Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong các nữ nhân của Việt Đế, nữ nhân nổi danh có kiến thức học vấn nhiều nhất không ai qua Kỹ Yên Nhiên, thành ra Bộ Giáo Dục lại khiến nàng ưa thích mà đảm nhiệm lấy.

Nhiều năm nay chấp chưởng, thông qua các Chư Tử Bách Gia đầu nhập đế quốc mà hổ trợ, để bọn họ truyền bá chữ viết cũng giáo hóa bách tính, nâng cao trí thức.

Tiểu Thánh Hiền Trang cũng không khác, thậm chí còn được Kỹ Yên Nhiên ưu ái, bởi trong các nhà thì Nho gia là môn phái có nhiều người đọc sách nhất, lại đối với việc dạy học này hưởng ứng vô cùng.

Cộng thêm trước kia Kỹ Yên Nhiên cũng đến Tiểu Thánh Hiền Trang xem qua không ít thư tịch, kiến thức. Thành ra khi việc Trương Lương có tham dự vào phản Việt liên minh, nàng gởi một tấm phượng thiếp đến nhắc nhở.

“ Đế Phi gởi tự thiếp đến cho ta, thư trong nói có Nho gia đệ tử tham dự vào trong, tránh để phần tử phản loạn nguy hại.” Phục Niệm ngữ khí bén nhọn hơn : “ ngươi thân là kẻ đọc sách, lại tham dự cùng bọn phản nghịch, đây là ngươi nhiều năm đọc sách vở có được ư? Thiên, Địa, Quân, Thân, Sư là Nho Gia không thể phá vỡ luân lý cương thường, quân thần có khác, lớn nhỏ có thứ tự, mà ngươi bây giờ muốn làm, là muốn dấy binh tạo phản, rước họa diệt vong cho toàn bộ Nho Gia”

“ Đệ không có” Trương Lương phân bua.

Phục Niệm không muốn đôi co thêm nữa, tức giận một tay đập lên bàn, quát : “ người đâu đem hai kẻ này...”

Nhưng Phục Niệm lời nói lại ngạnh sinh sinh kẹt tại trong cổ họng, bởi vì hắn nhìn thấy một người, Tuân Tử.

Phục Niệm lập tức đứng dậy, dằn lại cơn tức giận của mình, cung kính hành lễ :”Sư thúc”

Tuân Huấn khoan thai bước chân đi thong thả tiến vào nói : “Ta nghe các ngươi cãi qua cãi lại, lại là Gia Pháp lại là Quốc Pháp, giống như chính là vì hai cái đứa trẻ”

“Bọn họ...đều là lũ phản nghịch, trọng phạm truy nã của đế quốc” Phục Niệm hồi đáp.

Tuân Huấn hỏi: “Cho nên, ngươi muốn đem bọn hắn giao ra?”

Phục Niệm đáp : “Trước mắt, toàn bộ Tang Hải đều ở vào đế quốc nghiêm mật giám sát phía dưới, gần nhất những ngày này càng là đại lượng quân đội tiến vào chiếm giữ, hai cái này tiểu hài tử chính là đế quốc trọng phạm, từ lần trước công chúa điện hạ cùng viện trưởng Tư Pháp tới Tiểu Thánh Hiền Trang về sau...”

Tuân Tử sắc mặt có chút đổi, liền nói : “Lý Tư! Ngươi định đem hai đứa bé giao cho người này!”

“Đây là vì Nho Gia trên dưới” Phục Niệm lên tiếng giải thích.

Tuân Tử nói : “Ngươi vì Nho Gia trên dưới an nguy phải vận dụng Gia Pháp đối phó chính mình hai vị sư đệ Tử Lộ cùng Tử Phòng.”

“Sư Thúc...” Phục Niệm khó xử nói.

Tuân Tử hỏi : “Ngươi còn nhớ rõ trận hỏa hoạn ở Tàng Thư Lâu năm xưa chăng?”

Tề Lỗ Tam Kiệt giờ phút này đều là im lặng không nói, sắc mặt nặng nề.

Tuân Tử nói: “Hắn đi qua đường, tràn đầy máu tươi cùng hài cốt, mà ngươi dự định đem hai đứa bé giao cho một người như vậy?”

Phục Niệm nói : “Sư thúc, mọi việc sư điệt làm ra hết thảy, là vì bảo vệ Tiểu Thánh Hiền Trang cùng tiếp nối sự nghiệp truyền bá Nho học của tiên sư. Đây là trách nhiệm không thể khoái thác của chưởng môn Nho Gia. Phần này trách nhiệm chỉ có sư điệt đến đảm đương, sư điệt không dám lười biếng, cũng không thể để bất cứ ai chung vai gánh vác. Cho dù là vị sư thúc mà sư điệt vô cùng tôn kính đi nữa”

Tuân Tử nói : “Ngươi là Nho Gia chưởng môn, cái này ta rất rõ ràng, chỉ là tại ngươi làm quyết định trước đó, ta còn có một câu!”

“Sư Thúc, thỉnh giảng!” Phục Niệm giờ phút này rửa tai lắng nghe.

“ Phi kỳ hữu nhi thủ chi phi nghĩa dã, sát nhất vô tội phi nhân dã” Tuân Tử một tay vuốt râu của mình, tiếp tục nói : “ Không phải của mình lại chiếm lấy là bất nghĩa. Giết một người vô tội là bất nhân. Nếu ngươi giao hai thiếu niên ấy cho Lý Tư, chờ đợi bọn họ chính là cái gì, chắc hẳn ngươi cũng rõ ràng, nhưng là bất luận như thế nào, người quyết định vẫn là ngươi.”

Tuân Tử nói xong liền xoay người, lại nói : “ Quyết định của chưởng môn nhân, chính là quyết định của Tiểu Thánh Hiền Trang”

Phục Niệm trầm mặc suy nghĩ.

“ Sư huynh! bệ hạ dù sát lục mấy trăm vạn người những trước nay cũng chưa từng xuống tay với trẻ nhỏ. Tại luật pháp Đại Việt trong, dưới 16 tuổi là vị thành niên. Sư đệ đem chúng vào Tiểu Thánh Hiền Trang giáo hóa chúng, để chúng biết sai mà sửa đổi” Trương Lương bắt lấy Tuân Tử hổ trợ, nói thêm vào.

Phục Niệm trầm mặc nghe, suy nghĩ lấy.

Nhan Lộ, Phục Niệm yên lặng chờ đợi.

Mà trong miệng Trương Lương, Thiên Minh và Thiếu Vũ lúc này cả hai đều không ở Tiểu Thánh Hiền Trang trong, đều tại Mặc gia cứ điểm.

“ Phanh!”

Cánh cửa lớn bị đạp ra, Thiên Minh nghe được nhìn thấy ai vào vội vả xoay người đi đem bức thư giấu kín, còn đem tay lau đi khóe mắt trên.

“ Ngươi khóc!” Như Sương vốn đi vào trấn lột quà của mình thấy Thiên Minh hốc mắt đỏ còn nước mắt ngấn ra, kêu lên.

“ Có ngươi mới khóc đấy” Thiên Minh như mèo dẫm đuôi xù lông lớn tiếng : “ ngươi đến chổ ta làm gì? không biết đây là không gian riêng của ta ư? Thật là đồ không có lễ phép, đúng là lớn lên tại bọn phản nghịch trong có khác”

Như Sương chút đồng cảm cũng bị tiểu tử này khí ném bay đi, nói : “ ta đến để đòi quà, tiểu tử quà của ta đâu”

“ Được thôi! ta đưa quà cho ngươi, vậy ngươi đem quà lại cho ta” Thiên Minh nói.

Như Sương mắng : “ ngươi không định đưa ư?”

“ Có qua có lại thôi! ta nhiều năm nay cũng không thấy quà của ngươi đó, hơn nữa ngươi so ta lớn, quà phải dày hơn” Thiên Minh nói lại.

Như Sương nghe mà bị khí, nhưng lại không phản bác được, giận run người đem tay chỉ về trước : “ ngươi... ngươi... ngươi được lắm”.

“Tất nhiên nếu như muốn đánh ta lấy quà cũng có thể!” Thiên Minh không yếu thế càng không sợ lập lòe lôi điện trên tay : “ có bản lĩnh đánh ta lấy quà đi, ta đứng yên cho ngươi đánh đấy”

Như Sương hơi thở phập phồng, nhìn tiểu tử đáng ghét này sau đó hừ một tiếng, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.

“Lợi hại, tiểu tử này lại có thể đem Như Sương khí ra ngoài!” Đại Thiết Chùy nhìn qua gian nhà gổ kia nói.

“ Ta đã nói rồi, tiểu tử này không dể bị thua thiệt đâu. Đã bảo mà” Đạo Chích một nơi khác thêm vào.

Ban đại sư tại gian phòng khác nói : “ tiểu tử này mà bị thua thiệt ư? có nó để người thua thiệt thì có, Như Sương làm sao đấu lại tên tiểu tử gian manh này được chứ.”

“ Hừ! cái đồ man lực” Thiên Minh ở trong phòng nhìn nói, sau đó đem tấm thư lại đem lên đọc, đây là mẹ hắn trong cung gởi ra.

“ Tức chết ta! Tiểu tử này đúng là hạng gian trá” Như Sương trở về, đi đến chổ của mẹ mình ngồi bên, oán nói.

“ Không đòi được quà” Tuyết Nữ đã đoán trước được cười nói.

Như Sương nói : “ tiểu tử này còn bắt con cấp quà cho hắn”

Tuyết Nữ yên lặng nghe, nói : “ con cũng có thể không đưa mà, làm sao lại đưa ra”

“ Hừ!” Như Sương bỉu môi : “ tiểu tử kia đã cất công gọi, con là nhìn nó tội nghiệp mới rộng lượng đưa ra”

Tuyết Nữ cười nhẹ khi nghe con gái trong ngoài bất nhất, nói : “ vậy à?”

“ Mẹ” Như Sương kêu một tiếng, hiển nhiên nàng biết mẹ mình thấu tỏ mình nội tâm.

Tuyết Nữ nói sang chuyện khác : “ trước đây con cũng rất thục nữ an tĩnh mà, làm sao càng ngày lại càng giống với Thiên Minh trước kia vậy”

“ Còn không phải bị tiểu tử đó chọc giận ư?” Như Sương đem sự tình của mình ném lên kẻ khác.

Tuyết Nữ nói : “ con không lớn lên trong Long động, lại muốn phân cao thấp chứng tỏ mình không thua kém. Có điều mỗi lần đều thua bại với Thiên Minh, lại biện luận không bằng nó. Cái con hơn duy nhất cũng là trấn áp được nó chính là thần lực”

Bị mẹ mình nói toạt ra, Như Sương giận dỗi : “ cái gì mà không bằng chứ”

“ Con đó! Thiên Minh từ nhỏ sống tại bên cạnh cha con, hôm nay bài học nhỏ con cũng đã thấy rồi. Các Long tử khác từ nhỏ đã cơ linh thông minh hơn người, nếu con cứ tiếp tục như thế khi gặp các anh chị em khác, thua trận chỉ là con mà thôi” Tuyết Nữ nói.

Như Sương cắn môi, nói : “ đều là do ông ta mà ra cả, nếu con từ nhỏ ở trong đó há lại bị tiểu tử kia khi dễ ư?”

Tuyết Nữ đem tay điểm lên tóc con mình, nói : “ con đó, không phải trước nay luôn mong chờ cha con về ư? đến khi gặp thì lại trong ngoài bất nhất, khi ông ấy lại đi rồi thì lại khóc thút thít”

“ Mẹ!” Như Sương dỗi lên, dời đi xấu hổ lại từ túi gấm lấy đồ ra, lẩm bẩm : “ để xem thử, bọn kia cấp cái đồ gì đây”

Tuyết Nữ biết ý cũng không truy tiếp, đưa mắt nhìn chồng chất từng hộp quà bay ra.

Như Sương chọn một cái màu hồng gói quà bằng bàn tay, mở giấy ra, trên hộp quà có một tấm thiệp, nàng mở ra đọc : “ nghe cha nói cô là Long tử một trong, ta là Long Sí tặng cho cô món quà, hy vọng em gái ưa thích”

“ Long Sí! muốn chiếm tiện nghi của ta à” Từ Thiên Minh nàng cũng biết các Long Tử khác danh tự cùng tuổi tác, mà Long Sí chính là Thủy Dao Đế Phi nhi tử, luận tuổi tác thì sinh sau nàng mấy tháng đây.

“ Tạch!”

Chỉ thấy ngay khi chạm vào nắp gỗ, lập tức cơ quan khởi động, nắp gổ mở ra, từ bên trong bắn ra cái hình nhỏ, đó là một cái mặt quỷ quái cực kỳ, được một cái lò xo liên kết.

“ Ah!” Tuyết Nữ cùng Như Sương cũng bị thất kinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK