Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một nơi khác, Tuyết Nguyệt Thành, Vụ Vũ Hiên.

Thanh âm du dương, tiếng chuông đồng ngân vang, hòa lẫn cùng cầm âm lẫn tiếng tiêu phối hợp ngân vang trong gian phòng rộng lớn. Tại chính giữa gian phòng, một thân ảnh nữ tử áo xanh khẻ tung người nhảy múa, thân ảnh như yến tung bay, có khi lại như chim nhỏ kinh sợ bay đi.

Trong gian phòng Tạ Uyên gật gù nhìn phía trước trong sân Diệp Nhược Y huy vũ, nàng vốn là giai nhân bây giờ lại khuynh thành chi múa, càng làm cho người nhìn say mê, khó mà rời khỏi ánh mắt được.

Không chỉ hắn Tư Không Trường Phong, Tiêu Sắt, Đường Liên, Tư Không Thiên Lạc đều bị vũ điệu kia cho hấp dẫn. Cho đến khi nhạc điệu lắng đọng, thân ảnh nữ tử chậm rãi dừng lại, dải lụa tung bay trong gió chậm rãi phiêu phù.

“ Ba ba ba” Tạ Uyên cùng Tư Không Trường Phong vỗ tay tán thưởng, chỉ nghe Tạ Uyên mở lời : “ Khẻ vũ khuynh thành, Lăng Ba Phi Yến khiến cho Tạ Uyên mở rộng nhãn giới, hôm nay có thể nghe được Không Sơn Điểu Ngữ, lại được thấy Lăng Ba Phi Yến, lại uống Túy Sinh Mộng Tửu, một chuyến này đến Tuyết Nguyệt Thành không uống không uổng”

Nói xong hắn vung tay lên, một quyển hơi có vẻ cổ xưa sách từ sách trong rương bay ra, rơi vào Diệp Nhược Y trong tay, rồi nói : “ Lăng Ba Phi Yến là điệu nhảy khuynh thành, nhưng còn là tử vong chi vũ. Này vũ tên Kinh Hồng, sở vũ lúc, như hồng nhạn trên không trung cao tường, nặng nhu mỹ, thiểu sát phạt, cùng ngươi hữu ích. Mặc dù không thể so bì Lăng Ba Phi Yến nhưng cũng là hiếm có vũ đạo, tặng cho Diệp cô nương”

Diệp Nhược Y cũng nhẹ khẽ gật đầu: "Đa tạ tiên sinh."

Lăng Ba Phi Yến vốn là điệu nhảy làm nên tên tuổi của Tuyết Nữ, nhưng từ khi hắn thống nhất trung nguyên, đem Tuyết Nữ thu vào hậu cung của mình, bộ vũ đạo này cũng được thu vào tay hắn. Khi đến nhạc phường cũng đem ra cho đám cô nương ở đây sở luyện, tuy nhiên có thể nhảy được bộ vũ đạo này chỉ có Diệp Nhược Y.

Nàng tuy là tướng môn chi nữ, song từ nhỏ bệnh nặng nhưng được Khâm Thiên Giám Tề Thiên Trần ra tay cứu trị, mới sống đến bây giờ. Tuy chịu thống khổ ẩn tật nhưng một thân võ công cũng không kém, trong người lại vô tình tu luyện một bộ vũ đạo kiếm pháp đả thất truyền- Nếu Y Kiếm Vũ. Lại thân là nữ tử, khi chứng kiến Lăng Ba Phi Yến của Đế Thiên An đem ra rất nhanh liền nắm bắt được bộ vũ điệu này.

Đế Thiên An uống rượu, nói: “ Chết thư sinh, ngươi tặng vũ đạo cho Nhược Y, không lẻ định tán tỉnh Nhược Y nhà ta rồi, không sợ chết ư?”

“ Ai là của ngươi, tên bại hoại này” Diệp Nhược Y mặt thoáng đỏ lên.

“ Bại hoại, tên dâm tặc” Tư Không Thiên Lạc cách đó không xa, miệng vểnh lên nhìn Đế Thiên An không xa là người chơi đàn, bên người lại có một thiếu nữ đấm bóp hầu hạ, mắng lên : “ không phải tên tốt lành gì?”

“ Phốc” thiếu nữ trong lòng che miệng cười lấy, gò má phiếm hồng cẩn thận đem vò rượu rót vào chung ngọc, cười nói : “ Thiên Lạc tiểu thư, công tử không phải tốt lành gì, tiểu thư mỗi ngày lại chạy đến Vụ Vũ Hiên, lại cùng tỷ muội chúng ta tranh đoạt công tử họa tranh, thức ăn đây!”

“ Bẹp” Đế Thiên An cúi người hôn lên tiểu cô nương, cười nói : “ Nhã nhi, nàng đó không sợ đại tiểu thư dẹp Vụ Vũ Hiên sao?”

“ Mới không sợ, có công tử ở đây? Hơn nữa Nhã nhi không chịu được nghe người khác la mắng công tử” Lan Nhã như không xương nép sát vào người nam tử.

“ Không biết xấu hổ” Tư Không Thiên Lạc mặt đỏ bừng vì thẹn thùng xấu hổ, cúi cùng nhịn không được mắng lên một câu.

Tạ Uyên nhìn một hồi Đế Thiên An, rồi lại từ thùng sách của mình lấy ra một quyển bìa không có chữ sách đưa cho Tiêu Sắt, bỗng nhiên nói: "Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta là hay không ra mắt?"

Bình thời ngay cả Tư Không Trường Phong cũng không coi vào đâu Tiêu Sắt lúc này lại cũng một mực cung kính, gật đầu một cái, lời nói nhưng là ngắn gọn: "Tắc Hạ học cung."

"Khó trách." Tạ Tuyên thần sắc như cũ gợn sóng không sợ hãi, "Kia quyển sách này ta không có đưa sai, quyển sách này không có tên. Bởi vì là do ta viết, tên vẫn chưa nghĩ ra, nếu là ngươi sau khi xem xong muốn xảy ra cái gì tên rất hay, liền có thể tự viết thượng."

Nho thánh Tạ Tuyên vô danh sách? Ở trong sân người đã giải đến chỗ này người thân phận lòng người trung cũng là động một cái, ai cũng biết Tạ Tuyên bác thông thiên cổ, đang học thức thượng đã sớm có thể cùng tiền triều thánh nhân sánh vai, nhưng viết chi sách chưa bao giờ viết lên tên sách.

Hắn từng nói qua, khi người khác thấy ta sách, có cảm ngộ thời điểm, kia cũng đã cùng hắn vô quan. Những thứ kia cảm ngộ, những thứ kia thấy sách vỡ nhớ tới chuyện, cũng là người khác mình đồ.

Cho nên chưa bao giờ đề cử, đem chuyện này giao cho người đọc sách. Chỉ tiếc, trên giang hồ có tư cách bị hắn tặng vô danh sách người có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Tạ Tuyên lại xoay người xông về Đường Liên: "Ta thường thường nghe sư phụ ngươi than phiền, thu cái giả nghiêm chỉnh học trò. Có thể mới vừa nhìn thấy tiểu hữu cao giọng cao ca, nhưng rất có sư phụ ngươi lúc còn trẻ phong thái. Ta đưa ngươi một quyển sách, quyển sách này sư phụ ngươi lúc còn trẻ cũng rất thích xem."

Đường Liên sững sốt một chút, vội vàng nhận lấy quyển cổ thư kia, lại thấy trên đó viết hai chữ: Rượu quyển kinh, dở khóc dở cười: "Sư phụ lúc còn trẻ liền yêu cái này?"

"Sư phụ ngươi được gọi là Tửu Tiên, trong ngày thường là rượu như mạng, ta mười hai tuổi lúc thấy hắn lúc cũng đã như vậy. Lúc ấy hắn nói trên đời chi rượu đã cảm thấy đạm mà vô vị, liền hỏi ta thỉnh cầu quyển này “rượu quyển kinh”, bên trong rượu cũng không là thông thường rượu, Tiểu Bạch Liên Phù Tam Thập Bôi, Chỉ Tiêm Hạo Khí Hưởng sấm mùa xuân, chớ lãng phí."

"Vãn bối ghi nhớ." Đường Liên vội vàng ôm quyền.

“Quả nhiên là người nghiêm túc.” Tạ Tuyên lại quay sang phía Lôi Vô Kiệt, đưa cho hắn một quyển sách nhỏ bìa ngoài tinh xảo.

Lôi Vô Kiệt nhận lấy, nhìn tựa sách lấy làm khó hiểu: “Tiền bối, đây là cái gì?”

Tiêu Sắt liếc mắt nhìn tên sách, thì thầm như đang suy tư: “Vãn Lai Tuyết?”

“Tối nay trời đổ tuyết, có thể uống một chén không. Đây là lời mà tài nữ Giang Nam Tạ Phi Tuyên ghi lại, tình ý lay động lòng người, ngay cả các nương nương trong cung cũng vừa xem vừa khóc. Tặng ngươi một quyển ‘Vãn Lai Tuyết’ này, học tập nhân vật chính, sau này gặp mặt đừng nói mấy câu xấu hổ ấy nữa.” Tạ Tuyên cười nói.

Gương mặt Lôi Vô Kiệt lập tức đỏ bừng nhận lấy, lại len lén quan sát Diệp Nhược Y, hắn khi gặp cô gái này trong cơ quan Chu Tước cũng bị cô gái xinh đẹp này thu hút lấy.

"Tốt lắm, ta phải đi." Tạ Tuyên xoay người chắp tay lại nhìn Đế Thiên An : “ hôm nay được gặp công tử, một chuyến này thật đi không uổng”

Lúc này một cái Chu Võng đàn ông nhảy vào bên trong lầu các, ánh mắt thoáng qua lay động nhìn đám người bên trong, sau đó đi lại gần Tư Không Trường Phong hành lể, nói : “ Tam thành chủ, Nộ Kiếm Tiên đang đến thành Tuyết Nguyệt thành”

“Cái gì?” Tiêu Sắt đám người cả kinh lên khi nghe được tin này.

Tư Không Trường Phong khi thu được tin này cũng không quá bất ngờ, gương mặt thoáng qua ngưng trọng, cầm lên chung rượu uống một hớp, rồi nói : “ sơ tán người dân trong thành, dọn đường cho hắn”

“ Dạ” tên thuộc hạ cung kính đáp, sau đó lại tung người nhảy ra lầu các.

Lôi Vô Kiệt hưng phắn thốt : “ trợi ạ, Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên, cũng dến dự Bách Hoa Hội, lẻ nào cũng ngắm mỹ nhân”

Tiêu Sắt mắng : “ Đồ đần”

Đường Liên biến sắc, trầm giọng nói : “ từ khi ta vào Tuyết Nguyệt thành đến bây giờ, dám khẳng định lần này Bách Hoa Hội là đặc sắc nhất trong những năm qua.”

Tư Không Thiên Lạc kinh hô : “ Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên hắn đến đây, ”

Tư Không Trường Phong cười nói : “ cái tên ma đầu đó làm gì đến đây ngắm hoa, chỉ sợ lần này lại hao tốn không ít tiền bạc vật tư rồi”

Nhã Lan trong lòng Đế Thiên An, cả kinh nói : “ Ma Kiếm Tiên đến nơi này, lẻ nào hắn là đến vì công tử”

Lời nói của nàng dứt, đám người cũng đem ánh mắt quăng về thân ảnh Đế Thiên An, lại thấy Tạ Uyên cùng Tư Không Trường Phong gật đầu càng khẳng định.

" Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên. Hắn là cái mê kiếm, cũng là chân chánh người giang hồ,lần này y đến Tuyết Nguyệt Thành hắn sẽ không bỏ qua cùng thiên hạ vô song công tử giao chiến” Tạ Uyên lên tiếng giải thích.

Lôi Vô Kiệt kinh hô lên, con mắt sáng lên, nói : “ lẻ nào hắn đến là cùng lảo đại so kiếm à, khà khà nhất định là một hồi đặc sắc”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK