né đi các thanh kiếm lao đến,

So với Quỷ Nô càng trên một bậc, toàn thân gân cốt cơ lạc mềm mại như bông, bình thường binh khí kình lực gia thân, cũng có thể lấy cơ bắp biến thế hóa giải trống.

Hắn né đi được mưa kiếm, sau đó tung người chạy trốn.

Ở lại báo thù là chuyện không thể, mười phần hết chín là hắn chết. Chỉ có đào mạng lánh thân, sau đó liên kết với mấy cái bạn cũ trả thù, những kẻ kia vì Thiên Ma Cầm tất sẽ đồng chí.

Chỉ là hắn muốn là một chuyện kẻ khác muốn là chuyện khác.

“ Ầm!”

“ Ầm!”

Thân là người theo dõi, Tề Phúc và chủ nhân của mình quan chiến cũng đã rõ người kia biết được cả hai trong tối, nay lại thấy hai kẻ trọng thương kia bỏ chạy, cả hai không muốn hai người này rời đi, cướp đến đánh lén.

Hách Thanh Hoa và Quỷ Thánh vốn đã trọng thương, nào chống đở được hai cái cao thủ đánh lén, dưới một kích văng mạnh đi, hộc máu mà chết.

“ Ngươi....ngươi” Thịnh Linh suy yếu nhìn, chút khí tức sau cùng nhìn chằm chằm kẻ ra tay đánh lén hắn,hắn thấy được là một cái tuyệt sắc mỹ nữ.

Thiên Trạch không để ý, thu lại luyện khí, nói : “ thật không ngờ chủ áp tiêu lại là một cái mỹ nữ tuyệt sắc à”

Bạch y nữ tử nghe nói dời mắt ra, nàng thu lại đôi mắt phẫn hận nhìn kẻ từng khiến nhà mình tan nhà nát cửa, ánh mắt thấy được các thanh kiếm tan như sương khói rồi hội tụ về lòng bàn tay người kia.

Nàng trấn định lại, cất lời : “ Tiểu nữ cũng thật không ngờ, tiêu sư của mình lại là Đạo Thánh danh lừng thiên hạ, tiểu nữ có chuyện không rõ xin Đạo Thánh thỉnh giáo”

Thiên Trạch nói : “ mời nói”

Bạch y nữ tử hỏi : “ lấy bản lĩnh của Đạo Thánh muốn lấy đi Thiên Ma Cầm là chuyện dễ, mà thù lao của tiểu nữ cũng chẳng là lớn gì so với mỗi lần thu nhập của Đạo Thánh, chẳng hay, tiểu nữ có thể biết Đạo Thánh nhận tiêu không?”

Mười tám năm trước, Lục Chỉ Hoàng Đông bởi vì Thiên Ma Cầm mà cửa nát nhà tan, nhưng trưởng nữ bị buộc cùng đường mạt lộ, ôm đàn rơi vào vách đá vạn trượng, thi cốt không còn.

Nhưng người không chết mà đàn cũng chẳng nát, Hoàng Đông chi nữ Hoàng Tuyết Mai tại dưới vực sâu vạn trượng lại ôm lấy huyết hải thâm thù, nàng khổ tu mười mấy năm Thiên Long Bát Âm đại thành, cũng chính là người đứng sau thả ra Thiên Ma Cầm và sát hại không ít giang hồ nước Tống gần đây.

Không vì cái gì khác, chính là muốn nhờ vào đó nhấc lên giang hồ hạo kiếp, dẫn xuất năm đó Tống quốc lục phái cao thủ, báo thù rửa hận.

Chỉ là khi ủy thác sinh biến, một kẻ vô danh tiểu tốt lại dám nhận Thiên Ma Cầm đến Tô Châu, nàng không ngại đưa cho hắn áp đi. Bởi mục đích của nàng, chỉ cần Thiên Ma Cầm hiện thế, tất các phái trên giang hồ sẽ vì nó mà động tham niệm.

Về phần kẻ áp tiêu kia, có lẽ là tham tài hoặc là muốn nổi danh. Hoặc là vì muốn Thiên Ma Cầm, hắn khó mà sống được.

Nhưng y không chết, vô luận bao nhiêu kẻ đến bao nhiêu kẻ ám sát đi nữa, kẻ chết đều là những kẻ đến, khiến cho nàng sinh hứng thú và kiêng kỵ, là vì cướp cầm hoặc là còn mục đích khác.

Cho đến khi nàng thấy thứ kiếm kia, nàng đã biết y là ai rồi. Y không phải là cái quân cờ mà mình có thể tính toán được, lại thấy cơ hội khó mà bỏ qua khi hai kẻ thù năm xưa từng hại gia đình và ép mình thụ thương chạy đi, nàng cũng không muốn để cả hai sống sót rời đi.

Thuận thế nàng cũng đi ra gặp gỡ Đạo Thánh, muốn dò hỏi hắn mục đích, cũng dò xét mình có thể lấy lại Thiên Ma Cầm được hay không?

“ Ta đúng là trộm, nhưng nàng có biết, trộm nhiều khi cũng không nhất thiết phải trộm” Thiên Trạch chậm nói.

“ Ồ” Hoàng Tuyết Mai nhẹ thốt lên.

Thiên Trạch không nói, đem tử kim hồ lô lên, lại ngưng tụ hai chung rượu uống, tử kim hồ lô rót rượu ra, nói : “ nàng đến gặp ta là muốn thu lại Thiên Ma Cầm”

Hoàng Tuyết Mai gật đầu.

Thiên Trạch đem cầm phía sau đưa cho nàng.

Hoàng Tuyết Mai đem tay thu lấy : “ người đời đều tranh đoạt nó, Đạo Thánh lại không muốn giành lấy nó ư?”

Thiên Trạch nói : “ nàng nghĩ ta cần nó?”

Hoàng Tuyết Mai đem cầm lấy ra, lăng không mà giữ, tay vuốt nhẹ sau đó búng một sợi dây đàn.

“Tranh!!”

Âm vang hữu lực, một đạo giết người sóng âm phóng xuất mà ra, như sóng nước bắn về phía trước.

Ầm vang một tiếng, cây cối gãy đổ, cùng với đó một tên theo dõi cách xa mấy chục trượng bị phân thành từng mảnh, huyết nhục đầm đìa.

“ Người khác nói không tham cây đàn này tiểu nữ không tin, song Đạo Thánh nói thì tiểu nữ tin lấy” Hoàng Tuyết Mai nhìn qua người kia đôi mắt xanh lam không có biến hóa gì, cất lời nói.

Thiên Trạch hỏi : “ Ồ! Nàng từ đâu khẳng định”

Hoàng Tuyết Mai nói : “ thứ nhất, Đạo Thánh võ công đã quan tuyệt thiên hạ, kiếm pháp thượng thừa, thương phiến cũng không khác. Với thực lực của Đạo Thánh mà nói không có Thiên Ma Cầm cũng chẳng là gì cả. Thứ hai, Đạo Thánh tích súc tài sản tất bổ trợ cho thế lực của mình, thu về Thiên Ma Cầm sẽ khiến cho càng nhiều thế lực chú ý đến. Thứ ba, tiểu nữ tin vào cảm giác của mình”

Hoàng Tuyết Mai đối Thiên Ma Cầm rất là mẫn cảm, cửa nát nhà tan chính là bởi vậy mà đến, nàng càng không tin cái bọn chính đạo thế gia danh môn chính phái, càng rõ ràng bao nhiêu kẻ tham muốn Thiên Ma Cầm.

Nhưng kẻ phía trước nàng không nghĩ y sẽ tham cầm, bởi Luyện Khí Chi Kiếm của y đã vượt qua cổ kim, thiên hạ đệ nhất kiếm pháp cũng là giang hồ đệ nhất nhân trên Binh Khí Phổ hiện giờ, dù trong chốn giang hồ còn vô số nhân vật lợi hại, song Đạo Thánh năng lực ai cũng phải công nhận.

Trừ kiếm ra y còn Thương Phiến song tuyệt, lấy y võ công không cần thiết phải tham thêm Thiên Ma Cầm, nhưng cũng không có nghĩa y không cần Thiên Ma Cầm. Nhưng y có thể thoải mái trước mặt mình trả lại Thiên Ma Cầm, đã nói rõ y không cần lấy.

Cho dù là còn mục đích khác đi nữa, thì có mấy kẻ có thể giống như y đạt được Thiên Ma Cầm mà trả lại đây chứ?

Thiên Trạch nói : “ta đích xác là không cần đến nó”

Hoàng Tuyết Mai tiếp lời : “ ngài không cần đến nó, lại muốn áp tiêu, có thể cho tiểu nữ biết hay không? bằng không tiểu nữ khó mà an lòng được”

“ Ha ha” Thiên Trạch cười lên : “ ta chỉ muốn xem một chút Hoàng Tuyết Mai thế nào?”

Hoàng Tuyết Mai nghe đến y gọi ra danh tự mình, lông mày dựng lên, nói : “ Đạo Thánh muốn thấy Tuyết Mai, không biết là vì chuyện gì?”

Thiên Trạch nói : “ nghe đàn”

Hoàng Tuyết Mai niệm lại : “ nghe đàn”

Thiên Trạch nhìn sắc trời hoàng hôn xuống, nói : “ nghe một khúc đàn của nàng, Tuyết Mai không phiền chứ?”

Hoàng Tuyết Mai ánh mắt thoáng qua quang mang, nói : “ là Tuyết Mai vinh hạnh”

Nói xong nàng lại đã tọa tại chổ, đặt tai lên cầm, nhưng không gãy đàn, nàng đợi.

“ Sưu! Sưu! Sưu”

Gần trăm cái thân ảnh đạp khinh không đến, từ rừng trúc phía sau chổ Thiên Trạch giết người mà truy theo, rất nhanh cả bọn đã đuổi đến, cướp đến chổ vây lấy Thiên Trạch và Hoàng Tuyết Mai.

“Tranh! Tranh!!!”

Tiếng đàn nhanh như mưa rào, nó âm thanh nhưng to lớn vô cùng, tiếng đàn ầm vang bắn ra ra, để người tựa như đặt mình vào kim qua thiết mã chiến trường.

Tiếng đàn bắn ra phía dưới, dây đàn chấn động, kình lực như sóng quét qua xung quanh, có nổ như sấm lửa, bị đánh trúng người nháy mắt bạo thể mà chết, có người bị chém đứt lìa tay chân, có bên trong kình thần sắc điên cuồng, có bên trong kình khí kình xông loạn mà chết....

Tổng cổng cả thảy tám loại biến hóa, quả thực giết người tại vô ảnh vô hình.

Cả thảy trăm cái người đuổi đến muốn chiếm Thiên Ma Cầm, dưới Hoàng Tuyết Mai gãy đàn bị diệt trừ, hơn nữa cả bọn cũng bại thảm rất nhanh rất mau lẹ.

Hoàng Tuyết Mai lấy dây đàn vì khí, phát kình giết người, cùng với đó nàng âm thầm thử lấy kẻ ngồi bên.

Chỉ là vô luận nàng nhiễu loạn tâm thần của y hay mượn kình đi nữa cũng không một chút ảnh hưởng đến gả bên cạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK