Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất Lương Soái không trả lời, lại nói : “ lại có kẻ nương tựa vào lũ loạn thần tặc tử kia, Bất Lương Nhân mà ta dày công duy trì, chẳng ngờ lại thành ra tan đàn xẻ ngé như vậy”

“ Chẳng cách nào khác, ta đành hóa thân thành Tàng Binh cốc chủ, nỗ lực chống chọi tại đây hơn 30 năm. Với ta mà nói thời gian chẳng còn giá trị gì, ta đang đợi chờ một cơ hội” Bất Lương Soái nói xong một chân quỳ xuống đầu cuối trước Lý Tinh Vân.

“ Ông đang làm gì thế?” Lý Tinh Vân không rõ hỏi

Viên Thiên Cương dõng dạc, cung kính nói: "Thần Bất Lương Soái Viên Thiên Cương tham kiến điện hạ!"

“ Ông, mau đứng dậy.... mau đứng dậy....ông làm cái gì vậy” Lý Tinh Vân vội ra hiệu cho y đứng dậy

Bất Lương Soái nói : “ điện hạ, thần khần cầu điện hạ nghĩ đến thiên hạ thương sinh, tiến hành khởi binh xưng Đế, tiêu diệt Chu Ôn, hưng phục Đại Đường!"

“ Ông muốn ta tạo phản ư” Lý Tinh Vân liền nói

Bất Lương Soái đáp : “ Kẻ tạo phản là Chu Ôn! là Hoàng Sào!’

Lý Tinh Vân nói : “ có điều thiên hạ đã an định bao nhiêu năm”

Bất Lương Soái nói : “ Chu Ôn chẳng qua là hạng kiêu hùng mà thôi, bày mưu nghĩ kế y còn có thể. Song xưng bá thiên hạ... y há lại có bản lĩnh này. Người dựa vào Bất Lương Nhân làm nền tảngg, nếu chấp nhận hô hào kêu gọi, thì quần hùng thiên hạ tất sẻ cùng giương cờ khởi nghĩa.”

“ Người lấy thân phận tử tôn chính tông của Lý thị mà đăng cơ xưng Đế, thì kẻ nào chẳng thuận bề mà theo chứ.”

“Theo thần được biết, Chu Ôn kể từ khi soán vị, đả không ngừng giết người mua vui, tham dâm háo sắc. Ngay cả mình con dâu đều không buông tha, đây quả là cơ hội hiếm có, thiên hạ bách tính khổ từ lâu, ai mà không hoài niệm thời kỳ thịnh thế thời Trinh Quan chứ”

Bất Lương Soái đã đứng dậy nói tiếp : “ Đến nay Tấn vương Lý Khắc Dụng, Kỳ vương Lý Mậu Trinh cự tuyệt chẳng quy thuận Chu Ôn. Họ vẫn đang sử dụng niên hiệu của Đại Đường”

Viên Thiên Cương một phen nói dõng dạc, thậm chí nói Lý Tinh Vân đều hận không thể bây giờ liền muốn xưng Đế.

Lý Tinh Vân nói : “ Bọn họ....e cũng chẳng có tốt đẹp gì”

Bất Lương Soái tiếp lời : “ Tạm thời chả cần quản lòng thực hay giả, nếu người chấp nhận phất cờ kêu gọi. Dẫu họ định mượn gió bẻ măng đi nữa, thì cũng nhất định khởi binh hưởng ứng.

Khi ấy chúng ta nghĩ cách sử dụng Long Tuyền bảo tàng, không ngừng bành trướng thế lực thống nhất thiên hạ cứu vớt lê dân. Khôi phục giang sơn Đại Đường, tiếp đó xây dựng Trinh Quan thịnh thế, hả chẳng phải...”

"Ta không muốn làm Hoàng Đế." Lý Tinh Vân trực tiếp cắt đi Bất Lương Soái đang thao thao bất tuyệt.

Viên Thiên Cương nghe vậy, lập tức sững sờ: "Ngươi không muốn làm Hoàng Đế ư?”

“ Phải” Lý Tinh Vân xác nhận : “ Ta không muốn làm Hoàng Đế"

Viên Thiên Cương nói : “ ngươi không muốn tranh đoạt thiên hạ, không muốn khôi phục Đại Đường ư....”

Trên thế giới này rất nhiều người, người có chí riêng, có nhân dã tâm bừng bừng, muốn đem người trong thiên hạ giẫm tại dưới chân, có người lại không màng lợi danh, định rõ chí hướng, không thích tranh đấu, chỉ nghĩ tới bình bình đạm đạm thời gian, Lý Tinh Vân đối với ngôi vị hoàng đế chẳng muốn đếm xỉa.

Viên Thiên Cương lại nói : “ Chu Ôn giết phụ mẫu Người, diệt huynh trưởng Người, đoạt giang sơn Người, nhiễu loạn con dân Người. Mang thù chẳng đội trợi chung với người đấy, dẫu cho Người chẳng hứng thú tranh đoạt thiên hạ... Nhưng còn mối thù của Người thì sao? Người chẳng muốn báo thù ư?”

"Muốn! Chẳng lúc nào chẳng muốn!" Lý Tinh Vân quay lưng đối mặt nói.

Viên Thiên Cương hài lòng : “ đúng, phải như vậy, muốn báo thù phải khuếch trương thế lực. Người không xưng Đế chẳng có thế lực, không có thế lực chẳng giết nổi Chu Ôn, nên mới bảo Người xưng Đế kỳ thực chỉ là một việc. Người chẳng còn lựa chọn nào khác”

Lý Tinh Vân đáp : “ Ông từng dạy ta võ công, cũng có ân với ta”

“ Không dám” Viên Thiên Cương ôm quyền cúi đầu.

Lý Tinh Vân nói tiếp : “ nói thật với ông vậy, Chu Ôn sát hại phụ mẫu huynh trưởng, thù này phải báo. Nhưng ông muốn ta tranh bá thiên hạ... thứ lỗi... trọn đời này ta chỉ muốn thoát ly thế tục, vui vẻ một đời. Với những việc của ông bàn chẳng có hứng thú”

“ Người... đây là thật lòng ư?” Viên Thiên Cương dò hỏi

Đúng lúc này tiếng đập cửa vang lên.

" Vào đi" Viên Thiên Cương nói, đem tấm mặt nạ nhanh chóng đeo lấy.

Thượng Quan Vân Khuyết tiến vào bên trong nói : “ Bẩm đại soái, tiểu lẳng lơ của Huyễn Âm phường đã được chuẩn bị sẵn sang cho người rồi”

“ Ukm” Viên Thiên Cương gật đầu, quay sang nhìn Lý Tinh Vân nói : “ nếu cậu đã bảo thế ta cũng chẳng miễn cưỡng. Thương thế cậu vừa khỏi, tạm thời nghỉ ngơi ở đây suy nghĩ thật kỹ vậy.”

“ Thượng Quan Vân Khuyết hầu hạ thật tốt đấy” Viên Thiên Cương phân phó mệnh lệnh rồi xoay người rời đi.

"Vâng!" Thượng Quan Vân Khuyết khom người cung kính vô cùng mong chờ.

Viên Thiên Cương đi được mấy bước, nói : “ lòng không hoài bão thiên hạ thương sinh, chẳng mong thành tựu vương đồ bá nghiệp. Há chẳng phải uổng tự xưng nam tử hán đại trượng phu”

Thân ảnh ra khỏi cửa, Viên Thiên Cương lại nói : “ thoát ly thế tục, vui vẻ một đời.... hừ, việc ấy chẳng phải do ngươi quyết đâu”

Thượng Quan Vân Khuyết đi vào trong tươi cười nói : “ Yo, Tinh Vân này, cậu giờ trông tràn trề sức sống, ta quả thật quá đổi vui mừng đấy. Cậu có hay sau khi bản thân thọ thương, chính ta đã tự tay vác cậu trở về đấy”

Lý Tinh Vân trầm mặt một hồi liền đi ra, dò hỏi : “ là ông đưa ta về ư? Thế ông có trông thấy sư muội ta chăng? Muội ấy ở đâu?”

“ Sư muội cậu à” Thượng Quan Vân Khuyết đáp : “ cô ta chẳng có việc gì nghiêm trọng cả, chỉ thọ thương đôi chút thôi. Sau đó....”

Lý Tinh Vân gấp truy hỏi : “ Sau đó thế nào?”

“ Sau đó, hẳn là bị gã mặt trắng Thông Văn quán mang đi rồi” Thượng Quan Vân Khuyết tiếp tục nói : “ tên mặt trắng ấy dường như có chút tâm ý với sư muội cậu đấy”

“ Hừ” Nghe được Lý Tinh Vân khó chịu : “ cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga ư?”

Thượng Quan Vân Khuyết tìm được cơ hội trò chuyện, đệm vào : “ thì đấy”

“ Tửu lượng chẳng ổn, tửu phầm càng tồi, tuổi đã non nớt lại bạc phủ đầu, sư muội ta há lại phải lòng hắn” Lý Tinh Vân ghét bỏ nói

Thượng Quan Vân Khuyết đến gần đem tay đặt lên vai Lý Tinh Vân : “ ta cũng thấy hắn chướng mắt”

“ Đừng đụng vào ta” Lý Tinh Vân lập tức đem tay gạt bỏ, chợt nhớ đến Viên Thiên Cương trước khi đi cùng cái gã hợm này trò chuyện, hỏi : “ phải rồi, ta hỏi ông một việc, ban nãy ông bảo Huyễn Âm phường gì đấy....”

Thượng Quan Vân Khuyết đáp : “ Ả hồ ly tinh đó ư, cậu cũng biết mà”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK