Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian lại qua, đảo mắt mặt trời đã lên ngày mới lại bắt đầu.

Ánh nắng mặt trời chiếu xuống đại địa, tràn ngập khác Đế thành lẫn Đế Cung trong.

Đế Vương trở về không nhiếp chính, chính sự vẫn do các Đế Hậu cùng Đế Phi chủ trì.

Mà Thiên Trạch lại ở Hạ Vũ cung đến tận hoàng hôn buông xuống mới đi ra.

“Soạt!”

Một vệt lam quang từ một tòa đảo nổi bay xuống.

“ Bát Tý Phi Nguyên” Thiên Trạch phát hiện ra đạo lam quang di chuyển như gió này, nguyên thần cảm ứng thì hay biết đó là một đầu sinh vật không tại thế giới này.

Thiên Trạch phát hiện ra Bát Tý Phi Chu trên là có một tiểu nha đầu chín mười tuổi, hắn nhớ được đây là con gái rượu của Diệp Khiếu Ưng may mắn nhặt được trứng Bát Tý Phi Nguyên do hắn đem từ hồ nước trong Nội Thiên Địa ra, nói : “ tiểu bất điểm này đã lớn như vậy rồi à”

Bát Tý Phi Chu sau một năm trong Đế Cung đã dài năm mét, đầu rộng cả mét, theo hình thể lớn tốc độ của nó cũng mau lẹ hơn. Cả người như cơn gió di thổi qua, thân hình to lớn nhưng lại chạm lên các nóc lầu hành lang lại không một tiếng động.

Chỉ trong ngắn ngủi chưa đến hai phút đã đến được Đế Cung phía bắc, dừng ở một cái tẩm cung trống trải, tẩm cung này trồng rất nhiều loại thức ăn cùng cây trái.

Từ xa đã nghe được mùi thơm cùng tiếng trò chuyện phát ra.

Trước tẩm cung là một cái bàn đá, tại bàn đá có sáu cái nữ tử tề tụ, trên bàn ngoại trừ thức ăn ra còn không ít chén dĩa chồng chất.

“ Điềm Nhi! Món ăn của cô làm đều ngon tuyệt! có điều hơi ít thì phải” ăn còn chưa đã thèm Tiên Tham hướng đối diện một cái nữ tử nói.

Đó là một cái không so với Tiên Tham kém niên kỷ, vận áo đỏ, mớ tóc đen huyền bay lượn theo làn gió nhẹ vờn quanh đôi mắt đen, tóc phản chiếu với màu da trắng hồng.

Thiếu nữ vận áo không tay, để lộ hai cánh tay tròn mịn như ngà chuối, đôi bàn chân cũng trắng hồng, màu trắng hồng của hạng cành vàng lá ngọc.

Dĩ nhiên, không cần nói rõ cũng hiểu thiếu nữ đẹp vô cùng. Nàng không những đẹp mà thân thủ cũng không nhỏ, một tay đao cũng bất phàm. Nhưng đáng nói nhất không phải là võ công, lợi hại nhất của nàng chính là trù nghệ.

Tống Điềm Nhi đáp : “ mình cô ăn bằng 10 lần người khác rồi! còn bảo ít”

“ Không sai chút nào” Lạc Hà cười mỉm nói :

Một cái nữ nhân khác chen vào : “ Cái bụng của cô ta mà no, ta cá phải 30 người”

Nàng bận hắc y, làn da của nàng trở nên trắng như bạch ngọc, trắng tới mức độ không bình thường, áo đen da trắng, cực kỳ nổi bật.

Đôi lông mày cong vút của nàng dài và mảnh, mái tóc đen tuyền kết một búi nhỏ trên đầu, còn lại thả lòa xòa xuống trán, khoé mắt hơi xếch lên một chút, nhưng ấn tượng nhất là chiếc mũi thẳng phối hợp với gò má cao một cách hoàn mỹ tới không thể bắt bẻ được, vừa có vẻ kiêu sa đài các nhưng cũng không mất đi sự vẻ tao nhã quyến rũ.

Hai hàng môi hồng như cười mà lại không phải cười, giống như nàng đang mơ thấy một giấc mơ ngọt ngào vậy.

Đổng Thục Ny có một khí chất vui tươi khoẻ khoắn, khác xe vẻ đẹp ngây ngô của Hồng Liên, tự do phóng khoáng của Tiên Tham, hay vô tư lự của Tống Điềm Ni, hoặc tục khí của Lạc Hà.

Nàng có mặt ở nơi này cũng là nhờ thông qua Thiên Thượng Nhân Gian mà gặp gỡ được Lạc Hà, Tiên Tham, Hồng Liên. Sau khi quen biết thì thấy hợp tính mà kết nhóm, việc này quá đổi bình thường trong Đế Cung Bách Việt.

Tiên Tham không để ý tỷ muội châm chọc, khen ngợi : “ đồ ăn của Trù Thần làm sao mà kìm được chứ, Điềm Nhi cô làm thêm cho ta một ít đi”

Hồng Liên gật gù tán đồng, nàng mặc dù là công chúa nước Hàn hưởng dụng qua rất nhiều món ngon, nhưng đồ ăn của Tống Điềm Nhi làm ra quả thực rất mỹ vị.

“ Không làm! Cô còn ăn nữa chổ của ta cũng không còn lại thứ gì?” Tống Điềm nhi từ chối nói, cái vị nữ nhân phía trước này sức ăn quả thật kinh người, có thể nói từ khi quen cô ta đến nay trong hiểu biết của Tống Điềm Nhi vô luận là nam nhân hay nữ giới đều không qua được Tiên Tham.

“ Cho người mang một ít thực phẩm vào là được mà, cần gì phải trồng chứ” Tiên Tham nhỏ giọng lầm bầm.

“ Đúng! bảo đám nô bộc mang một ít vào. Không thì chúng ta đến mấy chổ khác trong Đế Cung kiếm đi, trong này có không ít mà” Hồng Liên chen vào.

“ Xoạt!”

Chính lúc này Bát Tý Phi Nguyên đã đến, nó vừa dừng lại liền để nữ tử chú ý, nhìn một cái biết là ai đến cũng không có ngạc nhiên.

“ Tiểu Lam” Hồng Liên nhìn đầu dị thú này vui mừng thốt lên, nàng đối với đầu dị thú này cực kỳ ưa thích, bởi nó trước nay giúp nàng không ít chuyện trong chốn Đế Cung này.

Diệp Nhược Y nhảy đến bàn đá, cất lời : “ Nhược Y tham kiến các vị nương nương”

Tuy không phải là Đế Long Hoàng sủng ái, song bốn vị nữ nhân phía trước cũng giống như mấy ngàn phi tần khác, là Việt Đế cưới vào trong cung. Tuy không có sủng ái nhưng là nữ nhân của vị kia, nương nương hai chữ này dùng cũng không sai.

“ Là Nhược Y đó à” Lạc Hà cười nói, nhẹ nhàng phất tay tỏ ý đứng lên.

Diệp Nhược Y thân phận nàng cũng rõ, đây là một cái người đặc biệc được ở lại trong Đế Cung, hơn nữa lại ở tại tẩm cung của một vị Đế Phi. Càng là để rất nhiều nữ nhân đố kỵ, đó là nữ hài này lại may mắn sở hữu được một đầu dị thụ.

Vận khí của Diệp Nhược Y để cho rất nhiều nữ tử hâm mộ.

Bát Tý Phi Nguyên lao nhanh đến chổ của Tống Điềm Nhi, đem đầu cá thân mật cọ cọ lấy nàng.

“Đây của Tiểu Lam” Tống Điềm Nhi tràn đầy ưa thích đem tay vuốt ve đầu cá, sau đó từ dưới bàn đá lấy lên một cái giỏ gổ, mở ra toàn là rau xanh đã được chế biến.

Bát Tý Phi Nguyên liền há miệng ra hút lấy thức ăn vào miệng ăn lấy.

“ Tiểu Lam thối, chỉ biết ăn” Diệp Nhược Y nhìn Bát Tý Phi Nguyên lại một hơi ăn hết đồ ăn mà không chừa mình phần nào, trong lòng thầm mắng lấy, khi nàng đến phát hiện được Tiên Tham có mặt ở đây liền biết mình hẳn không còn phần nào rồi, muốn ký thác vào giỏ thức ăn còn lại có điều đầu cá kia có ăn là quên mất nàng.

“ Tiểu Nhược Y, vốn lẽ là còn phần nhưng mà bị ai đó ăn mất rồi” Đổng Thục Ni ngồi bên cười nói.

Tiên Tham mượn cớ nói : “ Điềm Nhi hay làm thêm cho Nhược Y đi, sẵn tiện nấu thêm cho ta một ít nữa”

Diệp Nhược Y nghe xong tràn đầy mong đợi nhìn.

Ba tháng trước Bát Tý Phi Nguyên mang nàng đến chổ tẩm cung này, từ đó nàng biết được trong cung có một vị nương nương nấu ăn cực kỳ lợi hại, ăn một lần khó mà cưỡng lại được.

Thành ra cứ một đoạn thời gian nàng cùng Bát Tý Phi Nguyên ghé thăm, đem một ít đồ tốt trên đảo nổi hoa quả hay là cá nuôi trong hồ nước đến làm nguyên liệu.

“ Nhược Y, để Tiên Tham nương nương giúp con nhé” Tiên Tham đã sớm chú ý đến cái thùng gỗ như bồn tắm kia, lập tức cướp đến không đợi Diệp Nhược Y trả lời đem cái thùng gỗ kia nâng lên, mấy trăm cân lại nhẹ như không.

Thoáng cái nàng đã đem đến chổ của Tống Điềm Nhi đặt xuống, mở ra liền thấy được một con cá toàn thân màu trắng sữa, vảy như ngọc óng ánh, ngoại hình vô cùng bắt mắt khiến cho nàng nhìn liền yêu thích.

“ Đây là cá gì?” Lạc Hà tò mò dò hỏi

Tống Điềm Nhi chế biến không ít thức ăn nhận thức rất nhiều nguyên liệu, song thấy loài cá này cũng không hay biết, hỏi : “ Nhược Y đây là loại cá gì thế?”

“Là Bạch Ngọc Văn Ngư” Diệp Nhược Y nói : “ Nghe nói là ở chổ của Thủy Dao Đế Phi chổ nuôi cá”

“Ta nghe nói Thủy giới của Dao Đế Phi có một đàn cá rất đẹp, còn nuôi một đàn cá rất xinh đẹp, thì ra là Bạch Ngọc Văn Ngư ư?” Lạc Hà nói, nàng tại Đế Cung sinh sống một thời gian đối với trong cung thu được không ít tình báo.

“ Cái vết răng này không phải la bị Tiểu Lam cắn chết đó chứ” Tiên Tham chú ý đến vết cắn trên đầu cá phán đoán.

“ Cái đầu tham ăn này đúng là không sợ gì cả mà!” Đổng Thục Ny nói, ngữ khí có phần hâm mộ cái đầu kỳ thú kia, phải nói trong cung này chỉ có cái đầu thú này là hoành hoành không sợ nhất, có thể qua lại giữa các tẩm cung Đế Phi ăn tha hồ thứ tốt.

Một phần nó đến từ Lý Hàn Y tẩm cung, mà quan hệ các Đế Phi cùng Đế Hậu hòa thuận vô cùng.

Bát Tý Phi Nguyên chỉ là ấu thú tính cách hiếu động, đám nữ cũng rõ ràng lại ưa thích đối với sinh vật thần kỳ từ thế giới khác, cho nên khi nó xuất hiện cũng chiếm được không ít nữ ưa thích.

“ Chi chi chi!”

Bát Tý Phi Nguyên đã giải quyết xong thức ăn của Tống Điềm Nhi kêu lên cực kỳ bất mãn, còn đưa cái thân của nó ra, nhìn kỹ sẽ thấy không ít vết cắn trên đó.

Diệp Nhược Y ngượng ngùng nói : “ nó chạy đến chổ của Thủy Dao Đế Phi chơi đùa rồi quậy tung hồ nước dưới đó, chọc giận đàn cá của người. Còn cắn chết một con, sau đó chạy mất”

Tiên Tham không để ý đến vấn đề này, đem tay vổ vào đầu cá : “ giỏi lắm, giỏi lắm, còn biết đem đến chổ chúng ta phi tang, yên tâm ta sẽ giúp ngươi, Điềm Nhi mau mau ta còn chưa ăn thử loại cá này”

Tống Điềm Nhi cười nhẹ rồi gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK