Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói Cái Nhiếp mang theo Thiên Minh rời khỏi Tàn Nguyệt Cốc, mặc dù thành công giết đi ba trăm thiết kỵ tinh nhuệ của quân Tần, nhưng hắn cũng thu lấy một thân thương thế, khi mà vừa chém giết lại vừa phải bảo vệ Thiên Minh.

Rời khỏi Tàn Nguyệt Cốc nhưng hành tung của hắn cũng bị quân Tần gắt gao bám theo, khi mà Ảnh Mật Vệ như ảnh tùy hình hay La Võng mật thám không ngừng bám theo truy tung tung tích của hắn.

"Nhìn đến mang theo một cái tiểu hài tử, xác thực ảnh hưởng tốc độ ngươi. Căn cứ ta trước đó đối thực lực ngươi biết, ba canh giờ trước đó, ngươi nên đi tới nơi này " Thắng Thất ngồi ở một hòn đá phía trên, to lớn Cự Khuyết vững vàng cắm vào bên chân, hai mắt vẫn như cũ là nhắm, tựa như quá đã chờ đợi thời gian rất lâu.

Trước đó La Võng hai cái mật thám phát hiện Cái Nhiếp tung tích, rất đáng tiếc tại bị Cái Nhiếp giết chết. Bất quá Cái Nhiếp hành tung bị La Võng truyền cho Thắng Thất, hắn đã sớm xác định Cái Nhiếp đường phải đi qua. Chỉ là hắn không nghĩ tới, Cái Nhiếp sẽ tới chậm như vậy.Hoàn hảo Thắng Thất tại Phệ Nha Ngục trong đã đợi quá lâu, hắn có đầy đủ kiên nhẫn đi chờ đợi.

"Ta nghĩ không chỉ có là bởi vì ngươi mang theo một cái tiểu hài tử, mà còn ngươi thương thế tựa hồ không nhẹ."Thắng Thất đột nhiên mở mắt ra, nắm lên đâm tại trên đất Cự Khuyết, to lớn mũi kiếm nhắm thẳng vào Cái Nhiếp.

"Đại thúc, người này thật đáng sợ, ngươi nhìn hắn trên thân nhiều như vậy hình xăm."Một đường trên tao ngộ truy sát Thiên Minh sớm đã thành thói quen, chỉ là hắn chưa từng nhìn thấy đáng sợ như vậy người, làn da ngăm đen toàn thân hình xăm văn tự, còn có to lớn vũ khí, nhìn lên tới liền thật không tốt chọc.

"Đừng sợ, có ta."Cái Nhiếp chậm rãi rút ra bản thân Uyên Hồng, mặc dù hắn đã từng đánh bại qua Thắng Thất, nhưng bây giờ bản thân sâu chịu trọng thương, Cái Nhiếp vô cùng rõ ràng bản thân đánh thắng Thắng Thất tỷ lệ cũng không lớn.Thế nhưng là mặc kệ mặt đối dạng gì đối thủ, Cái Nhiếp đều không có đường lui.Hắn chỉ có thể nhất chiến, dù là liều mạng trên tính mạng mình cũng chỉ có thể nhất chiến.

"Vậy liền chịu chết đi"Thắng Thất không nói thêm lời, trong tay Cự Khuyết giơ lên thô bạo chặt xuống.

Cự Khuyết vốn liền là một chuôi cự kiếm, một kích phía dưới mơ hồ có phong lôi thế, khí lưu cường đại khiến Thiên Minh kém điểm đứng không vững, đây là một phần vì sao ít người có thể nắm giữ được nó. Một phần trọng lượng của nó quá lớn đòi hỏi thể lực mà kiếm khách nắm lấy thanh kiếm này chính là một đại phiền toái. Người có thể nhấc được nó lên một khi chiến đấu chỉ cận nện không cũng khiến cho đối thủ hộc máu rồi.

"Thiên Minh lui ra"Cái Nhiếp một tiếng quát lớn, từng theo Thắng Thất giao thủ qua hắn, rất rõ ràng Thắng Thất Cự Khuyết kiếm khí đáng sợ đến cỡ nào.

Thiên Minh nhỏ yếu thân thể tại đây kiếm nhận phong bạo bên trong, chỉ sợ trong nháy mắt cũng sẽ bị giảo sát.

Trong tay Uyên Hồng hoành kiếm một phong, Cự Khuyết hung hăng nện xuống tới, một trận tia lửa cơ hồ muốn đụng phải Cái Nhiếp mặt.Cái Nhiếp cảm thấy vết thương trên người lại nứt ra, rất nhanh máu liền nhiễm hồng y phục.

Thắng Thất không cho Cái Nhiếp bất luận cái gì thở dốc cơ hội, Cự Khuyết hướng tiếp theo áp, thuận thế nhảy lên thật cao, lại là một kiếm trực tiếp chém xuống. Cự Khuyết chí tôn lực bạt thiên hà thể hiện ra kiếm mang đỏ hồng tỏa ra sức ép cực đại nện xuống Cái Nhiếp.

Cái Nhiếp nâng lên Uyên Hồng chống đở, chân khí trong người tuôn ra chống lấy, ngay lập tức trên người truyền tới một trận đau nhức kịch liệt, trong cơ thể càng là khí huyết cuồn cuộn, một ngụm máu tươi trong nháy mắt phun ra tới.Cái Nhiếp không dám tiếp tục cùng Thắng Thất đấu sức, khẩn trương tản đi Thắng Thất lực đạo, lui về phía sau hơn mười bước mới đứng vững bản thân thân hình.

"Ngươi tổn thương rất nặng."Nói lời này Thắng Thất, trong mắt vẫn như cũ là sát ý lạnh như băng, trong tay Cự Khuyết vẫn như cũ chỉ Cái Nhiếp, trong lời nói nghe không ra bất luận cái gì quan tâm ý tứ, nếu không có tên này hắn đả tìm ra được huynh đệ mình đây mà bản thân mình cũng rơi vào lao ngục trong đó.

Cái Nhiếp âm thầm vận đủ toàn thân nội lực, trong tay Uyên Hồng giống như giao long một loại bay thẳng mà ra.

Thắng Thất trong mắt mới nhìn rõ kiếm quang, nhưng trong nháy mắt sắc mặt đại biến, tức khắc đem Cự Khuyết xem như thuẫn bài một dạng dựng lên tới. Bởi vì chính chiêu thức này năm xưa đả đánh bại hắn tuyệt học của Cái Nhiếp chí mạng tất sát chi kiếm Bách Bộ Phi Kiếm

“ keng keng keng keng” Một trận hoa lửa qua đi, Uyên Hồng phảng phất dùng hết khí lực một loại rơi trên mặt đất, mà Cự Khuyết tính cả Thắng Thất, đều sau lùi lại mấy bước.

Thắng Thất khóe miệng càng là chảy ra từng tia tiên huyết, cho dù là thân chịu trọng thương, Cái Nhiếp toàn lực một kích cũng không phải như vậy tốt ngăn lại.

" Không hổ là Kiếm Thánh, không hổ làKiếm Phổ đệ nhị Uyên Hồng, bất quá hôm nay sau Kiếm Phổ đứng thứ hai là Cự Khuyết."Thắng Thất xóa đi khóe miệng vết máu, một chiêu kia mới vừa raBách Bộ Phi Kiếm xác thực đáng sợ, nếu không phải là bản thân dựa vào Cự Khuyết ưu thế lẫn Cái Nhiếp trọng thương, chỉ sợ đương trường trọng thương có thể vẫn lạc.

Lúc này Thắng Thất cũng không dám kéo dài nữa, trực tiếp một kiếm quét qua tới, mà mục tiêu của hắn không phải là Cái Nhiếp mà chính là Thiên Minh trên chiếc xe ngựa.

Chỉ thấy chiếc xe ngựa dưới một kiếm của hắn lập tức bị ngả xuống vách núi. Cái Nhiếp thân hình nhanh chóng nhảy xuống bên dưới đón theo chiếc xe ngựa nơi Thiên Minh trên đó.

Dường như chỉ chờ có thế Thắng Thất lập tức nhảy xuống theo trên tay Cự Khuyết lần nữa bổ đến Cái Nhiếp, hoa lửa lẫn âm thanh chói tai kim loại vang lên. Mà lúc này chiếc xe ngựa rơi từ trên cao xuống mắc phải một thân cây lớn mọc ra ở vách núi, đem cổ xe ngựa này trụ lấy một hồi.

Giao đấu một hồi Cái Nhiếp liền biết nếu cứ tiếp tục dây dưa với Thắng Thất chỉ sợ cả hai đều không rời đi được, liền tách khỏi giao tranh đến gần xe ngựa muốn đem Thiên Minh rời đi có điều lúc này lại bị Thiên Minh tùy hứng không chịu rời khỏi xe ngựa, mà lúc này Thắng Thất cũng đã nhảy lên cổ xe ngựa, sức nặng của hắn lẫn Cự Khuyết làm cho thân cây không chịu đựng nổi, chỉ trụ được mấy phút đả lập tức gãy đi.

Thắng Thất không cho Cái Nhiếp một chút cơ hội, lạnh lùng nâng lên Cự Khuyết bổ xuống hủy diệt tất cả đối thủ. Mà lúc này Thiên Minh biết rõ được sinh tử đả trong phút chốc, thân ảnh từ trong xe ngựa nhảy gần đến Cái Nhiếp.

Cái Nhiếp thở phào một cái, ôm lấy Thiên Minh đồng thời nhún người nhảy xa ra tránh đi kiếm khí của Cự Khuyết lao đến. Thắng Thất chỉ chờ có thế thân hình nhảy bổ lên hai người Cự Khuyết quét ra một cái, có điều hắn thật không ngờ một kiếm này lại bị Cái Nhiếp tận dụng, ngay khi thân hình ba người va chạm với nhau thì Cái Nhiếp đả nhanh chóng né đi, đồng thời mượn sức lực của Thắng Thất mà ôm lấy Thiên Minh nhảy lên vách núi, để lại Thắng Thất rơi dưới vách núi bên dưới.

“ Đáng chết” Thắng Thất gầm lên, Cự Khuyết được ném mạnh vào vách núi cắm mạnh vào vách núi, thân hình nhanh chóng bám trụ lên Cự Khuyết trơ mắt nhìn Cái Nhiếp mang theo Thiên Minh rời khỏi nơi này.

Thành công thoát khỏi Thắng Thất truy kích, đồng thời còn đem hắn tạm thời ngăn ở vách núi. Cái Nhiếp liền mang theo Thiên Minh một mực rời đi, mặc cho thương thế tiếp tục lên đường, chỉ cần hắn dừng lại kẻ địch nhất định sẻ tìm đến hai người một mức rời đi tiến nhập vào một mảnh rừng rậm.

“Đại thúc, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.” Thiên Minh nhanh chóng nói với Cái Nhiếp khi mà phát hiện trước ngực hắn trên mặt quần áo, dần dần xuất hiện một đạo đỏ tươi vết máu, liên tục đuổi xa như vậy đường không có nghỉ ngơi, dù cho Cái Nhiếp dùng nội lực chậm lại khí huyết lưu động, phong bế miệng vết thương, máu tươi hay là chậm rãi rỉ ra.

“Cháu mệt rồi?” Cái Nhiếp quay đầu nhìn về phía Thiên Minh.

“Không mệt mỏi” Thiên Minh lắc đầu đáp: “Chỉ là, đại thúc ngươi bị thương, chảy rất nhiều máu, phải tìm đại phu chữa trị, đừng đi tiếp nữa.”

Cái Nhiếp cười nói: “Nơi chúng taphải đến rất xa, ta còn phải đi một quãng đường thật dài. Thiên Minh, chẳng phải cháu muốn trởthành một nam tử hán kiên cường sao?”

“Cần gì phải nói, đương nhiên là thế rồi.” Thần kinh không ổn định Thiên Minh một cái ngực, hào khí quá, trong chớp mắt liền phát hiện Cái Nhiếp bị thương sa sút tâm tình ném đến tận lên chín từng mây.

Trong khi nói chuyện, hai người đã đi tới đường núi phần cuối, trước mắt nhất thời lấy rộng rãi, tầm mắt có thể đạt được, rõ ràng có thể thấy, phía dưới vùng núi trong đó, bên dưới con sông uốn lượn dãy núi nhấp nhô.

“ Vậy thì phải nhớ, cháu nhất định phải đi tiếp, dù ta có ở bên cháu hay không, có biết không?”

Thiên Minh nghe Cái Nhiếp nói như vậy như muốn bàn giao hậu sự, lo lắng : “ Đại thúc, thúc muốn rời bỏ cháu sao?”

Thiên Minh mắt mở to ra giật mình khi thấy thân ảnh Cái Nhiếp lảo đảo, sau đó đung đưa rồi đổ ập đè lên nó, khiến nó chỉ kịp thốt lên một tiếng lớn “ Ahhhh”

Chống một tay lên cằm, một tay khác trên mặt đất gõ các ngón tay còn bản thân bị Cái Nhiếp đè xuống, Thiên Minh cảm thán lên tiếng : “ Đại thúc cũng khiến người khác đau đầu thật, bị thương nặng như thế mà vẫn cố giữ thể diện. Hay rồi giờ đến phiên mình chịu tội, nhưng không sao cháu sẻ bảo vệ cho thúc. Thúc quên đả hứa với cháu sẻ làm cho cháu trở thành cường giả. Không bị người khác hiếp đáp nữa”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK