Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong hai tháng thời gian nghỉ ngơi và hồi phục đã kết thúc.

Sử Lai Khắc học viện đã được Phất Lan Đức mua xuống, cũng không có gì đáng giá, các vị đại sư cũng không có phản đối gì. Mắt thấy thời gian ước định sắp tới mọi người đều thu dọn hành trang chuẩn bị lên đường đi Thiên Đấu hoàng gia học viện.

Này ngày, ngàn dặm không mây.

Đứng trước cửa học viện. Phất Lan Đức nhìn qua có chút tả tơi. Nhìn tấm biển Sử Lai Khắc học viện trong lòng có chút cảm xúc ngổn ngang. Hai mươi năm, nhân sinh có mấy ai trải qua hai mươi năm ở cùng một chỗ. Như có vài giọt trong tim không ngừng chảy ra và cay cay chóp mũi.

Triệu Vô Cực ôm bả vai Phất Lan Đức nói: “Đi thôi, đừng nhìn nữa. Cũng không phải không thể trở về. Cùng lắm thì sau này ta và ngươi trở lại dưỡng lão là được.”

Phất Lan Đức trừng mắt liếc hắn: “ta rất già rồi sao?”

Triệu Vô Cực cười nói: “Không già, chỉ có năm mươi tuổi thôi, cũng không tính là già. Bất quá chúng ta không tính toán đến các bông hoa đẹp quý hiếm, đến cả kết hôn cũng không có.”

Phất Lan Đức hừ một tiếng nói: “Đó là ngươi con mắt rất cao, các nữ hồn sư nào chẳng là hoa đẹp. Không biết nữ hồn sư nào mới được ngươi để ý đến?”

“Vậy còn ngươi? Con mắt nhìn không cao sao? Như thế nào lại không có lão bà?” Triệu Vô Cực có chút không phục nói.

“Ta? Ta…" Phất Lan Đức một thoáng sửng sốt, không nói ra lời.

Khi hắn nhìn về phía đại sư thì phát hiện đại sư cũng nhìn hắn, hai người thoáng chút khổ sở không nói ra lời, chỉ biết lắc đầu không thôi.

“Xuất phát thôi” Phất Lan Đức thu lại tâm tình ra lệnh xuất phát. Hơn mười người cùng bước ra đường rời khỏi Sử Lại Khắc học viện.

Có điều đoàn người chân trước vừa bước đi được vài bước liền há hốc miệng dừng lại, khi từ trên bầu trời như một cái núi nhỏ rơi xuống, dọa cho bọn họ tái mặt phải đem hồn hoàn ra triệu hoán một hồi.

Là một con thuyền lớn, chạm trổ đầy hoa văn kỳ ảo, cực kỳ to lớn, không một tiếng động rơi xuống bên dưới.

“ Là y” Đái Mộc Bạch gương mặt nhăn nhó khi nhìn thấy nhóm người hiện ra phía trước.

Đế Thiên An cười nói : “ chỉ có mấy tháng không gặp, Sử Lai Khắc sập tiệm, phải dọn đi ăn máng khác rồi. Thật là... nghèo như vậy cũng đúng à... cũng may ta đem mấy bảo bối rút đi, nếu không là lưu lạc đầu đường xó chợ rồi. Cũng may Bản Đế tâm tình tốt, đưa các ngươi một đoạn đường... lên đây nào đảm bảo lâm ly cùng cực”

“ Ách” Sắc mặt đám người Mã Hồng Tuấn trở nên khó coi vô cùng khi nhìn cái thuyền lớn kia.

Triệu Vô Cực mồ hôi tràn ra đầy trán, rồi nói : “ nếu công tử đả có lời, Triệu Vô Cực thật may mắn”

“ Cảm tạ công tử” Ngọc Tiểu Cương lúng túng nói.

Phất Lan Đức cũng không khác gì, hắn đả ném qua cái tư vị tâm hỏa đốt thân, muốn sống không được muốn chết không xong, chịu đối phương đùa cợt, cười khổ : “ cảm tạ công tử, Phất Lan Đức tạ ơn”
“ Chúng ta khi nào thoát được hắn đây” Áo Tư Lạp nhỏ giọng lầm bầm.

Mã Hồng Tuấn khóc không ra nước mắt, mang theo bộ mặt sinh không thể luyến đi lên bong tàu phía trên.

“ Béo dường như ngươi không nguyện ý lắm, thì phải” Đế Thiên An cười cười.

Mã Hồng Tuấn vội lắc đầu, cười khan : “ nào có, nào có, ta vui mừng muốn chết...ha ha ha ha, vui sướng nhất thời nói không nên lời”

So với đám người Đường Tam cũng không quá để bụng, thân ảnh di chuyển trên hành lang thông đạo, đôi mắt quan sát không gian bên trong, khi đi vào tầm mắt hắn thay đổi, so với bên ngoài còn rộng lớn hơn, bên trong lầu đình ngọc các, hơn nữa linh khí bên trong nồng đậm vô cùng.

Chưa đến 3 phút, toàn bộ nhóm người của Sử Lai Khắc đả có mặt trên con thuyền, trừ nhóm người đả cùng đi vào gian nhà Đế Thiên An, còn lại Phất Lan Đức và đám đạo sư của Sử Lai Khắc ai cũng khiếp sợ khi chứng kiến cái không gian rộng lớn bên trong.

Sử Lai Khắc ngoại trừ hai vị viện trưởng,nguyên bổn học viện còn có ba vị sư phụ khác, cũng là ba vị sư phụ phụ trách các cửa quan khi các thí sinh nhập học.

“Vị này là Lý Úc Tùng sư phụ, vũ hồn Long Vân côn. Sáu mươi ba cấp Hồn Đế.”

“Vị này là Lô Kì Bân sư phụ, vũ hồn Tinh La kì, sáu mươi sáu cấp Hồn Đế.”

“Vị này là Thiệu Hâm, Thiệu sư phụ. Vũ hồn Đường Đậu. Bảy mươi mốt cấp Hồn Thánh. Thực vật hệ hồn sư”

Ba người bị điểm danh, thành thật chắp tay cúi đầu, đùa đến cả viện trưởng cùng Triệu Vô Cực còn ăn nói khép nép với người kia, bọn họ có bản lĩnh lớn như vậy ư.

Đế Thiên An gật đầu, ánh mắt đảo qua ba người rồi nhin về vị Thiệu sư phụ kia nhìn qua vóc dáng so ra cùng với Tiểu Vũ mới mười hai tuổi thì không sai biệt lắm.

Thậm chí còn lùn hơn một chút, mắt nhỏ, mũi to, vẻ ngoài cũng không có gì đặc biệt, nhưng ai có thể nghĩ đến, hắn lại là một vị cao cấp thực vật hệ hồn sư đây chứ? Bảy mươi mốt cấp thực vật hệ Hồn Thánh.

Bất luận là ở Vũ Hồn Điện hay là bất cứ hồn sư gia tộc nào. Đều tuyệt đối là cấp cung phụng mà tồn tại.

“ Đi đi, ở trên thuyền này đừng đi loạn” Đế Thiên An nói xong thân ảnh lại tiêu biến.

Triệu Vô Cực nhìn thân ảnh kia biến mất, đem mắt nhìn ra thấy được, nhóm người đang dần lên cao, cách mặt đất đả hơn ngàn mét, nói : “ không biết ngài ấy rốt cuộc muốn gì, làm ta có chút thấp thỏm không yên”

Ngọc Tiểu Cương thở dài, nói : “ tâm tư của ngài ấy, chúng ta làm sao mà biết được”

Lúc này tại một bên bong thuyền, Đường Tam cùng với Tiểu Vũ đoàn tụ, quan sát phong cảnh xinh đẹp trước mắt, nói : “ Tiểu Vũ muội thời gian qua thế nào?”

Tiểu Vũ đem chân sút viên trân châu to lớn bằng quả đấm bên dưới mặt đường, nói : “ cái tên háo sắc kia suốt ngày khi dể ta, ta đánh không lại hắn, hắn là cái tên khốn kiếp, háo sắc, đại lừa gạt”

Đường Tam thở dài, tâm tình không mấy vui vẻ gì, dù sao hắn xem Tiểu Vũ như muội muội ruột của mình, thân làm ca ca biết em gái mình còn chưa vị thành niên bị tên khác ăn sạch sành sanh, nhưng lại đánh không lại người ta, ngủ vị tạp trần à.

“ Đại Minh, Nhị Minh thế nào rồi” dời đi chủ đề Đường Tam hỏi.

Tiểu Vũ nghe được, nói : “ hai cái tên không có nghĩa khí kia, mỗi ngày đều để mặc ta bị khi dễ, hơn nữa từ khi hóa hình liền say sưa chè chén, đối với tên kia ra sức nịnh nọt, đúng là đáng hận”

“ Hóa hình” Đường Tam nghe được thốt lên.

Tiểu Vũ đáp : “ ukm, tên háo sắc kia đưa cho hai tên kia Hóa Hình Đan, có thể hóa thành nhân hình, lại có thể hóa về bản thể”

Đường Tam nghe xong cũng không quá ngạc nhiên gì, bản lĩnh của Đế Thiên An hắn đả biết, luyện đan bậc thầy, rất nhiều đan được cao giai, không chỉ vậy luyện chế vũ khí tông sư, còn rất nhiều tài lẻ khác khiến hắn sợ hãi.

“ Đi thôi, Tam ca, ta dẫn đến chổ này, cực kỳ tốt chơi” Tiểu Vũ nói xong đem tay kéo Đường Tam chạy về một nơi.

Thời gian lại qua đi, con thuyền trên không trung di chuyển, không một ai có thể phát hiện ra được. Bởi xung quanh con thuyền đều đả có thủ thuật che mắt đi, cứ thế đoàn người Đế Thiên An chậm rãi thẳng tiến đến nơi cần đến.


Thiên Đấu Đế Quốc hoàng thành Thiên Đấu thành nằm tại trung tâm của đế quốc về phía đông bắc. Tất cả quyền lợi về chính trị của Thiên Đấu Đế Quốc cũng chính là hạch tâm của cả đế quốc. Cả Đấu La Đại Lục cũng chỉ có hoàng thành của Tinh La đế quốc mới có thể cùng so sánh.

Mặc dù bây giờ hai đại đế quốc các vương quốc, công quốc không chịu quá nhiều quản chế nhưng vẫn nằm trong đó. Lấy Thiên Đấu thành làm trung tâm, Thiên Đấu đế quốc nắm trong tay tam đại quân khu, binh lính xung quanh cũng vượt qua trăm vạn, thực lực thật hùng hậu.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói Thiên Đấu đế quốc cũng không có cưỡng chế tới ước chế những vương quốc thuộc hạ của mình.

Hắn cũng biết nói lý lẽ. Bất luận là Thiên Đấu hay Tinh La lưỡng đại đế quốc khi có các vương quốc hay công quốc tại đó xung đột với nhau thì khẳng định các lãnh địa phải tự mình tiến tới.

Đương nhiên việc này cũng là do bất đắc dĩ, bất cứ đế vương nào cũng hy vọng nắm hết quyền trong tay.

Tình huống của đại lục bây giờ không cho phép có tình huống thống nhất xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK