Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong quá trình xây dựng U Linh Sơn Trang mưu đồ chưởng môn Vũ Đương chức vị, Mộc đạo nhân đã xây dựng một cái kế hoạch để đạt được mục đích của mình.

Kế hoạch Thiên Lôi chia ra làm bốn giai đoạn : tuyển lựa cao thủ, phân phối nhiệm vụ-dịch dung thay đổi, chia nhau rời đi-tập hợp chờ mệnh lệnh, chuẩn bị tấn công- chính thức hành động.

Hiện tại bắt đầu tiến hành chỉ là bước thứ nhất, nhưng quá trình tiến hành đã làm cho người ta thấy kinh hãi rụng rời rồi.

Nhưng kế hoạch lại bị phá bĩnh, bởi Thiên Trạch xuất hiện đem kế hoạch này thay đổi.

Mộc đạo nhân tiếp tục đánh cờ của mình, trong lòng cần thận suy tính lợi hại.

Một lúc hỏi : “ ngươi nắm chắc bao nhiêu?”

Thiên Trạch nói : “ Bách Hiểu Sinh phân cửu phẩm lục cảnh, vậy ông nói ta là cảnh gì?”

Mộc đạo nhân dừng lại quân cờ, rồi nói : “ lão phu đoán ngươi là Thiên Nhân cảnh trung kỳ”

Nháy mắt trong không trung ngưng hiện chín thanh kiếm hừng hực hỏa.

Chín thanh kết thành một cái trận, cắm xuống mặt đất, nháy mắt nhiệt độ trong không gian bị đốt nóng.

Cây cối xung quanh bị héo tàn, mặt đất bị đốt cháy khét.

“ Thất bá đạo, đây là kiếm gì?” Mộc đạo nhân nhìn kiếm trận kia cũng thổn thức, lão cảm nhận được sự uy hiếp chí mệnh của những thanh kiếm phủ lên lửa hồng kia, linh hồn lão cũng bị đả thương.

“ Sát Thần Chi Kiếm” Thiên Trạch chậm nói : “ ta muốn diệt ông chỉ dùng một thành lực lượng là đủ, lão còn chưa sống nổi qua một chiêu của ta nữa. Rơi vào kiếm trận này, nhục thể lẫn nguyên thần đều bị đốt thành hư vô”

Mộc đạo nhân hít một ngụm khí lạnh, thốt lên : “ lẽ nào là... Thần Ma chi cảnh”

Thiên Trạch thu lại kiếm trận, nói : “ thiên hạ này đã không còn ai có thể là ta đối thủ, ta muốn nhất thống trung nguyên. Chỉ một cái Vũ Đương phái ta còn không để vào mắt, diệt chỉ cần một kiếm là đủ”

Mộc đạo nhân không còn đánh cờ nữa, nhìn thân ảnh kia tiêu thất, hắn không thừa nhận nhưng đã trả lời cho lão biết.

Thiên Trạch cất bước đi khỏi đình, nói : “ Ta mang Diệp Linh, Diệp Tuyết ra ngoài. Vũ Đương chưởng môn rất nhanh sẽ thuộc về ông thôi”

Mộc đạo nhan không nói, Thiên Trạch nếu đạt đến cảnh giới chí cao kia, thì Vũ Đương cũng chả là cái gì trong mắt hắn cả, một cái Thần Ma cường giả nếu hình dung, chỉ có hai chữ : vô địch.

Về phần đối phương gạt hắn ư? y đã đem thân phận bại lộ và cần y trợ giúp, tất sẽ đáp ứng hắn chút sở cầu kia. Nếu lời y là giả, hắn chỉ việc thả ra thân phận là được, nhưng y sẽ gạt hắn ư?

Kiếm trận vừa rồi đã để hắn biết rõ lời y có thật hay giả, kiếm trận kia đích xác có thể đem hắn diệt mất.

“ Thật không nghĩ đến, quả là ngàn năm mới có người” Mộc đạo nhân cảm khái nói.

Thiên Trạch rời đi trở về gian phòng cùng hai nữ song phi, vẫn là nửa buổi sáng mà một đêm qua cả hai bị dày vò nên còn say ngủ, hắn đóng gói cả rời đi U Linh Sơn Trang.

Chỉ là Thiên Trạch không vội đến núi Vũ Đương mà trước ghé kinh đô nước Ngụy, bởi ai bảo tòa thành phồn hoa bậc nhất nước Ngụy lại gần hắn hơn.

Nước Ngụy, Ngụy đô.

Kinh đô Ðại Lương của nước Ngụy nằm ở bờ nam Hoàng Hà, là nơi hội tụ của những con sông lớn như Lạc Thủy, Tuy Thủy, Ðơn Thủy, Hồng Câu.

Người Ngụy sau đó đã đào hai con sông Ðại Câu, Lương Câu để bảo vệ cho Ðại Lương, trở thành một chướng ngại tự nhiên, làm cho kinh đô này dễ thủ khó đánh, vững như núi Thái Sơn.

Nước Ngụy bây giờ là trung tâm của Trung Nguyên, bắc giáp Triệu; tây giáp Tần, Hàn; đông giáp Tề; nam giáp Sở, Bắc Ly là trung tâm giao thông của thiên hạ.

Ðại Lương là một trọng địa chiến lược của nước Ngụy, là nơi giao hợp của đường giao thông bộ và thủy, nếu muốn đánh sáu nước kia thì trước tiên phải đánh Ngụy, nếu muốn chinh phục Ngụy thì phải cướp cho được Ðại Lương, như thế có thể thấy được tính quan trọng của kinh đô này.

Lúc này, cổng thành bắc Đại Lương rộng mở, ngựa xe nhộn nhịp ra vào, ba cái thân ảnh chậm bước đi vào trong cổng thành.

Nam nhân cao lớn mang một tấm mặt nạ thanh đồng chạm khắc tinh tú, mặc một bộ áo vải bình thường. Này người không lấy gì đặc biệc cùng nổi bậc, sẽ không gây người chú ý, nhưng y lại trở thành mọi người chú ý tiêu điểm.

Nam tử phía sau đi theo hai người, hai cái tuổi trẻ nữ nhân. Nữ nhân thật xinh đẹp, phi thường xinh đẹp, một cái thì như băng tuyết lãnh ngạo áo trắng còn một cái thì tràn đầy linh khí áo xanh.

Bởi vậy nam nhân tuy bình thường, nhưng giờ này khắc này ai có thể bỏ qua cái này không chớp mắt y đâu? Không chính xác thì ngắm nhìn hai cái mỹ nữ bên cạnh y.

Ở đường phố hai bên người đi đường hoặc ghen ghét hoặc hâm mộ hoặc nguyền rủa trong ánh mắt, hai cái mỹ nữ lại lấy nam tử kia làm chủ trò chuyện hoặc là cười tít mắt.

Lần đầu đến chốn phồn hoa rộng lớn của Ngụy quốc, Diệp Linh như chim sẽ một dạng ríu rít không ngừng, trên đại lộ bày các sạp hàng qua lại không dứt. Còn Diệp Tuyết thì an tĩnh hơn ở bên cạnh hắn quan sát cảnh sắc.

Thiên Trạch dành tận một ngày đi khắp Đại Lương cùng hai nữ thưởng cảnh sắc cùng điều tra các thế lực lớn nhỏ.

Ðại Lương trông rất khí thế, thành quách nối nhau, bốn bên là hào sâu, cổng phía nam là cổng chính, tất cả các cửa thành đều được canh giữ nghiêm ngặt.

Ðại Lương có nhiều căn nhà được chạm trổ rất tinh xảo đẹp đẽ. Trong thành có tám con đường lớn kéo dài từ nam tới bắc, giao nhau với bốn con đường chính từ đông sang tây.

Mười hai con đường ấy rất rộng đủ cho hơn mười thớt ngựa dàn hàng ngang mà đi.

Những con hẻm nhỏ cũng giao nhau như thế, rất có trật tự.

“ Nghe nói Cốc Tử mộ bị phá là nhờ có Đạo Thánh tham dự”

“ Cái tin này xưa rồi! ta còn nghe Tạ Kiếm Tiên bị y đánh bại đấy”

“ Tụ Hiền Trang y cùng Kiều Phong diệt tẫn anh hào Sở quốc”

“ Thật là ghê gớm! y đúng là hung hăn mà”

“ Y bị Bắc Ly quốc truy nã, Sở quốc treo thưởng, Chu quốc trọng phạm, đã là ba nước tội phạm rồi”

“Y hoành hoành trộm cướp, bị y giết cũng mấy ngàn, quả là đáng sợ”

“ Không những là phú thương, y còn thẳng tay cướp bóc bọn thổ phỉ”

“ Không ai trấn áp được y sao?”

“ Trấn áp, Kiếm Tiên Đao Tiên cũng bị y giết đấy”

Thiên Trạch đi dạo trên đường khi qua một cái quán cơm bình dân ở ven đường, lời ra tiếng vào lại có liên quan đến hắn để hắn chú ý.

Thúy Nha là tên gọi, cũng không tính là lớn đồ ăn cũng không tính mỹ vị, sinh ý cũng bình thường, cả quán chỉ có mười hai người ngồi tại sàn gỗ chia thành từng khu mà dùng bữa lấy.

“ Đại nhân! mời vào! Mời vào” tiểu nhị là gả mặt rỗ, tầm hai lăm đổ lại, cho người cảm nhận cơ linh, thấy khách nhân đến liền đi ra tiếp đón ngay.

“ Đem món ăn ngon nhất, rượu đắt nhất lên đây” Thiên Trạch nói

Gã tiểu nhị hướng dẫn Thiên Trạch đến một cái chổ trống, trên sàn gỗ trải chiếu, nghe xong khách nhân hạ lệnh, tươi cười nói : “ vâng! Vâng! Tiểu nhân đi ngay”

Thiên Trạch an lặng chờ đợi dùng bữa.

“ Đeo mặt nạ, kẻ này làm ta nghĩ đến một người”

“ Lẽ nào là Đạo Thánh!”

“ Thôi đi! Đạo Thánh mặc ngoại y đắt tiền vô cùng, đến cả mặt nạ cùng bằng vàng, y làm sao là Đạo Thánh được”

“ Đạo Thánh làm sao mang theo nữ tử chứ”

“ Cũng đúng! hẳn là cái giang hồ nào”

“ Có lẽ y muốn bắt chước y chăng”

“ Mà Đạo Thánh có khi nào đến Ngụy quốc chưa?”

“ Hai cô nương kia thật xinh đẹp quá”

Mấy cái khách nhân dùng bữa khi thấy nhómThiên Trạch đi vào liền chú ý, nghị luận.

Chừng nửa tiếng, tiểu nhị đã đem đồ ăn lên.

Ba đạo món ăn, một dĩa thịt xào măng một con cá chép hấp, và một cái vò rượu.

Thiên Trạch cùng hai nữ chậm rãi dùng, khi cơm nước xong thanh toán tiền bạc liền tiếp tục đi dạo trong thành Đại Lương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK