Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Việt phế thái tử Xích Mi quân Thiên Trạch náo loạn Tân Trịnh rồi rời đi.

Việc này được các thế lực trong thành hỏa tốc truyền tin mà gởi đi, các thế lực lẫn triều đường đều bất ngờ trước vũ lực của Thiên Trạch.

Đùa bỡn Hàn vương, giết thái tử đại náo Hàn đô dọn đi quốc khố, từ trong đại quân vây bắt trong thành rời đi, khiến cho ai nghe được vừa kính vừa sợ.

Trong thành Tân Trịnh hổn loạn sau khi y rời đi, bách tính trăm nghề điêu đứng lòng dân hoang mang sợ hãi bất an trước dư chấn của Thiên Trạch để lại.

“Thiên Trạch!!!” Lăng Lan chính điện trong vốn nộ khí bừng bừng Hàn An khi nghe được tin dữ, bất quá khi nghe được mọi chuyện hắn vừa giận lại thêm sợ hãi.

“ Đại vương! Thần thủ thành bất lợi để tặc nhân rời đi xin nguyện chịu phạt” Cơ Vô Dạ lúc này biết rõ mình có lấp liếm gì cũng không thoát tội thất trách, chi bằng trước chủ động một chút.

Hàn An nghe được lửa giận bộc phát : “ người đâu, đem Cơ Vô Dạ nhốt vào ngục, theo quân lệnh xử lý”

“ Để cho Thiên Trạch rời đi thái tử chết thảm, thần cũng khó thoát khỏi tội, xin nguyện nhận phạt” Bạch Diệc Phi chủ động nói.

Thái tử chết phe cánh của Dạ Mộ mất đi ưu thế, bây giờ Cơ Vô Dạ nếu lung lay địa vị thì hắn cũng mất đi rất nhiều lợi ích. Chủ động nhận tội nhìn thì mất song thực tế không phải vậy, hắn cùng Cơ Vô Dạ nằm đại quyền chưởng không binh lực Hàn quốc, một khi bị giam hoặc tước quyền các nước sẽ để yên ư?

Chưa kể Thiên Trạch mối họa chưa trừ, đô thành còn chưa hết bàng hoàng hoang mang, nếu trảm tướng thì ai giúp Hàn vương chống địch?

Phải biết hiện giờ chuyện xấu của Hàn vương đã lộ ra, các nước xung quanh có thể lấy cớ đó mà công Hàn quốc, nếu như hắn mất đi chức vị thì ai có thể quản lý được Bạch Giáp quân hiển hách của Hàn quốc, không có hắn tọa trấn nước Hàn càng thêm lung lay hơn.

Có lẽ Hàn vương nhất thời nộ khí mà trị tội, song chỉ cần qua một đoạn thời gian Hàn vương lãnh tỉnh lại sẽ rõ ràng được hắn cùng Cơ Vô Dạ quan trọng, sau đó để cho hắn lấy công chuộc tội.

“ Xin phụ vương bớt giận!” Hàn Vũ lúc này tiến lên một bước chủ động nói : “Hiện giờ trong thành hỗn loạn, bách tính kinh sợ trước tai họa của Thiên Trạch gây ra, việc cấp bách là bình ổn họa loạn này xuống, sau đó đối mặt với nguy cơ sống còn của Hàn quốc trước mắt”

Thái tử chết đối với Hàn Vũ mà nói không gì tốt hơn, thực ra hắn cũng cho nghĩa tử mai phục trên đường âm thầm bố trí để thích sát Hàn Cảnh, song Thiên Trạch nửa đường can thiệp làm thay cho hắn.

Thái tử trống ngôi vị này trừ hắn ra còn thêm một cái nhân tuyển, song Hàn Phi đối với Dạ Mộ có thù, bất quá năng lực của Cửu đệ mình không nhỏ hắn không thể không cẩn thận, vốn đây là cơ hội tốt để đem Dạ Mộ giảm bớt thế lực, song tình thế trước mắt không cho phép hắn làm như vậy.

“Hàn quốc quốc khố bị mất đi, họa loạn trong đô thành tin tức này chỉ sợ đã bị các thám báo của các thế lực khác biết được. Nhi thần lo sợ các nước sẽ mượn cớ Thiên Trạch mà phát binh xâm lấn Hàn quốc. Chưa kể Thiên Trạch với vũ lực đáng sợ kia hắn sẽ trong Hàn quốc quấy nhiễu, Cơ tướng quân và Bạch hầu gia đều là trọng thần cốt cán của Đại Hàn, trước khi Thiên Trạch rời đi cố tình xuyên tạc cùng ly gián, để cho phụ vương tự trảm trọng thần, sau đó ở trong tối quấy phá dồn nước Hàn ta vào hiểm cảnh”

Lời này vừa ra làm cho triều thần xao động, đang giận dữ Hàn An hoảng sợ lùi về sau, ngồi bệch trên áng kỷ, cơn giận như thủy triều rút lui.

Mấy lời kia không sai chút nào, Hàn quốc đã đứng trên đầu sóng ngọn gió rồi, nếu bây giờ Cơ Vô Dạ cùng Bạch Diệc Phi bị giam giữ hoặc cách chức, các nước kia sẽ đề yên cho được?

“ Lão Tứ con nói không sai, trước bình ổn họa loạn, giải mối nguy cho Hàn quốc mới là chuyện quan trọng” Hàn An hòa hoãn nói.

Hàn Vũ nói tiếp : “ Cơ tướng quân cùng Bạch hầu gia có kinh nghiệm trong việc tác chiến với Bách Việt cùng Thiên Trạch, tội thất trách đúng là không thể chối bỏ được, song theo ý nhi thần, phụ vương trước châm chước để cả hai lấy công chuộc tội”

Đứng ra hóa giải nguy cơ mà không bỏ đá xuống giếng, bởi Hàn Vũ biết rõ hai người này hiện giờ không trừ được, tổ chim rơi thì trứng trong còn nguyên ư? Mà lần này hắn trợ giúp Dạ Mộ sẽ nợ hắn một ân tình.

“Bệ hạ, hiện giờ bách tính lo sợ hoang mang trước Thiên Trạch, trăm nghề điêu đứng, thần cho rằng việc cấp bách là bình ổn lòng dân, sau đó đối mặt với nguy cơ sắp đến của Hàn quốc” Trương Khai Địa cũng chen vào, tuy hắn hận không trừ Cơ Vô Dạ ngay song hắn rõ bây giờ bỏ đá xuống giếng, Hàn quốc liền lung lay.

“ Trương tướng quốc nói phải” Hàn An đồng ý,

Trương Khai Địa nói tiếp : “Thiên Trạch tuy rời đi nhưng hắn bất cứ lúc nào cũng có thể đến lại, cho dù không đến đô thành bằng mối thù hận của hắn với Đại Hàn tất sẽ làm việc bất lợi cho Hàn quốc”

Hàn Vũ nói tiếp : “Thiên Trạch sớm đã có thanh danh xấu, cộng thêm hành vi tàn ác của hắn hôm nay tại Tân Trịnh nhất định sẽ khiến thế nhân công phẫn, rất nhiều du hiệp nghĩa sĩ các nước sẽ không để y làm càn, hơn nữa so với Hàn quốc thì Bắc Ly cùng Sở quốc và Ngô quốc cũng không muốn y còn sống sót trở về Bách Việt”

Hàn An nghe mấy lời của Hàn Vũ lòng cùng hòa hoãn dần xuống.

“ Nặc Năng Bình! Bạch Diệc Phi, quả nhân cho hai khanh lấy công chuộc tội, vô luận khanh làm gì đều phải trừ Thiên Trạch cho quả nhân” Hàn An nghiêm giọng : “ bằng không tội chồng thêm một bậc”

Cơ Vô Dạ thở phào một hơi, cung kính đáp : “ thần đội ơn vương thượng tha tội, tuyệt sẽ không phụ thánh ân”

Thái tử chết, Hàn Vũ cùng Hàn Phi là hai cái nhân tuyển một trong thừa kế thái tử chi vị, so với Hàn Phi mà nói nếu bắt buộc chọn hắn sẽ ủng hộ Hàn Vũ, cho nên khi nhận tội hắn cũng biết rõ vị trí của mình, cũng tính toán lấy Hàn Vũ sẽ nhảy ra muốn cấp cho hắn nhân tình.

Bạch Diệc Phi cung kính đáp : “ thần đội ơn vương thượng tha tội, tuyệt không phụ thánh ân. Thần sẽ lập tức trở về biên cảnh, thông tri thủ hạ phong tỏa biên giới tuyệt sẽ không để cho Thiên Trạch cùng đồng bọn trở về được”

Hàn An lạnh giọng : “ quốc khố cũng phải mau chóng tìm được cho quả nhân”

Cơ Vô Dạ tiếp lời : “ Thiên Trạch cố ý làm loạn gây hoang mang trong thành, sau đó bí mật thừa cơ mà đem quốc khố dời đi. Thần sẽ cho quân đội thắt chặt an ninh cùng truy lùng quốc khố, đồng thời sẽ cho thủ hạ truy giết Thiên Trạch không để cho hắn có thể quay về Bách Việt”

Hàn An quay sang Trương Khai Địa : “ Trương ái khanh, khanh chuẩn bị cho sứ thần đi các nước, đồng thời bình ổn lại đô thành”

“ Tuân lệnh” Trương Khai Địa cung kính thi lễ.

Cho đến khi thiết triều kết thúc, Hàn Phi cùng bách quan từ Hàn cung đi ra, hắn đảm nhiệm chức Tư Khấu trông coi hình ngục chức vụ không hợp, mà Hàn An cũng không có phân lệnh cho hắn, thành ra khi kết thúc công vụ thì y lại chạy đến Tử Lan Hiên.

“ Thứ gọi là phản loạn Bách Việt năm xưa là do phụ vương ngươi một tay bồi dưỡng. Mà phụ vương ngươi dựa vào quân công hiển hách đó, đăng lên ngôi vương. Chỉ là y lại không hay biết mình cũng nuôi dưỡng một cái kẻ thù đáng sợ”Vệ Trang nhìn thấy Hàn Phi mở cửa đi vào, tại bàn sập rót rượu ra chén uống, cất lời.

“ Bây giờ chủ nợ đến đòi không những thu vốn mà cả lãi” Hàn Phi tiếp lời.

Trương Lương sắc mặt ngưng trọng nói : “Thiên Trạch vốn đã thoát khỏi cổ độc, bây giờ đem lửa giận hướng Hàn quốc trả lại, mà thực tế Hàn quốc đang bị y đẩy lên thế hiểm cảnh”

Vệ Trang nói tiếp : “ Dạ Mộ muốn chế tạo ác mộng song không nghĩ đến cơn ác mộng đó đã vượt qua kiểm soát”

Tử Nữ nói : “ y chủ động hiển lộ thân phận, không sợ kẻ địch càng nhiều, nói ra y rất tự tin với mình”

Bách Việt diệt vong thổ địa bị Hàn, Sở , Bắc Ly và Ngô quốc chia cắt, bây giờ Thiên Trạch còn sống và có vũ lực mạnh mẽ lộ ra, Hàn quốc không nói vậy ba nước kia sẽ để yên cho y trở về Bách Việt, miếng ăn đã đến miệng lại phải nôn ra ư?

Chưa kể y có về được đi nữa thì thân phận của y đã bị Việt vương Câu Tiễn phế đi, danh chính ngôn thuận nhất đất Việt hiện giờ là Lộc Dĩnh.

Thiên Trạch không lý nào không rõ việc mình bại lộ thân phận dẫn đến cũng như tình thế của mình, bất quá hắn dám lộ ra thân phận tất có chuẩn bị, hoặc là không sợ thân phận bại lộ.

“Tuy Bách Việt quân đội đã diệt vong ngôi vị của y đã bị Việt vương phế đi, tại thổ địa y khó mà yên lòng được. Nhưng vũ lực của y còn đáng sợ hơn trăm vạn hùng binh, chỉ cần y kiếm được chổ dể thủ khó công, y cũng có thể xây dựng cùng nuôi dưỡng thế lực của mình. Hoặc là y cũng có thể nương nhờ qua nước khác” Vệ Trang tiếp nói tiếp.

Hàn Phi nói : “ một cái đối thủ như vậy thật để người sợ hãi mà”

Tử Nữ nói : “ mà cái đối thủ này là vị Cửu công tử này dẫn đến”

“ Ách” Hàn Phi mặt lúng túng, tỏ thương tâm nói : “ lời của Tử Nữ cô nương cứ cay nghiệt thế nào”

“ So với Dạ Mộ mà nói mối nguy của Thiên Trạch còn đáng sợ hơn, y không chỉ có đáng sợ lực lượng mà mưu kế cũng thâm sâu” Trương Lương nói .

Mấy người còn lại nhẹ gật đầu, Thiên Trạch gây ra động tĩnh lớn rồi rời đi, mục đích của y bọn họ cũng đoán được một phần, để cho địch nhân của mình ngày đêm lo nghĩ cùng tự tương tàn trước ly gián kế và lợi ích đụng chạm.

Cây đao treo trên cổ, bất cứ lúc nào đến làm sao mà an nhàn?

Y hiện thân Tân Trịnh đều gây ra oanh động, việc dời đi quốc khố đại náo đô thành cùng giết thải tử đã khiến Hàn quốc triều chính lay động.

Thái tử là trụ cột nước nhà chết thảm, nhưng cùng với đó chuyện xấu của Hàn vương cũng bị lộ ra ngoài, các nước muốn phạt Hàn cũng có thể bắt lấy cơ hội. Mà khi chiến tranh xảy đến, nếu Thiên Trạch bỏ đá xuống giếng, liệu Hàn quốc có vượt qua ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK