Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bụi mù kéo lên, đất đá tứ tung cùng thi thể người.

Tại hố sâu dưới chỉ có bốn thanh đao cắm xuống nền đất.

Tống Khuyết đúng dưới hố sâu, cầm kiếm đứng thẳng nhưng so với trước hắn toàn thân chật vật vô cùng, không còn phong độ như trước.

Mà xung quanh hắn trừ Tống Khuyết ra còn đến tận ba mươi bảy cái thân ảnh.

Ám Hà người lấy Đại Gia Trường làm trung tâm ba vị gia chủ trái phải phân chia, Khôi thống lĩnh ba mươi hai thủ hạ kết thành một vòng tròn.

Ám Hà đã sớm xâm nhập đô thành Thăng Long nhưng không có ra tay, bởi Tống Khuyết còn chưa đến, và chưa tìm được thời cơ thích hợp để ra tay, bọn họ nếu mạo hiểm giết Thiên Trạch rủi ro sẽ tăng nhiều, mà chơ y hao tổn công lực có Thiên Nhân tiêu hao lực lượng thì hạn chế rủi ro xuống.

Nhưng Thiên Trạch phô bày thế lực để bọn họ quan ngại, chậm chạp không động thủ, cho đến bây giờ ra tay, chính là tận dụng Thiên Trạch thi triển mạnh nhất một đòn cùng Tống Khuyết hao hụt công lực.

“ Quả thật là đáng sợ, vũ lực của Việt Đế để cho tại hạ khâm phục” Đại Gia Trường cất lời khen một cái.

Lời này là thật lòng, hắn cả đời nay còn chưa thấy ai uy mãnh đáng sợ như Thiên Trạch, liên tục dùng đại chiêu và chinh chiến lại vẫn không ngã xuống. Dù là Thiên Nhân cường giả đi nữa cũng không ai có thể làm được như y.

“ Để bày tôn kính cho người, chúng tôi xin mời người đi chết” Đại Gia Trường thi lễ, lễ dành cho cường giả cùng đối thủ mà hắn tôn trọng.

Mà theo lời Đại Gia Trường vừa dứt, ba mươi hai Chu Ảnh đã động thủ.

“ Tổng công ba mươi hai cái Chu Ảnh sát thủ, chỉ để đối phó một người như ngài” Khôi cười nói xong, lại quát lên một tiếng lớn : “Bày trận!”

Ba mươi hai người kết trận, ngay lập tức khí thế kéo lên cao vô cùng, sát khí sát ý phong tỏa hết thảy mọi đường lui của Thiên Trạch.

Ba mươi hai cây tinh xảo búa bắn ra, tựa như ma mươi hai đạo ánh chớp bắn đến.

Ba mươi hai sát thủ mỗi một kiếm, mỗi một búa đều giống như là trải qua hơn mười ngàn lần huấn luyện vậy ngay ngắn có thứ tự, giọt nước không lọt, không sơ hở nào để tấn công mục tiêu.

“ Ầm!”

Chỉ một quạt, Lôi Phong Phiến hất tung đi ba mươi hai cây búa bắn đến.

Búa mất, ba mươi hai Chu Ảnh né đi cuồng phong lôi, sau đó tung người mà đến khí thế kinh hồng, trên không rút binh khí chém xuống,

Ba mươi hai tên sát thủ đồng loạt công kích, khí thế hung mãnh vô cùng, cho dù là Kiếm Tiên cũng khó mà thoát được.

Trường đao, lợi kiếm, ngân phủ đồng thời đánh úp về phía Thiên Trạch, bốn phương tám hướng bên trên cũng không lọt chút hở.

Khổng lồ khí thế bao trùm lên người Thiên Trạch.

Đao khí kiếm khí.... tứ tung, hình thành một tấm lưới tàn sát bừa bãi trùm xuống.

“ Xoạt!”

Một đạo thân ảnh từ trong thành bay ra, kiếm khí xanh rờn chém lấy những kẻ vây sát Thiên Trạch.

“Bùm!!”

Chính lúc này, Diễm Linh Cơ từ ống tay áo đưa ra, một cây ống đồng từ bên trong bắn ra một đạo pháo hiệu, nháy mắt nở rộ trên trời cao.

“ Đại vương có lệnh! Kẻ ngoài thành giết không tha!” Diễm Linh Cơ cao giọng nói.

Lời nàng vừa dứt, từ trong thành bay ra vô số các thân ảnh, khí tức lăng lệ. Ngoài ra ở bên ngoài thành mai phục từ trước các đạo thân ảnh cũng lộ ra.

“ Graoooo!”

Chờ đợi cho đám người đến gần, Thiên Trạch thúc dục thần lực lên đỉnh điểm, Chân Long Chi Thể vận dụng.

Trong ngắn ngủi từ lưng Thiên Trạch mọc ra hai đầu song long, khí thế mạnh mẽ như cuồng phong quét ra.

“ Hả?” Ba mươi hai Chu Ảnh cả kinh cùng hô một cái, con mắt như muốn lồi ra, đồng thời trong sát na bọn họ cảm nhận được một cái tử vong dày đặc hơi thở ép đến.

Cả bọn muốn lùi nhanh nhưng đã muộn, bọn họ như tên rời cung khí thế đã kéo đỉnh, đối mặt với cao thủ như Thiên Trạch trước khi ám sát bọn họ cũng đã rõ ràng chỉ có một cơ hội, một kích mạnh nhất ra tay.

Nhưng hiện giờ chính một đòn mạnh nhất đó giống như mủi kiếm hai lưỡi, lưỡi còn lại chỉ thẳng vào sinh mệnh bọn họ.

“ Ầm!”

Song long vừa hiện đem luồng khí thế như tấm lưới ép lên người xé toạt.

Vang một tiếng thật lớn, ba mươi hai Chu Ảnh bị song long quất mạnh văng ngược về sau, trong không trung ai nấy phun ra một ngụm máu.

“ Long!!!” Đại Gia Trường mặc dù thu thập thông tin không ít về Thiên Trạch cũng rõ hắn hiển hóa long thân, nhưng đối mặt trực tiếp cũng rung động không kém.

Mà không chỉ đám người toàn bộ người quan chiến đều sợ ngây người.

“ Long là long!”

“ Ông trời ơi là long!”

“ Quái vật hắn là quái vật!”

Thiên Trạch thần uy sớm đã chấn nhiếp võ lâm trung nguyên, bây giờ song long hiện thân chiến trường càng làm cho bọn họ sĩ khí đại giảm, không ít kẻ kinh hồn bạt vía.

“ Bọn kiến hôi vô tri! Bằng các ngươi cũng muốn giết Bản Đế ư!” Thiên Trạch khinh cuồng đạp không mà đứng, song long theo hắn ý niệm phóng dài đem hai tên Chu Ảnh phân thây tại chổ.

Lại quét một vòng, song long cuốn đi mười cái Chu Ảnh siết chết cắn chết.

“ Graooo!”

Song long gầm vang long uy đầy trời khí kình trên người Thiên Trạch mỗi lúc một kéo lên, chấn nhiếp muôn nguời.

“ Tuyệt vọng ư! như thế còn chưa đủ, bản vương còn để các ngươi biết thế nào mới là tuyệt vọng chân chính” Thiên Trạch cao ngạo tàn nhẫn ánh mắt nhìn xuống, sau đó lướt đi trong không trung tiếp tục đồ sát.

Song long rít gào lại đến kéo lên gió lốc bụi mù.

Cực kỳ tàn nhẫn máu tanh hiện ra, song long cuốn đến các Chu Ảnh dùng long thân siết chết, răng nhọn xé xác hoặc trực tiếp đục thủng thân thể.

Chu Ảnh của Ám Hà hung danh trên võ lâm, là tổ đội sát thủ đáng sợ nhất mà rất nhiều kẻ không muốn gặp, nhưng giờ đây chỉ một kích của Thiên Trạch đã đánh cho kẻ chết người thương.

“ Xoạt!”

Thiên Trạch lúc này cũng đã nhảy đến Khôi, họa kích đâm đến.

Khôi huơ kiếm, kiếm đoạn.

Rút đao, đao hủy!

Đâm thương, thương nát

Múa quạt, quạt vở.

Cũng chỉ có thể lui.

Thiên Trạch chỉ một thương phá hủy hết thảy, ép hắn liên tục bại lui.

“ Phốc!!” Lùi liên tục năm bước Khôi phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt khó tin nhìn cơ thể mình trái tim mình lồng ngực bị đục thủng.

Một đời Khôi của Ám Hà cứ như vậy mà chết.

“ Giun dế mà thôi!” Thiên Trạch khinh miệt, thu lại lôi thương.

Giết xong Khôi, Thiên Trạch cướp đến phía trước.

“ Bành!!”

Đại Gia Trường không một chút thương cảm với thủ hạ, bởi hắn lúc này cũng đối mắt với sinh tử nên không có lúc phân tâm, hữu chưởng vận khí tung ra cản lại một đầu long.

Cản được một đầu, đầu kia quét đến.

Ba vị gia chủ thấy thế hợp sức tiếp ứng, cản lại.

Song long quán chú thần lực cuồn cuộn, không ngừng ép đối thủ trượt lui.

“ Xoẹt!”

Chính lúc giằng co, Tống Khuyết bình ổn được phần nào thương thế nhảy lên xuất một đao, đao khí kinh hồng như uông ánh trăng chém đến.

Thiên Trạch thu hồi song long về lại né đi một đao này, người cướp đến.

“Keng! Keng! Keng!”

Đại Gia Trường đám người khổ không thể tả được khi vừa thoát đi nguy hiểm, cái bọn họ phải đối phó là những chuôi thần binh của Thiên Trạch lao đến, chỉ có thể dùng toàn thân công lực ngạnh kháng.

Hối hận bọn họ sớm đã hối hận, nhưng hối hận thì thế nào? Cũng không thể quay đầu lại được nữa?

Bọn họ bây giờ chỉ có một việc đó là bảo mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK