Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng rất nhanh, đám người, một số công lực thấp đều không thấy rõ, thắng thua đả nhanh phân ra.

Ba thanh phi kiếm để lại tàn ảnh đả quay về vị trí cũ, 13 chuôi phi kiếm lần nữa quay về Vô Song Kiếm Hạp.

Còn thân ảnh Độc Cô Nhất Hạc ngả người ra phía sau, trong quá trình rơi xuống mặt đất ho ra một ngụm máu, đến cả chuôi kiếm của mình cũng rơi ra.

“ Sư phụ” Tam anh, Tứ tú hét lớn một tiếng phi thân mà đến.

Bảy người ba nam bốn nữ, sắc mặt tất cả đều thay đổi, đã trắng xám đến hoàn toàn không có một điểm màu máu.

Tô Thiếu Khanh rút ra bên hông bội kiếm, nhìn sư phụ mình khí tuyệt bỏ mình, con mắt ửng hồng, nói : “ Công tử ân cứu mạng Thiếu Anh ghi nhớ, nhưng giết sư mối thù không đợi trời chung, Thiếu Anh cả gan hướng công tử hỏi kiếm”

“ Cheng” Lời của hắn cũng làm cho sáu người còn lại nhận đồng, đem tay rút ra vũ khí của mình.

Đế Thiên An lắc mình bóng ảnh quỷ mị xuất hiện trước người Độc Cô Nhất Hac, thở dài nói : “ không cần đánh, các ngươi không đánh lại ta, nhất là bốn nàng ta không hạ thủ được”

Thạch Tú Vân kiên quyết nói: "Đánh không lại cũng là muốn...."

Lời còn chưa nói hết chỉ thấy cả bảy người thần sắc liền bất động, không cách nào ngờ được, đôi đồng tử mở lớn khi cả cơ thể bị phongt ỏa huyệt đạo.

Mặc dù biết rõ y võ công cao minh hơn bọn họ rất nhiều, nhưng cách biệc kiểu này cũng khiến bọn họ không cách nào chấp nhận được.

Đế Thiên An chậm rải cất lời : “ ta đả nhận lời của Kim Bằng công chúa đòi lại cho nàng ấy công đạo, đến bây giờ xem như đả hoàn thành hứa hẹn.”

Thượng Quan Phi Yến trong gian phòng, thân ảnh tung người nâng lên khinh công nhảy ra, sau đó đi đến quỳ xuống, thân ảnh lại được vô hình khí kình nâng lên

Nàng cất lời : “ Thiếp thân cảm tạ công tử trợ giúp, đòi lại công đạo cho thiếp cũng như Đại Kim Bằng Vương, ân đức suốt đời không quên, thiếp nguyện cả đời đi theo hầu hạ công tử”

“ Nàng bất tấc để ý” Đế Thiên An cúi người lại lấy ra một viên đan được nhét vào miệng của Độc Cô Nhất Hạc.

Lại lấy ra một viên đan được khác bóp vở theo hắn khống chế bay đến dung nhập vào vết thương.

“ Y muốn làm gì, lẻ nào là muốn biến hắn làm khôi lỗi” Công Tôn Lan nghi hoặc, đem mắt nhìn sàng phía sau mình hai khôi lỗi lòng nghĩ đến khả năng này.

Đế Thiên An cười cười nói : “ Nghịch Mệnh Sinh Tử Đan, ta chỉ luyện có 3 viên, hao hết vô số trân quý bảo dược. Ai tốn một viên cho Đan Phụng cũng thôi đi, lại phí một viên cho lảo già ngươi, aiii”

Thượng Quan Phi Yến nhãn châu sáng lên, lại nói : “ vì giúp thiếp, công tử lại hao phí hai viên bảo đan, thiếp... thiếp”

“ Được rồi” Đế Thiên An đá Độc Cô Nhất Hạc hai cái vào người cách không đem hắn ngồi dậy, sau đó bắn ra chỉ lực về bốn nữ.

Cười nói : “ các nàng an tâm, mặc dù là trong quá trình thử thuốc, nhưng chỉ cần chết chưa quá một ngày tỉnh lại mười phần nắm chắt”

“ Thật ư?” Diệp Tú Châu kinh hô tay buông thanh đao của mình đến y

Mã Tú Chân cũng khàn khàn kích động, nói : “ công tử sẻ không lừa chúng ta chứ”

Tôn Tú Thanh tay lau đi nước mắt, nói : “ công tử mà lừa chúng thiếp, thiếp cả đời này đều hận công tử, U Lam Tiểu Trúc mỗi ngày đều đừng mong yên ổn”

“Mỹ nhân cơn giận, nháy mắt khuynh thành” Đế Thiên An trêu chọc, nói : “ vì để cho U Lâm Tiểu Trúc bình an, xem ra ta lại phải động thân một chuyến, ai trên đời mỹ nhân tình là khó tiêu thụ nhất”

Chỉ thấy từ người hắn lít nhít kim châm bắn ra gâm lên huyệt đạo của Độc Cô Nhất Hạc, đợi đến khi toàn thân huyệt đạo trên dưới đều có, dược lực bắt đầu tan ra, Đế Thiên An thu tay lại.

“ Khục khục” Tầm năm phút qua đi tiếng ho khan vang lên.

“ Cải tử hoàn sinh” Lục Tiểu Phụng giật nảy cả mình thốt lên, mặc dù hắn biết rất có khả năng là thật, nhưng tận mắt thấy một màn chết đi sông lại cũng khiến hắn tê dại da đầu.

Không chỉ hắn đám người quan chiến kinh sợ, một tràn xì xầm huyên náo không ngừng cất lên.

Bọn họ tận mắt thấy được, ai cũng nhấc lên sóng gió không ngừng, lẫn đổ mắc lên, phải biết một viên đan dược có thể để người chết sống lại đủ làm cho bọn họ điên cuồng à.

Vô danh sơn cốc, hồ nước chỗ.

“ Đại tỷ, chúng ta việc này...hay là bỏ qua cho hắn đi” một cô gái khoác lên một bộ áo đen, gương mặt ửng hồng lên, ngập ngừng nói.

Ở bên cạnh một cô gái áo đen khác nói : “ Đại tỷ, bỏ qua cho hắn đi”

“ Đại tỷ, hắn giúp đỡ cho bát muội” chiều cao thấp nhất cô gái khác.

Công Tôn Lan nhìn đám tỷ muội của mình nói tốt cho mục tiêu của mình, cả giận nói : “ bọn các ngươi, rốt cuộc là ăn phải bùa mê thuốc lú gì của hắn”

“ Hì hì” Hồng giày đứng hàng thứ tư, hoa khôi nổi danh kinh thành Âu Dương Tình cười nói : “đại tỷ, hắn đối với mỹ nhân nào có chối từ đâu, mở lời là được mà, làm như vậy có hơi quá đáng”

“ Tứ muội, ngươi chỉ nghe hắn mấy khúc cầm, nghe mấy lời ca xướng đả chạy qua lòng hắn rồi. Cho ngươi đi qua, chỉ sợ ngươi đem hắn chạy” Công Tôn Lan cười lạnh nói.

“ Đại tỷ, hay để hắn lại cái y phục gì đi, làm như vậy... hơn nữa chúng ta cướp đồ của hắn... hắn tra ra, chúng ta làm sao giờ” tân nhân gia nhập Hồng giày, kế thừa vị trí của Thượng Quan Phi Yến, đại tiểu thư của Tiết Thần sơn trang nhăn nhó nói.

“ Sợ cái gì, hắn không phải, ly không đối nguyệt phụ lòng mỹ nhân ư?” Công Tôn Lan cười nói : “ ý ta đả quyết, các ngươi nếu không muốn, đồ của hắn giao cho ta”

Bảy người còn lại đương nhiên sẻ không đồng ý rồi, đồ của tên kia mỗi thứ đều là diệu dụng vô cùng, đủ thứ thần kỳ tuyệt diệu vô song, hơn nữa hắn vẻ tranh viết chữ, mỗi một bức đều là số tiền lớn à!

Chưa kể còn là bậc thầy chế tạo vũ khí, mỗi một kiện đều là thần binh mà người giang hồ tha thiết ước mơ.

Thế là tám nữ sau khi hội ý xong, liền bắt đầu trấn lột nam tử đang say ngủ bên dưới mặt đất.

“ Ực, cái tên khốn này, đúng là tai họa nữ nhân mà” Công Tôn Lan miệng đắng lưỡi khô nhìn cơ thể xích lỏa, từng cơ múi săn chắc như thép ngụi, ẩn chứa lực lượng đằng sau cơ thịt, khiến nàng khó mà rời mắt đi.

Âu Dương Tình bàn tay vuốt ve thân thể của y, cả gương mặt đỏ bừng, xuân tâm nhộn nhạo lên, nói : “ đại tỷ, đồ các ngươi lấy đồ đi, ta ở lại giúp chàng ấy đuổi thú giữ”

“ Thú giữ có là cô thì có, ta chỉ sợ chúng ta vừa đi, cô liền ăn tươi nuốt sống hắn”

“ Đại tỷ, ngươi cũng lấy phần của ta đi, ta ở lại nơi này”

“ Ta... ta... cũng ở lại”

Công Tôn Lan bị khí, một cước đá lên cái thân hình kia : “ các ngươi còn có tiền đồ không hả, chỉ một cái nam nhân mà đả bị mê như vậy rồi”

Công Tôn Lan tay nhanh điểm lấy huyệt đạo của từng người : “ thuốc mê cũng sắp hết thời gian rồi, các ngươi không đi cũng phải đi”

“ Đại tỷ” Âu Dương Tình bị Công Tôn Lan nhấc đi vào cái cơ quan xe lớn không xa, ánh mắt tràn đầy u oán.

Thoáng một cái chỉ còn lại Công Tôn Lan làm người cuối cùng ở lại, ánh mắt thoáng qua quang mang, hạ thấp người xuống, tay vuốt ve gương mặt tuấn lãng kia, nói : “ cái tên khốn, lão nương hôm nay cho ngươi biết mặt”

Nói xong lén lén quan sát, sau đó cúi người lại hôn lên bờ môi y.

Tê dại xúc cảm truyền lại bờ môi, để cho nàng mê luyến, nhưng Công Tôn Lan nhanh tách ra, tim đập nhanh hơn, nhìn cái tên ngủ say trước, lại đá cho hắn một cái, mắng : “ đồ hoa tâm”

Nàng cất bước rời đi, rồi tiến vào khung cơ quan xe bên trong, trấn định lại tinh thần của mình lại, rồi khởi động cơ quan chạy.

Khung cơ quan này nàng thông qua dịch dung giả làm Thượng Quan Phi Yến cũng đả học được cách điều khiển.

Ngay khi y cùng Độc Cô Nhất Hạc quyết chiến xong, nán lại 3 ngày rồi rời đi, nàng liền chủ động mai phục, đem những thứ đồ của y cướp sạch sẻ, còn thiết kế thêm cho hắn một tầng đặc sắc.

“ Hồng Giày” Ngay khi đám người cởi lên cơ quan xe rời đi, Đế Thiên An chậm rải bật dậy, khóe môi nhích lên độ cong nhìn đám người.

Cơ thể xích lỏa theo chakra huyển hóa nhanh chóng ngưng tụ thành một bộ y phục, thân ảnh chậm rải cất bước rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK