Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biến cố ngoài cửa An Ly vương và Long Dương quân đều thấy được, cả hai không nghĩ lại có kẻ cả gan giả mạo binh lính mà hành thích.

“ Người đâu, hộ giá, hộ giá” An Ly vương hốt hoảng gọi hô.

Lập tức từ trong tối lao ra tám cái thân ảnh, một trung niên hai cái lão nhân, sắc mặt ai nấy ngưng trọng đều mang binh khí, ba thanh lợi khí lập lòe quang mang phòng hộ cho quân vương.

Mà ở bên ngoài, gả binh lính thích sát quân vương kia, sau khi giết được mấy chục người thì đã bị đám cấm quân khác lấy lại phản ứng, đem hắn vây lại.

Vào giữa lúc y nguy khốn, một tiếng thở dài nhỏ bé trong đêm vang lên.

Từ lúc nào trên nóc điện đã có thêm một cái thân ảnh, thanh kiếm trong tay hắn đột nhiên vọt ra như cầu vồng .

“Xoẹt!”

Kiếm khí kia nhanh mà đẹp trực tiếp giết chết lẫn trọng thương đám binh sĩ đang vây bắt gả binh sĩ kia.

Chém xong một kiếm, hắn khinh thân mà đáp xuống trước cửa.

“ Phi Tiên kiếm khí, Diệp Cô Thành” Long Dương quân đã nhìn ra được kiếm khí của gả bạch y nam tử cùng dung mạo, bất giác thốt lên.

Hóa ra người ước chiến với Đạo Thánh chỉ là giả mạo, chân chính Diệp Cô Thành chính là thừa cơ An Ly vương muốn bắt Đạo Thành mà vào cung, đây là Ngụy Vô Kỵ và các thân tín đã bàn bạc ổn thỏa.

Trong đêm thích sát, một số thủ hả sẻ đánh lạc hướng trong hoàng cung, Diệp Cô Thành bằng vào thân thủ thượng thừa của mình, có được người của Ngụy Vô Kỵ cài trong cung mà trà trộn vào, phối hợp với đồng bọn mà thích sát.

“ Diệp Cô Thành, Ngụy Vô Kỵ, lớn mật!” An Ly vương cũng không phải kẻ ngu ngốc, hắn nghe được ba chữ Diệp Cô Thành trong phút chốc đã hiểu ra bào đệ của hắn giở trò rồi.

Bởi Diệp Cô Thành là sư phụ của trưởng tử Ngụy Vô Kỵ, việc Đạo Thánh cùng Diệp Cô Thành quyết chiến có bàn tay bào đệ hắn thúc đẩy. Bây giờ trong đêm hoàng cung bị hỏa hoạn, kẻ lẽ ra phải quyết đấu với Đạo Thánh lại xuất hiện ở nơi này.

Diệp Cô Thành ra tay giải nguy cho kẻ thích sát, đã rõ rồi, y muốn thí vương.

Mà y dám thí vương còn không phải do Ngụy Vô Kỵ đứng sau ư?

Diệp Cô Thành không nói nữa, chậm rãi bước vào trong.

Đám binh sĩ canh giữ cửa xông lên, nhưng bọn họ đều như thiêu thân vào lửa.

Đối mặt với một cái Thiên Kiếm, bọn họ không phải là đối thủ, Diệp Cô Thành chỉ một kiếm, kiếm khí thế như chẻ tre xuyên giết, đồng thời xuyên vào trong.

An Ly vương bên cạnh lưu lại ba cái cao thủ của Hắc Băng Đài, cả tám đều là Thần Du Huyễn Cảnh cao thủ, tám người xuất binh nghênh tiếp.

Cả tám thành công chặn lại, cùng Diệp Cô Thành giằng co.

“ Phanh!!”

Long Dương Quân nhận thấy hai phe giằng co, hắn không ở bên cạnh An Ly vương nữa, tung người nhảy lên, một chưởng sở ra.

Chưởng lực âm nhu rét lạnh, hợp cùng ba cái hộ vệ, trực tiếp đem một kiếm của Diệp Cô Thành bức lùi, kình lực tứ tán.

“ Hộ giá, người đâu hộ giá” An Ly vương gương mặt kinh sợ, lớn tiếng gọi quân lính cũng thủ hạ bảo hộ tính mệnh cho mình.

“Diệp Cô Thành ngươi.... phốc” Long Dương Quân định mở miệng chất vấn, nhưng chỉ nói được vài chữ, mặt biến sắc, miệng rỉ ra máu tươi.

Mà tám gả thủ hộ cũng không khác gì, cả tám miệng tuôn ra máu tươi, ánh mắt tràn đầy sợ hãi cùng nghi hoặc.

“ Không được vận công” Long Dương Quân trong sát na suy nghĩ, rồi hét lớn lên.

Nhưng đã muộn, Diệp Cô Thành một kiếm bị cản lại đưa kiếm đến, ba trong tám gả hộ vệ chống đở, buộc phải vận công, mà vận công thì khí huyết sục sôi chân khí điên cuồng, cuối cùng không chịu nổi nhất kiếm, đối mặt với Thiên Kiếm bọn họ đã không bằng lại bị tình huống không rõ kia sở hại, cả ba có thể chống cự ư?

Không, không thể, cả ba chỉ kịp thấy được một đạo ánh kiếm lóe lên, sau đó, không có sau đó nữa, cả ba người ngả xuống đất, chết.

“ Không nghĩ đến, đường đường là Kiếm Thánh vang danh lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy” Long Dương Quân không dám vận công nữa, càng trong lúc nguy hiểm hắn lại lãnh tĩnh, cất lời châm chọc

Diệp Cô Thành ánh mắt phức tạp, lấy hắn võ công tất nhiên có kiêu ngạo của mình, chỉ là đêm nay đại sự hắn buộc phải làm ra như thế.

“ Dùng Đạo Thánh hấp dẫn ánh mắt, sau đó lại dùng hỏa hoạn dời đi chú ý. Lại bố trí độc dược vô hình, Tín Lăng quân thủ đoạn thật để nô gia mở rộng tầm mắt. Chỉ là nô gia không rõ, Tín Lăng Quân lại làm bằng cách nào?” Long Dương Quân cất lời, âm thầm câu giờ.

Diệp Cô Thành đưa mắt nhìn về một cái lão thái giám gần đó.

“ Vương An, là tên cẩu nô tài ngươi, ngươi bị bọn hắn mua rồi” Long Dương Quân dời mắt, phát hiện là kẻ nào rít lên.

An Ly vương nhìn qua, ánh mắt trong sợ hãi lại hiện lên phẫn nộ, bởi hắn không cách nào tin được lão thái giám kia lại dám hợp mưu với bào đệ mình, tham dự vào chuyện tày trời này.

“ Vương An, quả nhân đãi ngươi không tệ, tên súc sinh này, ngươi.... người đâu.... giết tên nô tài này cho ta” An Ly vương rít giọng căm tức.

Vương An là thái giám trong Ngụy cung, hắn bảy tuổi tịnh thân, chín tuổi vào cung, luôn luôn nịnh bợ cẩn thận, đến nay giữ chức đại tổng quản, chức vị cực kỳ không nhỏ chút nào trong chốn hậu cung của quân vương.

Hắn ưa thích đánh bạc, hơn nữa còn lại thích chơi gái. Đúng là một cái rất biếc chơi gái thái giám.

Một cái lại ưa thích chơi gái, lại ưa thích đánh bạc thái giám, tiêu xài tự nhiên không quá nhỏ, may mắn là hắn giữ chức cao cho nên thu nhập không thấp. Chỉ là quen tiêu sài để hắn tiêu phí mỗi lúc một lớn.

Có lẽ người càng già, cũng liền càng hồ đồ .

Cho nên hắn mới nhận chuyện nguy hiểm hiện giờ, đó là cùng Tín Lăng quân Ngụy Vô Kỵ móc nối với nhau. Nếu như thích sát quân vương thành, tân nhiệm Ngụy vương có tha cho hắn không đây?

Chỉ là hắn đã là tên đã trên cung, không thể không phóng không thể không theo. Bởi hắn lợi dụng cái thân phận của mình, vượt qua các tầng nghiệm tra, âm thầm bố trí cùng hiệp trợ cho Diệp Cô Thành.

Hiệp trợ thế nào? chính là bí mật thả một loại hương vô hình vô sắc vô vị, kịch độc trí mệnh trên giới giang hồ, kẻ nếu không hay biết mà vận dụng công lực tất sẽ chí mệnh.

Cho nên Diệp Cô Thành mới thuận lợi giải quyết đi ba vị hảo thủ trong chớp mắt, cũng như khiến Long Dương quân không có đất dùng võ.

“ Đại vương, nô tài cũng là vì Ngụy quốc. Người ham mê nam sắc, lại khiến Ngụy quốc suy vong, mà Tín Lăng Quân mới là hùng chủ đích thực của Ngụy quốc. Cho nên lão nô mới dám làm chuyện đại nghịch bất đạo này, chỉ có ngày ấy giữ vương vị thì Đại Ngụy ta mới không bị các nước khác ức hiếp được” Vương An một bộ đại nghĩa diệt thân mà nói, một bộ bi thống nói.

An Ly vương nghe mà tức run rẩy, bị một cái nô tài nói ra chuyện xấu còn dám phê bình mình làm vương vị, hắn không tức ư?

“Việc đã đến nước này, Diệp Thiên Kiếm xin đừng nhân nhượng kéo đêm dài lắm mộng ảnh hưởng đại sự của Tín Lăng Quân” Vương An không muốn kéo dài dây dưa chuyện thích vua này.

Diệp Cô Thành nghe được, ánh mắt do dự, nhưng cũng biết chuyện này không thể kéo dài được, kiếm giơ lên cao, một đạo kiếm khí xuyên thủng An Ly vương trái tim, trực tiếp giết hắn.

An Ly vương cũng có sở tu vỏ nghệ, chỉ là nhiều năm chấp chính mà hoang phế, làm sao lại là Diệp Cô Thành một cái Thiên Nhân cường giả đối thủ được, y chết rất nhanh, một đôi mắt mở to tràn đầy sợ hãi.

“ Đại vương đã chết, xem ra mạng nô gia cũng không giữ được lâu, chỉ là nô gia có một điều thắc mắc, loại độc mà nô gia trúng là gì?” Long Dương Quân nhìn thấy An Ly vương chết, ánh mắt hiện lên chút đượm buồn, trong ngắn ngủi hắn biết mình đã không thể sống tiếp nữa rồi, trong đầu có một nghi hoặc.

“Để cho Long Dương Quân chết được minh bạch, loại độc mà ngài trúng chính là Sở Độc Sương Mù” Diệp Cô Thành giải đáp.

“ Sở Độc Sương Mù” cùng lúc những kẻ còn lại cùng niệm lên, đại não rà soát thông tin liền tìm được loại kỳ độc này.

Đây chính là Sở Độc thế gia lợi hại nhất một loại độc được, vô hình vô sắc, một khi vận công chính tử mệnh. Càng là cao thủ có nội công thâm hậu, không phát hiện mà trúng phải, vận công, công lực càng cao cắn trả càng mạnh.

Vốn đây là chiêu bài của Sở Độc thế gia, muốn lấy loại độc này không phải dễ dàng gì, nhưng Ngụy Vô Kỵ danh vang thiên hạ môn khách đông đảo, nếu hắn ra mắt đến cầu Sở Độc gia chủ Sở Bách Xâm cũng phải nể mặc mà giao ra, hoặc không cần thiết, chỉ cần bỏ đại lượng tiền cũng có thể mua được loại độc này cùng thuốc giải của Sở Độc Sương Mù.

Hiển nhiên Ngụy Vô Kỵ không ngu gì lộ thân phận, dù sau giết huynh đoạt vị cũng chả tốt đẹp gì. Cho nên để môn hạ ra tay thay mình làm việc là được.

Có loại độc dược này lại mua chuộc được Vương Trung, chỉ việc hắn phối hợp làm việc, bên cạnh người An Ly vương làm sao phát giác được, một khi phát hiện được thì đã muộn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK