Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian lại chậm rãi trôi đi, tháng mười một Hogwarts một ngày.

Dược Thảo lớp học.

Hermione lo lắng hỏi:"Có chuyện gì vậy Lavender?"

Parvati nói nhỏ:"Bạn ấy vừa nhận được thư nhà hồi sáng này. Con thỏ của bạn ấy, con Binky, đã bị một con cáo giết mất rồi."

Hermione kêu:"Ôi, Lavender ơi, mình chia buồn với bạn lắm lắm."

Lavender nói giọng bi thương:"Lẽ ra mình biết trước rồi. Mấy bồ biết hôm nay là ngày gì không?"

"Ơ...."

"Ngày mười sáu tháng mười! Nhớ không? Giáo sư Trelawney đã nói: cái điều trò đang sợ hãi sẽ xảy ra vào ngày mười sáu tháng mười Cổ nói đúng! Cổ nói đúng quá!"

Bây giờ cả lớp đã tụ tập quanh Lavender. Seamus lắc đầu một cách nghiêm trọng hết sức. Hermione ngập ngừng, rồi cô bé nói:"Bồ.... bồ đã lo sợ con Binky bị cáo giết à?"

Lavender ngước nhìn Hermione với đôi mắt ràn rụa nước mắt:"Ơ.... không nhứt thiết là bị cáo giết, Nhưng hiển nhiên là mình rất sợ nếu nó bị chết, đúng không?"

"À!"Hermione thốt lên một tiếng rồi ngừng lại. Sau đó cô bé hỏi tiếp:"Binky có phải là một con thỏ già không?"

Lavender thổn thức:"Không! Nó.... nó chỉ là một con thỏ con!"

Parvati bấu chặt tay quanh vai Lavender.

Hermione vẫn nói tiếp:"Nhưng mà vậy thì tại sao bồ lại sợ nó chết?"

Parvati quắc mắt nhìn Hermione. Nhưng Hermione vẫn thản nhiên, cô bé quay qua nói với cả nhóm:"Như vầy nhé, mình phải xem xét sự việc một cách hợp lý, ý mình nói là Binky đâu có chết đúng ngày hôm nay, phải không? Hôm nay chỉ là ngày mà Lavender nhận được tin."

Lavender nghe được khóc rống lên.

Hermione vẫn tiếp tục:"Và rõ ràng là bạn ấy đã không lường trước được cái tin này, nếu không nó đã không gây sốc như vầy!"

Ron nói lớn:"Lavender à, đừng để ý đến Hermione làm gì. Đối với trò ấy thì con vật cưng của người khác có nghĩa lý quái gì đâu?"

Đúng lúc đó, giáo sư McGonagall mở cửa phòng học. Cũng may, bởi vì Hermione và Ron đang quắc mắt nhìn nhau hầm hầm. Khi vào lớp, hai đứa nó tự tách ra ngồi hai bên Harry và không thèm nói chuyện với nhau suốt buổi học.

Harry vẫn chưa quyết định được nên nói năng thế nào với giáo sư McGonagall khi chuông reo hết giờ học, thì chính bà lại đưa ra đề tài đi thăm làng Hogsmeade trước. Khi bọn học trò sắp rời khỏi lớp học thì giáo sư McGonagall gọi chúng lại:

"Các trò nán lại một chút! Bởi vì các trò là học sinh của tôi chủ nhiệm, nên các trò phải nộp đơn cho phép thăm làng Hogsmeade cho tôi trước ngày lễ Hội Ma. Không có đơn thì không được đi thăm làng, đừng quên đó!"

Neville giơ tay lên:"Thưa cô, cô làm ơn.... con.... con nghĩ con đã làm mất...."

Giáo sư McGonagall nói:"À, Neville, bà của trò đã gởi trực tiếp tờ đơn đó cho tôi rồi. Hình như bà cho là như vậy thì an toàn hơn. Thôi, chỉ có bấy nhiêu đó, các trò ra khỏi lớp học được rồi."

Ron húych Harry: "Xin cổ ngay đi!"

Hermione mở miệng:"Ôi, nhưng mà...."

Ron bướng bỉnh:"Xin đi, Harry!"

Harry chờ cho những học sinh khác ra khỏi lớp hết, rồi nó mới hồi hộp tiến tới bàn của giáo sư McGonagall.

"Gì đó, Harry?"

Harry hít một hơi thật sâu:"Thưa cô, dì và dượng con.... ơ.... quên ký vô đơn cho phép của con...."

Mối quan hệ của nhà Durley và nó đả trở nên cải thiện đáng kể, nhất là nó vẫn thỉnh thoảng gởi mấy món đồ phép thuật về tặng cho gia đình dì dượng. Cho đến khi nó không rút đũa phép ếm em gái dượng Vernon khiến cho mối quan hệ trở nên lúng túng.

Để cho nó chưa kịp xin xỏ dì dượng vốn tưởng là chuyện dễdàng nhất khi nhận được thư nhập học, học sinh năm 3 được phép đến làng phù thủy Hogsmeade.

Sau chuyện ếm bùa nó cũng đả đàng hoàng gởi cú xin lỗi dì dượng và cũng nhận được bọn họ bỏ qua, nhưng nó không tài nào hiểu được đó là dì dượng của nó lại không chấp nhận ký vào tờ đơn chấp nhận đến làng phù thủy, thậm chí còn kêu gọi nó trở về giới Muglle không cho nó đi học ở trường Hogwarts nữa.

Mọi chuyện đều có liên quan đến Sirius Black tên tù nhân vượt ngục Azbakan, kẻ thuộc hạ nguy hiểm của chúa tể hắc ám Voldermort. Rõ ràng dì dượng nó biết chuyện có liên quan, nhưng lại khăng khăng một mực giấu diếm.

Cuộc sống ở Hogwarts đầy huyền ảo thú vị, làm sao nó chịu trở về giới Muglle, mặc dù biết dì dượng mình hảo tâm nhưng nó không tài nào chịu được. Cho đến khi cùng với dì dượng chỉ ra còn có cụ Dumbledore và giáo sư Noah người gặp gỡ bọn họ hồi hè trên đảo, mới khiến cho bọn họ an tâm để nó đi học.

Nhưng để cho nó rầu rỉ đó là mặc cho nó nài nỉ dì dượng nó đều không ký vào, thậm chí nó từng đến gặp Noah nhờ ký vào tờ đơn. Cũng chẳng được giúp đỡ, thành ra nó rất có thể là đứa duy nhất trong năm 3 ở lại trường Hogwarts khi không được đến làng chơi.

McGonagall nhướn mắt nhìn Harry qua gọng kính vuông, nhưng không nói gì.

"Thành ra.... ơ.... thưa cô.... cô cho phép con đi thăm làng Hogsmeade, có được không cô?"

Giáo sư McGonagall nhìn xuống mặt bàn và xốc lại mớ giấy tờ trên bàn. Bà nói:"Tôi e là không được đâu, Potter à. Trò đã nghe tôi nói rồi đó. Không có đơn thì không được đi thăm làng. Đó là luật."

"Nhưng mà thưa cô, dì dượng của con.... cô cũng biết, họ là dân Muggle, họ không thật sự hiểu biết về.... về đơn từ Hogwarts và các thứ khác...."Bằng những cái gật đầu mạnh mẽ, Ron xúi giục Harry nói tiếp:"Nếu cô nói con được phép đi thì...."

"Nhưng mà tôi đâu có nói vậy."McGonagall đứng dậy, sắp xếp ngăn nắp mớ giấy tờ của bà vô một ngăn kéo :"Tờ đơn có nêu rõ ràng rằng phải được phép của cha mẹ hay người giám hộ.Tôi rất tiếc, Potter à, nhưng đó là lời cuối cùng của tôi về chuyện này. Trò nên nhanh chân lên, kẻo trễ giờ học lớp kế tiếp."

Chẳng thể làm gì được nữa. Ron đặt cho giáo sư McGonagall cả đống biệt danh khiến cho Hermione khó chịu hết sức. Cô bé tạo ra một vẻ mặt thôi thì một điều nhịn chín điều lành, càng khiến cho Ron nổi cơn điên thêm. Còn Harry thì phải chịu đựng cảnh mọi người trong lớp hồ hởi phấn khởi bàn tính om sòm về những chuyện mà tụi nó sẽ làm trước nhứt, một khi tụi nó đến làng Hogsmeade.

Ron cũng nói, với nỗ lực nhằm làm cho Harry vui lên:"Bồ biết không, luôn luôn có dạ tiệc, một dạ tiệc vào đêm lễ Hội Ma."

Harry rầu rĩ nói:"Ừ.... tuyệt thật."

Dạ tiệc đêm Hội Ma đúng là luôn luôn tuyệt rồi, nhưng mà Harry dự tiệc sau khi cùng với tất cả bạn bè đi chơi cả ngày ở làng Hogsmeade trở về thì còn tuyệt vời hơn nhiều. Chẳng ai có thể nói điều gì làm cho Harry cảm thấy vui lên nổi với viễn cảnh bị bỏ lại một mình.

Dean Thomas là đứa rất giỏi nhái chữ viết tay, đã đề nghị giả chữ ký của dượng Dursley để ký đại vô lá đơn, nhưng bởi vì Harry đã trót nói với giáo sư McGonagall là dì dượng nó không chịu ký tên rồi, nên bây giờ có giả mạo chữ ký cũng vô ích.

Ron dè dặt đề nghị xài đến Tấm Áo Tàng Hình, nhưng Hermione dập tắt ngay ý tưởng đó, lại còn nhắc nhở những điều giáo sư Dumbledore đã răn đe về việc những viên giám ngục Azkaban có khả năng nhìn xuyên qua áo tàng hình.

Có lẽ những lời an ủi vô tích sự nhứt là của Percy. Anh nói một cách trịnh trọng: "Tụi bây cứ rối rít lên về chuyện đi thăm làng Hogsmeade, nhưng mà anh cam đoan với em, Harry à, nó chẳng được như lời tụi nó nổ đâu. Cũng đúng là tiệm kẹo khá ngon đấy, nhưng Tiệm Giỡn của Zonko thì thiệt là nguy hiểm, và ừ, Lều Hét thì lúc nào cũng đáng ghé vô, nhưng quả thực Harry à, ngoài mấy thứ đó ra, chẳng có gì đến nỗi phải tiếc là không được xem cả."

Vào buổi sáng ngày Hội Ma, Harry cùng thức dậy và cùng xuống lầu với tất cả những học sinh khác để ăn điểm tâm. Lòng nó buồn rười rượi mặc dù nó đã ráng hết sức tỏ ra bình thường.

Hermione nhìn Harry với vẻ vô cùng áy náy và nói:"Tụi này sẽ đem thiệt nhiều kẹo của tiệm Công tước Mật về cho bồ."

Ron nói:"Ừ, cả đống luôn."

Harry nói với giọng mà nó hy vọng là nghe sẽ tự nhiên như thể vuột miệng mà nói ra:"Khỏi lo cho mình đi! Cứ đi chơi cho vui nha. Hẹn gặp lại mấy bồ trong bữa dạ tiệc."

Harry đi cùng hai bạn đến tiền sảnh. Ở đó, thầy Filch đứng phía trong cánh cửa chính, kiểm mặt từng trò dựa theo một danh sách dài thòng. Thầy Filch soi mói từng gương mặt một cách ngờ vực, để bảo đảm chắc chắn là không để lọt ra ngoài một trò nào không phép được đi ra ngoài.

Malfoy đang đứng cùng hàng với Crabbe và Goyle, lớn tiếng châm chọc:"Ở lại hả Potter? Sợ quá hổng dám đi ngang những viên giám ngục Azkaban hả?"

Harry mặc kệ Malfoy, một mình quay lại, đi lên cầu thang cẩm thạch, qua những hành lang vắng hoe, trở lại tháp Gryffindor.

Bà Béo hỏi với giọng ngái ngủ:"Mật khẩu?"

Harry đáp bằng giọng bơ phờ:"Fortuna Major."

Bức chân dung lệch qua một bên và Harry chui qua cái lỗ để vào phòng sinh hoạt chung. Trong phòng đầy nhóc bọn học sinh năm thứ nhứt và thứ hai đang tán gẫu ồn ào. Có vài học sinh lớp trên, những người này hiển nhiên là đã lui tới làng Hogsmeade thường xuyên đến nỗi bây giờ hết cả hứng phiêu lưu rồi.

"Anh Harry! Anh Harry! Chào anh Harry!"

Đó là Colin Creevy, một học sinh năm thứ hai, một kẻ cực kỳ ngưỡng mộ Harry và không đời nào chịu bỏ lỡ một cơ hội để được trò chuyện với Harry.

"Anh không đi chơi làng Hogsmeade hả anh Harry? Sao không đi? Nè...."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK