Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc y nhân rút kinh nghiệm không như trước kia nóng vội đi ra, hắn thật lâu nán trên xà nhà bình ổn thương thế trong người.

Đến khi hồi phục được phần nào mà không có dấu hiệu Khổ Thiền quay lại, hắc y nhân khinh thân cướp xuống nền đất, đem máu tươi vươn vấn lau sạch sẽ đi. Sau đó hắn mới cướp đến ngăn tủ mà Khổ Thiền đến, sau đó lấy ra mà xem xét.

Con mắt hiện lên vẻ vui mừng, đến khi xem hết nội dung bên trong thẻ trúc, hắn cẩn thận trả lại vị trí cũ, sau đó lại cẩn thận rời khỏi Tàng Kinh các.

Hắc y nhân không có rời đi Thiên Thiền tự, hắn lựa chọn ở một cái chổ kín kẻ trong chùa, hắc y phục cởi xuống để lộ ra bên trong là một bộ lam y tăng bào, mà thực tế hắn lại chính là một cái tăng nhân trong chùa.

Dùng cái thân phận này hắn thuận lợi trở về gian phòng của mình mà không ai nghi ngờ, khi về phòng hắn vội vả đả tọa đem nội thương trên cơ thể chữa trị.

Thời gian lại qua nhanh, đêm tối nhanh qua ngày mới bắt đầu.

Đến giữa ngày, Khổ Thiền từ trong chùa chụ trì đi ra, hắn nhận được một tin mà tăng nhân trong chùa hồi báo, tin này để hắn cho gọi tọa hạ đệ tử của mình cùng đi ra đón tiếp kẻ này.

Đó là một cái thanh niên nam tử, thần sắc chán chường quỳ trước cửa chùa.

“ A di đà phật! thiện tai! thiện tai” Khổ Thiền bước đến vị thí chủ này thi lễ.

Người thanh niên cúi đầu gần sát đất, nói : “ xin sư phụ từ bi, đệ tử có tâm ý muốn xuất gia, xin sư phụ từ bi thành toàn”

Khổ Thiền chắp tay niệm Phật đáp : “ thí chủ trong long còn trần”

“ Đệ tử trần duyên đã diệt, vạn niệm thành tro, con muốn quên hết, khẩn xin sư phụ thành toàn” gã thanh niên lại quyết ý quy y đáp lời.

Khổ Thiền đáp : “ Phật nói quên đi cũng chưa phải chưa từng tồn tại, tất cả đều là lựa chọn ban đầu chứ không phải dồn hết tâm trí, thí chủ hà tấc phải quên”

Người thanh niên mờ mịt : “ đệ tử ngu dốt quả thật không biết”

Khổ Thiền nói : “ tất cả pháp hữu vi, đều là nhân duyên hòa hợp, duyên khởi thời khởi duyên tận hoàn vô, không ngoài như vậy. Thí chủ trong long còn trần, xin về đi”

Khổ Thiền nói xong cúi đầu thi lễ, sau đó xoay người lại trở vào bên trong.

Tọa hạ đệ tử mang theo dụng cụ xuất gia lại đi theo sư tôn trở vào, tại trước khi hắn đem cửa chùa đóng lại, ánh mắt hắn thấy được một đạo nữ tử đứng phía sau nam nhân đang quỳ gối kia.

“ Trần Lạc! huynh thật sự có thể quên hết sao?” cửa chùa đã đóng, nữ tử đợi một lát thành tâm niệm Phật lại mở miệng nói.

Đạo thanh âm nữ tử vang lên khiến cho người thanh niên giật mình, hắn vội vả đứng dậy xoay người lại, ánh mắt thấy rõ nữ tử kia liền mừng rỡ, vội vả chạy đến gần : “ nàng… nàng không chết! Như Hà! Nàng không chết!”

Hắn là thiếu gia họ Trần trong vùng, vốn có đính ước với nữ nhân môn đăng hộ đối, chỉ là trong một lần phát sinh ngoài ý muốn lại đem lòng yêu mến nữ nhân phía trước, nàng là cô gái phong nguyệt ở Thính Hương lâu.

Chuyện này bị người nhà biết được lại kiên quyết phản đối, nhất là phía hôn thê khi hay tin liền tức giận vô cùng, Trần Lạc quyết định chuộc thân và cùng Như Hà bỏ trốn đi nơi khác sinh sống.

Nhưng trong quá trình bị hai nhà biết được và ngăn cản, Như Hà trong quá trình lại rơi xuống sông nước không rõ sinh tử. Việc này dẫn đến Trần Lạc bi thương vô cùng, mỗi ngày chán chường cuối cùng muốn quy y cửa Phật mà quên đi phiền não.

Chỉ là không nghĩ đến Như Hà lại được người cứu sống thoát chết, nàng hôm nay cũng muốn đến cửa Phật quy y quên đi ái nhân, không nghĩ đến lại gặp được Trần Lạc ở đây.

“ Trần thí chủ, buông bỏ chấp niệm rồi” động tĩnh ngoài cửa Khổ Thiền cũng đã biết được, đợi cho tọa hạ đệ tử đi vào dò hỏi.

Đệ tử Khổ Thiền đáp : “ vâng”

“ A di đà phật!” Khổ Thiền niệm một tràng phật hiệu, sau đó xoay người lại : “ Vô Khả”

Vô Khả hòa thượng đáp : “ có đệ tử”

Khổ Thiền chậm nói : “ nếu vi sư không tính nhầm, con đến Thiên Thiền tự cũng ba năm có lẽ rồi”

Vô Khả đáp : “ vừa đúng 3 năm lẻ 1 tháng”

Khổ Thiền nói : “ 3 năm trước con quỳ trước cửa núi 7 ngày 7 đêm, vi sư bất đắc dĩ mới thu con làm tọa hạ đệ tử”

Vô Khả nói : “ cho nên sư phụ lấy pháp hiệu cho con là Vô Khả”

Khổ Thiền tay niệm phật châu, thở dài một hơi rồi bước đi : “ lúc nên đến thì đến, lúc nên đi thì đi. Phật nói vạn sự đều có nhân quả, Ma nói tất cả đều từ ta, chúng sinh vạn tướng đều vô tướng, thành Phật thành Ma đều là ta. A di đà phật! thiện tai! Thiện tai”

Trải qua một đêm qua Khổ Thiền cẩn thận suy nghĩ, hắn cũng đã đoán ra được kẻ đột nhập vào Tàng Kinh Các, kẻ đó chính là tọa hạ đệ tử của mình. Chỉ là Khổ Thiền không có vạch trần lấy, lão cũng đã đoán ra được thân phận của đệ tử mình và mục đích vì sao y lại cố trà trộn vào nơi này.

Vô Khả yên lặng suy ngẫm, nhìn theo sư phụ rời đi cúi đầu thi lễ.

Đợi đến khi sư phụ đi vào chụ trì gian phòng, Vô Khả liền xoay người trở về nơi phòng ở của mình, khi đẩy cửa mở ra Vô Khả cau mày nghi hoặc.

Bởi lẻ trong phòng của hắn từ lúc nào có thêm một cái hạp gỗ, hắn rõ ràng trong phòng mình còn chưa có cái hạp này.

Vô Khả đi đến trầm mặc quan sát một lúc, nhẹ tay đem hạp gỗ đẩy ra.

Nắp hạp trượt ra để lộ bên trong cất giấu đồ, đó là một thanh binh khí.

Đỏ hồng cự đao, Quỷ Sứ Chi Nhận.

Vô Khả đem Quỷ Sứ Chi Nhận lấy ra khỏi hạp, một ngón tay vuốt nhẹ lên thân đao, sau đó nhẹ huy vài đường, đao quang nhanh hiện.

Vô Khả thu lại đao, ánh mắt nhìn xuống hạp gỗ, ở dưới Quỷ Sứ Chi Nhận nơi có một mãnh vải, trên vải ghi lấy hai văn tự : Đã Chết.

Quỷ Sứ Chi Nhận là binh khí của các đời Quỷ Sứ, vốn ở trên tay của Hàn Thiên Khiếu, nhưng vì sao nó lại có mặt ở nơi này?

Đáp án là khi Hàn Thiên Khiếu chết đi, Lệnh Phá Mộ về kinh, Mộc Tuyết Ly tìm đến Sở phu nhân và đem Quỷ Sứ Chi Nhận lấy đi, sau đó bí mật đưa nó đến nơi này cho Vô Khả.

Bởi y mới là chân chính Quỷ Sứ, Hàn Thiên Khiếu bất quá chỉ là thế thân của y mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK