Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Thiên An làm Cự Tử Mặc Gia thì toàn bộ bí mật của phái này cũng bị hắn đào móc, Mặc Công Kỳ Trận cũng được hắn biết đến. Và khi phát hiện hắn liền đem môn Cờ Gánh đem ra, thêm vào giải đấu cờ cho phong phú và hấp dẫn.

“ Tôi nghe nói, Thánh Vương cùng với tiền nhiệm Cừ Tử chơi cờ, từ Mặc Công Kỳ Trận nghĩ ra?” Tuyết Nữ dò hỏi, nàng cũng tại Bách Việt một đoạn thời gian cho nên nghe được không ít thông tin từ vị kia.

“ Không sai!” Ban đại sư vuốt râu lên tiếng : “ ta còn nhớ ngày hôm đó là ngày mưa dầm, Thánh Vương cùng với tiền nhiệm Cừ Tử chơi cờ. Ông ấy nói Mặc gia có một môn cờ muốn đem vào giải đấu cờ, ta là người thiết kế tiểu hình Mặc Công Kỳ Trận, sau khi nghe luật chơi Thánh Vương không chỉ nhất chiến thắng trận còn đem Cờ Gánh sáng tạo mà ra”

“ Quả là cổ kim mới xuất hiện một người” Phạm Tăng cảm than

Đám người trong phòng gật đầu, bản lĩnh của Thánh Vương bọn họ ở đây ai không rõ được cơ chứ.

“ Thế gian người như rồng như phượng, trên đời chỉ có một Thánh Vương” Tuyết Nữ cảm khái, ngữ khí trong hiện lên tôn kính.

“ Tài trí của người đã sớm vượt qua thường nhân” Từ Phu Tử lên tiếng.

Đại Thiết Chùy lên tiếng : “ nếu như Thánh Vương đồng ý phát binh thì tên bạo quân Doanh Chính kia có thể bạo ngược nữa ư?”

“ Là!” Phạm Tăng tiếp lời : “ nếu Bách Việt xuất binh, không một chi quân đội nào có thể cản được ngài ấy thôn tính. Nhưng ngài ấy còn là một vị thương nhân xuất sắc, biết lấy lợi ích tốt nhất cho Bách Việt cùng con dân mình. Trừ khi Tần quốc đã không còn mang lại lợi ích cho Bách Việt, bằng không Bách Việt sẽ không phát binh!”

“ Khụ khụ khụ” Hạng Lương lại ho khan lên, Mặc Gia cắm rễ tại Bách Việt lớn mạnh như dây leo bám rễ lên đại thụ lớn mạnh, bây giờ ông lại trước mặt nhiều người nói thẳng ra như vậy.

Giả dạng thành một tên Mặc gia đệ tử, Kỳ Lân Nhi thầm nói : “ hừ! bại tướng mà cất lời huyênh hoang.”

“ Tài trí của ngài ấy không phải là chúng ta có thể sở đoán ra được.” Ban đại sư lên tiếng, mặc dù mấy lời của Phạm Tăng không sai nhưng hắn cũng khó chịu à, dù sau nhiều năm tại Bách Việt sinh hoạt hắn đối với quốc gia kia yêu mến, và Thánh Vương làm người hắn kính phục nhất.

Từ Phu Tử tiếp lời : “Từ lão đệ nói không sai! Năm xưa ngài ấy thực thi biến pháp, vô số người cho Bách Việt là quốc gia man di, trái luân phải đạo. Nhưng hôm nay chính là thế gian nhạc thổ, mảnh đất mà tổ sư Mặc gia hướng đến, còn các quốc gia khác đã bị Tần quốc hủy diệt”

Phạm Tăng gương mặt có chút cứng, lời nói của Từ Phu Tử xem như mấy lần gián tiếp đánh mặt hắn à. Dù sau hắn là môn khách của Hạng thị nhất tộc phụng sự cho Sở quốc.
Mắt thấy bầu không khí trở nên lúng túng, Tuyết Nữ đứng ra dời chủ đề : “ Mặc Công Kỳ Trận tuy nguy hiểm với Thiếu Vũ, nhưng nếu y đi cùng với Nhất Việt tiên sinh hay Dung cô nương thì hẳn không sao?”

“ Đúng! Dung cô nương chơi cờ cũng rất tốt! Nguyệt Nhi là được cô ấy dạy cho, ngàn trận chưa thua bao giờ” Đạo Chích tiếp lời.

Có điều Tuyết Nữ lẫn đám người không ai nghĩ đó là Thiếu Vũ một người một cửa, và đang chật vật trong Mặc Công Kỳ Trận, bởi đây là lần đầu tiên hắn chơi. Lâm trận thực chiến, mà tiền cược chính là tính mạng của hắn.

“ Đột nhiên ta nghĩ đến một thế cờ, không biết phải ứng đối thế nào trong bàn cờ Mặc Công” Phạm Tăng trong đầu chợt nghĩ đến một khả năng chậm nói/

Ban đại sư cũng biết hắn nói đến thế cờ gì trả lời : “ Phạm lão đệ ta biết điều đệ nói đến, ván cờ Mặc Công mỗi khi đi một nước ắt phải hình thành chuyển hoán khi đối phương không còn quân cờ để chuyển hoán. Tình huống này đối phương chỉ có thể bỏ một lượt đi. Có thể bức đối phương rơi vào hoàn cảnh đó thì gọi là Phá Trận, là chiêu lợi hại nhất”

Vương Đạo bên dưới, Thiếu Vũ đem tay lau đi mồ hôi trên người, khi hiện giờ bản thân lọt vào nguy hiểm. Nếu hắn thua ván này, thì hai bên hông cơ quan liền đâm xiên hắn.

“ Keng! Keng!!”

Tiếng chói tai kim loại lại vang lên, cứ mỗi lần đi quân cờ, số lượng quân cờ của Thiếu Vũ ít hơn thì cơ quan hai bên đẩy đến một đoạn.

“ Nếu đánh thua ván cờ này thì…” Thiếu Vũ không dám nghĩ tiếp, đem mắt dời về bàn cờ tự cổ vũ mình : “ lâm binh đối trận, nhất định phải bình tĩnh. Cách biệt không lớn, nhất định có cơ hội thôi”

Thời gian lại qua đi, Thiếu Vũ tình huống càng thêm hỏng bét, hai bên chông cơ quan chỉ còn cách hắn chừng một mét.

“ Phải đi thế nào đây? Đi nước này… không được! Nước kia cũng không được” Thiếu Vũ mồ hôi ướt đẫm, hiện giờ hắn đã bắt đầu không giữ được bình tĩnh.

“Không phải cái gì cường công cũng thắng, lấy lui làm tiến » Trong hiểm cảnh, bất chợt một thanh âm hiện về đại não Thiếu Vũ, hắn nhớ lại lời chỉ điểm của người nam nhân kia

“Mỗi bên chỉ có 32 lượt, nếu như ta bỏ một lượt không phải là về sau ta có thêm một lượt ư” Thiếu Vũ suy nghĩ nói.


Trong chốc lát, lập tức Thiếu Vũ làm ra phản ứng, hắn lại chấp nhận bỏ một lượt đi của mình. Bàn cờ Mặc Công tiếp tục di chuyển, ưu thế càng nghiêng về nó khi quân của Thiếu Vũ ngày một ít đi.

Thế nhưng là từ một bước kia đả phát sinh chuyển hóa, từ từ lâm vào khốn cảnh nhưng lại thắng lợi. Bởi càng về sau mặc dù chiếm ưu thế nhưng quân cờ của Mặc Công Kỳ Trận cũng đã ít hơn rất nhiều, cho đến khi không còn quân nào.

“ Xem ra ngươi hết cờ để đi rồi, vậy ta không khách khí nữa” Thiếu Vũ đem mồ hôi trên trán lau đi, nhìn bàn cờ Mặc Công hết quân vui mừng nói.

“ Lại có chuyện thế này, ngươi đã không còn quân để đi rồi, vậy xin đa tạ rồi” Thiếu Vũ nhìn bàn cờ Mặc Công không đi tiếp càng vui mừng hơn, thừa thắng truy kích.

“Binh pháp dạy, thừa thắng truy kích, ta sẽ không nương tay đâu” Thiếu Vũ tiếp tục tận dụng những lượt còn lại, đi những quân cờ vào những ô trống, chọn những dãy hàng có quân địch nhiều nhất.

Về sau, số lượng quân sĩ hai bên bắt đầu thay đổi. Cho đến khi Thiếu Vũ hạ xong lượt cuối cùng thì toàn bộ quân cờ trên bàn đều chuyển thành cờ đen của hắn.

“ Tạch! Tạch! Tạch….!”

Ván cờ kết thúc, lập tứccơ quan lại phát động, những con cờ trên bàn lại hạ xuống, cùng với đó 64 quân sĩ tượng đá cũng rơi vào trong lòng đất.

Thế nhưng là bệ đá còn không hạ xuống, Thiếu Vũ nghi ngờ, nhưng là một giây sau, tiếng tạch tạch truyền đến, âm thanh phát ra từ mặt bàn đá đối diện, tư cái bằng đồng dã thú bộ mặt.

Đầu thú lạ này có đôi nét giống rồng, lấy màu đen chủ đạo màu vàng kim chạy quanh các mắt mũi sừng làm điểm nhấn nổi bậc.

Kỳ thực vật này Thiếu Vũ ngay từ đầu liền chú ý tới, chỉ là về sau thế cuộc cùng nó không có quan hệ gì, hắn liền vô ý thức không nhìn nó.

“ Xuy!!”

Chỉ thấy đầu thú này đột nhiên ngửa đầu lên, sau đó đột nhiên tách đôi ra một luồng quang mang từ bên trong bắn ra, một thanh vũ khí nhanh chóng được đẩy lên hiện ra trong tầm mắt Thiếu Vũ.

“ Là phương thiên họa kích của Bách Việt ư?” Thiếu Vũ lên tiếng, nhưng ngay một giây sau liền phủ bỏ : “ không đúng, họa kích ha bên không cong mà lại thẳng”

Thiếu Vũ nghi ngờ rút vũ khí ra, hắn quan sát liền phát hiện ra khác lạ trên thân vũ khí, tại thân trên có hai vòng cắt, tựa như hai phần tách biệt nhau ghép lại, hắn đưa tay xoay nhẹ, lập tức chuôi vũ khí theo cơ quan vận chuyển tách dài ra thêm một đoạn.

“ Phá Trận Bá Vương Thương” Thiếu Vũ nhìn thấy văn tự trên thân thương vui mừng nói, giờ hắn có ngu cũng biết đây chính là cơ duyên mà Nhất Việt nói đến cho hắn, liền đem tay cầm thương múa lấy.

Mà theo Phá Trận Bá Vương Thương được lấy ra, trói buộc thanh đồng vuốt trảo bên dưới chân Thiếu Vũ được giải trừ. Đồng thời cơ quan khơi động, một dãy đá dày làm thành một cái thông đạo từ dưới đất đẩy lên cao.

Liên kết cùng với bệ đá hợp thành một con đường. Con đường điểm cuối, cửa lớn đã theo cơ quan mở ra.

“ Tốt!” Thiếu Vũ tâm trạng thoải mái mang theo Phá Trận Bá Vương Thương đi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK