Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ thấy trong giây lát khó người có thể tin được một đạo thân ảnh nam tử tuấn lãng đả xuất hiện trước người Lý Hàn Y, giống như từ trong không khí đột nhiên nhô ra. Còn chưa hết từ phía xa chừng ba trăm trượng một tiếng “ chỉ” truyền đến một chuôi màu đỏ kiếm gỗ bỗng nhiên phá không mà ra, kiếm gỗ ra, hoa đào tung bay, đẹp đến không thể tả, nhưng lại hung ác đến đáng kính đáng sợ.

“ Ầm” Vang dội thanh âm vang lên, một chưởng của Tô Xương Hà giáng lên người Lý Hàn Y hoàn toàn bị một thân ảnh nam tử ngạnh sanh tiếp lấy.

“ Là ngươi, ngươi làm sao tới” Lý Hàn Y cảm nhận được thân thể mình dị dạng, liền mở mắt ra thấy được chính là tuấn lãng nam tử, đàn ông mà nàng từng muốn một kiếm giết chết này, giữa lúc sinh tử nàng lại không ngờ lại gặp hắn.

“ Ta còn không đến, nàng có mất một cộng tóc thôi ta cũng đau lòng chết mất” Đế Thiên An hay tay ôm lấy Lý Hàn Y thân ảnh chậm rãi phiêu bồng xuống.

“ Cái gì” Tô Xương Hà đám người cả kinh lên thấy đột nhiên xuất hiện một nam tử chặn lấy Lý Hàn Y, đáng sợ là chưởng kình của Tô Xương Hà hướng đến lại bị thân hình đối phương hút vào bên trong thân thể mình biến mất.

“ Bị thương” Lý Hàn Y chau mày lên nhìn về phía trước chắn trước nàng, một giọt máu như lửa diễm nhỏ xuống bên dưới nhưng nhanh chóng bị hấp vào Thiên Tịch.

Tô Xương Hà kinh hãi, đột nhiên nhô ra một thân ảnh nam tử xuất hiện trước người Lý Hàn Y không nói. Còn xuất hiện một chuôi màu đỏ kiếm gỗ bỗng nhiên phá không mà ra, kiếm gỗ ra, hoa đào tung bay, đẹp đến không thể tả, nhưng lại hung ác đến đáng kính đáng sợ.

Một kiếm kia thế, lại mơ hồ càng tại Lý Hàn Y kia sau cùng Nhất Kiếm Thành Vũ trên.Trên đời còn có người nào có thể xuất ra một kiếm như vậy? Kiếm gỗ sau, là cả người tung bay quần áo tím đạo bào, Tô Xương Ly đối mặt người kia ánh mắt, người nọ bình tĩnh nhìn mình, nhưng ánh mắt chỗ sâu rõ ràng là sóng ngầm mãnh liệt.

Tô Xương Hà không có chốc lát do dự, lập tức thu chưởng, lui nhanh! Hắn liền nói sát tính mạnh hơn nữa, cũng không dám trực tiếp ra chưởng. Đột nhiên nhô ra thêm hai người nam tử cứu viện cho Lý Hàn Y làm cho hắn tâm tư hắn trở nên lo lắng hơn. Nhất là người nam tử xuất hiện phía trước Lý Hàn Y kia càng làm cho hắn kiêng kỵ hơn.

Mặc dù hắn chưa từng gặp đối phương nhưng có thể khẳng định nam tử đôi mắt giống như mù khép chặt. Một đầu xanh như hỏa diễm cháy kia không lẫn vào đâu được, bề ngoài soái khí nam nhân này, chính là gần đây trên giang hồ vang vọng thanh danh.

Là Mỹ Nam phái môn chủ, thiên hạ vô Sang công tử, tài hoa lẫn thực lực đều là thế gian nhất đẳng, là người có thể xông vào Mộ Lương thành đối chiến với Cô Kiếm Tiên Lạc Thanh Dương rời đi. Tại Tuyết Nguyệt Thành cùng Lý Hàn Y, Tư Không Trường Phong đối chiến, một kiếm chặt đi Tống Yến Hồi một tay, kiếm chặt Thương Sơn núi, đánh bại Đạo Kiếm Tiên trên núi Thanh Thành.

“ Vô Song công tử” Tô Mộ Vũ, Tạ Thất Đao Đường Gia tam lảo kinh hô lên nhìn nam tử tuấn lãng kia, bọn họ chưa từng gặp gỡ nhưng tuấn lãng nam tử như trích tiên giáng trần kia, để cho bọn họ trong đầu liên tưởng đến người này.

“ Tiểu tiên nữ” Triệu Ngọc Chân đáp xuống vội hô lên.

“ Ngươi còn dám đến nơi này, lần trước giáo huấn còn chưa đủ” Đế Thiên An lạnh rên lên tiếng, mày chau lại hắn hạ thủ với Triệu Ngọc Chân , theo lý nữa năm chín tháng không thể hồi phục đây.

“ Buông, ngươi mau buông” Lý Hàn Y giận mắng lên, tình cảm trong long lúc này ngổn ngang vô cùng, có bối rối có vui mừng có sợ hãi, có chán ghét lẫn giận dữ, và cả khiếp sợ, nhưng mặc cho nàng vùng vẩy muốn thoát ra khỏi ngực hắn đều không thoát được.

“ Yên nào, đừng lộn xộn, bé ngoan nghe lời” Đế Thiên An lên tiếng, lại cúi người hôn xuống đôi môi đỏ mọng kia.

Lý Hàn Y cả người xấu hổ, trong lòng thẹn thùng, lại sợ hãi bối rối không biết làm sao liền há miệng cắn đi môi hắn. Quát lớn : “ Dâm tặc, ngươi muốn chết”

Đế Thiên An nhìn Lý Hàn Y gương mặt thoáng đỏ, lại nhìn Triệu Ngọc Chân gần đó ngây người, liền nói : “ Cút đi, đạo sĩ không tu hành, học đòi cái gì yêu đương, cút về núi của ngươi, nhân lúc ta tâm tình tốt, cút đi, nếu không ta huyết tẩy núi Thanh Thành một mạng không lưu”

Mặc màu tím đạo bào Triệu Ngọc Chân bàn tay siết chặt, nhìn Lý Hàn Y trong lòng nam tử kia, bị hắn khinh bạc, đang vùng vẩy tay chân thoát ly không thành, thanh âm ấm áp mà ôn nhu: "Tiểu tiên nữ, ta rất nhớ ngươi, ta một mực đang suy nghĩ chúng ta gặp lại là như thế nào."

“ Ngô” Lý Hàn Y lần nữa thốt lên, chỉ thấy môi hồng lần nữa bị Đế Thiên An hôn xuống.

Đế Thiên An sét đánh tập kích, làm cho đám người tập kích Lý Hàn Y lẫn Triệu Ngọc Chân nhất thời đứng hình ngây người ra. Nhất là đám người vây giết Lý Hàn Y, trong lòng đậu đen rau muống lên, giờ đây là gì còn không phải là tranh giành tình nhân sao?

Đế Thiên An đem Lý Hàn Y buông ra, nhìn nàng ánh mắt giết người nhìn mình, đem nàng đặt xuống, cười nói : “ ở đây chờ ta bảo bối, để ta đem đám người đáng chết này, vì nàng trút giận”

“ Cút” Lý Hàn Y xấu hổ, quát lớn.

Đế Thiên An nhìn Triệu Ngọc Chân vội đi đến, hai tay kết ấn long du khí điên cuồng thoát ly, rồi một cự đại long ảnh lao ra, ẩn ẩn long ngâm lao đến công kích đối phương. Trường kiếm Thiên Tịch rời vỏ, nhất thời thao thiên sát khí khuếch tán ra ngoài không gian.

Lạnh rên nói : “ ngươi dám lại gần Hàn Y, ta liền huyết tẩy núi Thanh Thành, đừng cho ta không dám, chờ ta giải quyết xong đám tôm tép này, sẻ giải quyết ngươi”

Nói xong thân ảnh dùng lên thời không thuật, lắc mình đả xuất hiện bên cạnh Đường gia tam lảo một trong, bàn tay hóa long lân vuốt trảo sắc bén nhanh như thiểm điện tóm lấy yết hầu đối phương, tay kia Thiên Tịch chém đứt một tay một tên gần đó.

“ Aaaa” Đường Ẩn ôm một tay bị đứt máu tươi tuôn ra xối xả, vội nhảy lùi về sau.

“ Nguyên Lạc” Đường Liệt thống khổ kêu lên hắn ở xa với hai huynh đệ mình, đối phương xuất thủ quá nhanh chờ hắn phát giác đả thấy hai huynh đệ của mình một người bị bóp gãy cổ, một người bị chém đứt tay.

“ Đừng nghĩ trốn, các ngươi cũng trốn không được, bảo bối của ta ta còn không nở thương tổn dù chỉ một cộng tóc, các ngươi còn dám vây đánh nàng”

Lý Hàn Y đôi mắt đẹp nhìn bộ y phục trên người Đế Thiên An như bọt biển tan biến, tấm lưng trần cơ thịt săn chắc kia hoàn toàn thay thế, cả người toàn thân bao phủ long lân tím vàng, hai tay biết thành long trảo, từ tấm lưng hai đầu rồng mọc ra một con đang ngậm lấy thi thể đả chết là Đường Nguyên Lạc, một con khác lao đến công kích Đường Ẩn.

“ Keng keng keng” Chói tay ma sát vang lên, ám khí do Đường Liệt bắn lên người Đế Thiên An hoàn toàn không gây nổi sức sát thương, chỉ để lại hoa lửa không ngừng.

“ Ầm” Chỉ một quyền, cả thân ảnh Đường Ẩn bị vùi sâu dưới mặt đất bên dưới, máu tươi phún ra ngoài, xương cốt gãy nát, như mạng nhện vết nứt lan tỏa khắp nơi, tràn đầy huyết tinh bạo lực hiện ra.

“ Aaaaa” Đường Liệt thê thảm kêu lên, tràn đầy thống khổ, khi cả cơ thể lúc này bị đầu long ảnh kia cuộn tròn, xiết chặt, các khớp xương không ngừng đổ gãy.

“ Đây... đây... đây” Tạ Thất Đao mồ hôi lạnh tuôn ra, sống lưng lạnh buốt tay cầm cây đao của mình mà run rẩy, quá nhanh quá mạnh, quá đáng sợ.

Không chỉ hắn mà Tô Mộ Vũ, Tô Xương Hà, Triệu Ngọc Hiên và cả Lý Hàn Y giờ phút này chứng kiến ngoại hình Đế Thiên An cũng kinh hãi lên, cả người long lân tím vàng từ người các đầu long ảnh mọc ra, sau đó thoát ly bay vào không trung vây nhốt đám người này lại, trên người đối phương bốc lên hỏa diễm cứ như hỏa thần giáng lâm.

Tong ánh mắt của nàng thấy được một đạo thân ảnh quen thuộc, hoa đào đang bay tán loạn. Lần nữa gặp lại, có chăng người tuột xuống mặt nạ của nàng đả không còn phải là người kia, ngươi và ta, gặp nhau lần nữa đả không còn như ban đầu tình cảnh. Triệu Ngọc Chân có thể xuất hiện để cho nàng vui mừng, cũng sợ hãi lo lắng bối rối, khi mà bên cạnh mình lần này còn có thân ảnh nam tử kia.

“ Ầm” Đại địa bên dưới chân Đế Thiên An lập tức sụp xuống một mảng lớn, từng vết nứt chằn chịt lập tức xuất hiện chằn chịt kéo dài không biết bao nhiêu mét lan tỏa ra khắp mọi nơi. Theo mỗi bước đối phương bước đi, mặt đất sụp đổ vết nứt hiện ra, cháy khét mùi vị tản ra ngoài.

“ Chết dưới Bất Diệt Long Thân của ta, âu cũng là vinh dự, các ngươi có một cơ hội, là bản tọa cho các ngươi một cơ hội” Đế Thiên An dừng lại trước mặt ba người còn sót lại : “lên hết đi, có thể đở được một chiêu, ta tha mạng”

Tô Xương Hà, Tạ Thất Đao, Tô Mộ Vũ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ biết không còn đường lùi, chín đầu long ảnh kia vẫn còn đang trong không trung lượn lờ, cứ như vật sống một dạng, chỉ có một cơ hội mong manh chính là cùng nam tử đáng sợ phía trước,cùng nhau liên hợp lại mới may ra, song có thể sau?

“ Lên” Tô Xương Hà nhanh chóng trấn định lại, cả người chân khí trong người đều dốc hết cả ra, Diêm Ma Chưởng chí âm chí tà tung ra, hung lệ đáng sợ.

“ Thập Bát đao trận” Tô Mộ Vũ cũng bày xuống mười tám đao trận của mình, cả người đồn hết sức bình sinh cho một đòn cuối cùng.

Tạ Cửu Đao lại càng không phải nói, nâng lên đao của mình, bổ ra một đao, hai đao, ba đao... bảy đao, bảy đao chồng chất đao khí lăng lệ.

“ Thập Phương Vô Địch”

Chỉ thấy từ người Đế Thiên An toát ra chín cổ thân ảnh, có người thủ kiếm, chém đao, cầm thương, đánh côn, huy kích, xuất chưởng, tung cước, điểm chỉ, tụ quyền, xuất trảo. Mười thủ thế bất đồng khác nhau, chính diện nghênh đón ba người hợp kích.

“ UỲNH”

Vang dội thanh âm như sấm động, chỉ thấy đầy trời tán loạn mười tám thanh đao ti, trường đao của Tạ Cửu Đao văng đi. Ba thân ảnh như diều đứt dây văng xa, thổ huyết đương trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK