Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Việt đế quốc, Đại Việt năm 14, tháng 7 ngày mười bảy.

Tang Hải, Mặc gia chổ ẩn cư.

Theo Đại Việt thống nhất quy chuẩn, ngày tháng được phân chia thành các tuần, chủ nhật ngày này đa phần được nghỉ ngơi, Tiểu Thánh Hiền trang cũng không ngoại lệ.

Cho nên Thiên Minh không cần phải đến Tiểu Thánh Hiền trang học lấy công khóa, mà ở tại chổ ẩn cư bồi Như Sương học tập.

“ Hôm nay là dạy nấu ăn à?” Như Sương đã dùng xong bửa ăn sáng, nhìn thấy cha mình đem ra không ít lu vại, nào đựng gạo trắng cây hoa, nhìn một chút liền đoán ra được hôm nay bài học.

“ Hôm nay bài học có tên tận dụng” Thiên Trạch chậm nói.

Đám người trong đình lẫn người trong các nhà gỗ yên lặng nghe, suy ngẫm.

“ Tận dụng!” Thiên Minh ánh mắt sáng lên.

Thiên Trạch tiếp tục nói : “ bài học này Thiên Minh đã biết, đứng một bên tham dự cho vui là được, được rồi trước mỗi đứa hãy trước rửa rau vo gạo lượng bữa cơm cho chính bản thân mình ăn lấy”

Cao Nguyệt, Thiếu Vũ, Như Sương nhìn một lát sau đó từng cái tiến đến đem một cái nồi sắt trên bàn, sau đó đên lu đựng gạo đong cho mình hai lon vào nồi, tiếp đến lại đem cái rỗ rau củ trên bàn đi rửa trong lu nước.

Còn Thiên Minh thì đứng một bên hứng thú nhìn.

Trong ba người chỉ có mỗi Thiếu Vũ là lóng ngóng nhất, bởi trước nay y chưa từng làm qua. Còn hai cái còn lại, hai cái thì lớn lên trong Mặc gia mỗi ngày phải làm thì mới có ăn, tuổi nhỏ đến giờ cũng đã nấu cơm qua.

“ Bài học hôm nay là tận dụng, lại là nấu cơm cho bản thân mình, Dung cô nương, cô nghĩ xem vị kia có ý gì?” Đạo Chích lại sáp đến Đoan Mộc Dung hỏi.

Đoan Mộc Dung một tay đẩy mặt hắn ra : “ hẳn là không muốn lãng phí lương thực”

“ Quả là Dung cô nương” Đạo Chích một bộ bừng tỉnh đại ngộ.

Ban đại sư vuốt râu : “ Mặc gia trong Tiết Dụng nói về việc cần kiệm tránh lãng phí xa hoa khiến người dân khổ sở, bài học tận dụng này có lẽ bệ hạ muốn dạy cho Long tử rõ về việc quý giá của lương thực ư?”

“ Hẳn là vậy” Đại Thiết Chùy gãi đầu.

Cao Tiệm Ly nói : “ chỉ là Đại Việt lương thực có sản lượng cao rất nhiều, trong Đế thành thường xuyên có lễ hội, mà trong cung ta nghe chi tiêu cực kỳ lớn, mỗi các hoạt động trong đó đều xa hoa”

Cái Nhiếp giải đáp : “ Đại Việt có một điều khác biệc với các nước. Quốc khố của đế quốc và tài sản của Việt Đế lại riêng biệc”

“ Này có gì khác biệc? quốc khố vốn không phải tài sản của đế vương à?” Đại Thiết Chùy không rõ nói.

Từ xưa đến nay quốc khố của một nước do người dân đóng thuế, là tài sản của quân vương, đây là chuyện ai nấy đều hay biết. Giờ nghe Cái Nhiếp nói như vậy, đầu óc đơn thuần Đại Thiết Chùy không tài nào hiểu được.

“ Ta nghe nói, tài sản của chung và của riêng ở Đại Việt phân biệc rõ ràng. Quốc khố là tiền dân chúng đóng thuế, nguồn tiền này chủ yếu chi trả cho quan viên cùng các hoạt động của đất nước. Còn tài sản của hoàng thất Đại Việt lại phân biệt, thuộc về sở hữu riêng” Phạm Tăng vuốt râu nói vào, Binh gia có câu biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, cho nên hắn cũng tốn thời gian tìm hiểu Đại Việt chế độ.

Cái Nhiếp nói : “ từ trước đến nay quốc khố các nước nhập chung giữa nước nhà cùng quân vương. Tuy nhiên đối với bệ hạ thì khác, người phân chia rạch ròi, những chi phí hay lễ hội xa hoa đều là dùng ngân khố riêng của người. Còn quốc khố thì dùng chi trả cho các hoạt động của đế quốc. Sự phân chia rõ ràng ấy giúp cho của công không bị lạm dụng”

Từ Phu Tử vuốt râu hiểu ra, nói : “ các đời vương triều trước suy vong, nước nhà suy yếu cũng là vì quân vương lạm dụng quốc khố, dùng lấy tiền tài này vào chi phí xa hoa, bệ hạ thật khác biệc”

Đạo Chích nói : “ công tư rạch ròi, nếu là của riêng thì muốn dùng thế nào cũng được, chỉ là ta thắc mắc khi dùng hết rồi thì thế nào?”

Cái Nhiếp nói : “ hoàng thất Đại Việt được phân lương bổng trong của công đó một phần, ngoài ra bệ hạ cổ vũ thương nghiệp, không để ý việc các hoàng thất quan lại kinh doanh thu lợi. Chỉ cần đóng thuế đầy đủ là được, nếu như tài sản đã hết mà lợi dụng của công sẽ quy vào tội tham ô, tùy theo mức độ mà nhận phạt”

Lúc này, bốn cái thiếu niên thiếu nữ đã vuốt gạo của mình xong đem đến trước chổ Thiên Trạch, mỗi người lóng nước lại chênh nhau.

“ Trời sinh vạn vật tất có chổ dùng, trên đời này không có cái gì là rác rưởi vô dụng cả, chỉ là chúng ta không biết được nó tác dụng và sử dụng chúng. Bài học hôm nay gọi là tận dụng, ý chính là các con biết tận dụng những thứ xung quanh mình, biến những thứ mà các con cho là vô dụng đó làm vật có lợi cho mình”

Thiên Trạch lại nhấp một chén trà, sau đó nhìn bốn cái gương mặt phía trước, rồi tiếp tục nói : “ Ta cấp cho các con các nguyên liệu, trừ Thiên Minh ra các con hãy xử lý nguồn nước dư thừa kia đi”.

Nghe xong cả bốn người có cho mình hành động.

Thiên Minh đứng yên tại chổ hứng thú nhìn.

Thiếu Vũ nghĩ nữa ngày sau thấy Cao Nguyệt cùng Như Sương đem nước cơm kia tưới cây, hắn liền thấy có lý mà làm theo.

“ Nước này có thể tưới cây” Như Sương làm xong đi đến, ánh mắt mong đợi.

Thiên Trạch gật đầu, nói : “ không sai, chỉ là con có biết, nước đó có thể còn làm được rất nhiều việc nữa không?”

“ Nhiều việc?” Cao Nguyệt nghi hoặc sau đó lắc đầu.

Thiếu Vũ nói : “ nó đã bẩn rồi trừ tưới cây thì còn có thể làm gì nữa”

Như Sương gật đầu hưởng ứng.

“ Thiên Minh, cho bọn họ thấy nước kia có thể còn làm được gì?” Thiên Trạch cười.

Thiên Minh vỗ vỗ bộ ngực, nói : “ cha yên tâm, chuyện dạy dỗ đám bọn họ cứ giao cho Thiên Minh con, đảm bảo bọn họ sẽ thêm một tầng kiến thức”

Bốn cái người nghe mà muốn đánh tên kia một trận.

Chỉ thấy Thiên Minh trước cầm rỗ rau củ, sau đó tiền đến lu nước, lấy gáo múc nước ra vại nhỏ hơn mà rửa, đợi rửa xong lại vuốt gạo đem nước đó đổ chung vào nước đã rửa rau củ.

Tiếp đến hắn lại lấy tượng trưng một chén đũa trên bàn của mình thả vào, nói : “ Nước này đã rửa xong có thể đem đi rửa chén bát đã ăn xong”

Nói xong hắn lại lấy một cái khăn vải vắt trên lu, nói : “ sau khi rửa chén xong có thể dùng nước bẩn này tạm rửa sàn nhà, đợi nước sạch thì lau lại. Đến khi làm xong thì mới đem đi đổ cây. Chỉ cần một thùng nước có thể dùng đến hai ba việc à!”

“ HẢ” Đám người nghe mà nhẹ thốt lên, một số giương to con mắt mà nhìn.

Thông thường người ta chỉ dùng nước qua một lần thôi, còn tiểu tử này lại dùng đến mấy lần, có phần hơi không sạch sẽ cho lắm, nhưng mà... nhưng mà tận dụng quá đi, có phần quá mức.

“ Ngươi...” Như Sương trợn mắt nhìn, nàng chưa từng nghĩ đến một thùng nước lại có thể làm được nhiều như thế, hơn nữa còn lại qua mấy bận, quá bẩn rồi.

“ Cái này cha gọi là vắt chày ra nước, phải tận dụng triệt để giá trị của chúng. Nước cũng là tài nguyên đó biết không? nếu ở trên sa mạc không có nước, nó còn dùng đến bảy tám việc lận. Hôm nay các trò đã rõ chưa?” Thiên Minh một bộ lão sư dạy bảo cho bốn học sinh, nghiêm mặt hỏi.

“ Này...” Thiếu Vũ cũng lúng túng gãi đầu.

Xích Luyện thêm châm chọc vào : “ thiếp quên mất bệ hạ còn tinh thông kinh thương chi đạo, cái việc tận dụng cùng ép người ta không ai thấu triệt hơn bệ hạ cả”

Thiên Trạch không để ý : “ người tồn tại giữa trời đất cùng vạn vật, những thứ xung quanh các con sống gọi là tài nguyên. Nếu hiểu biết và dùng trí tuệ của mình, các con sẽ không bị môi trường hạn chế. Hậu thiên khắc chế tiên thiên, như hạn hán chỉ việc đào kênh dẫn nước và trữ nước khi hè về, như lũ lụt thì phải đắp đê khơi thông dòng chảy trông cây ở rừng chống sói mòn.”

“ Đừng nhìn một thùng nước bẩn, hãy nhìn một thùng nước nó có thể làm được gì, và hãy thử nghĩ nước có giá trị thế nào? Nước có thể thành tiền tài, nước cũng có thể thành lợi khí hủy diệt địch nhân, nước cũng có thể hủy hoại bản thân mình”

Lời đã dứt, cả đám người yên lặng suy ngẫm.

Thiên Trạch hỏi : “ Hôm nay ta dạy cho các con thêm một kiến thức nhỏ về nước. Đầu tiên các con có biết nước có vai trò quan trọng thế nào không?”

Như Sương đi ra, nói : “ nước giúp cây cối sinh trưởng, hoa màu tươi tốt, còn có thể giúp con người cùng vạn vật sinh sống”

Thiên Trạch gật đầu : “ cơ thể con người và động thực vật cần thức ăn và nước uống để sống sót. Một người bình thường có thể sống hơn ba tuần mà không ăn gì, nhưng nước lại là chuyện khác, trung bình một người chỉ có thể nhịn được 3 đến 4 ngày, đây là đối với phàm nhân bình thường không tính là kẻ luyện võ.”

“Ít nhất 60% cơ thể một người trưởng thành là nước và cơ thể cần nước để tiếp tục thực hiện chức năng. Trong những điều kiện cực hạn một người trưởng thành có thể đổ 1,5 lít mồ hôi mỗi giờ. Nếu lượng nước mất đi đó không được bổ sung, tổng lượng nước của cơ thể sẽ giảm nhanh chóng và, nguy hiểm nhất là, lượng máu có thể suy giảm. Khi lượng máu của bạn quá ít để lưu thông trong cơ thể, huyết áp sẽ giảm đến mức có thể gây tử vong. Nhiệt độ cơ thể cũng tăng khi ta ngừng đổ mồ hôi. Làm giảm hơn 10% trọng lượng cơ thể là một trường hợp khẩn cấp và nếu không thể đảo ngược lại có thể gây ra chết người”

Lời lại dứt cả đám lại im lặng, ai nấy bất ngờ khi nghe được thông tin mà người kia.

Nước một thứ cực kỳ bình thường thông dụng, nhưng từ trước đến nay cả bọn chưa từng nghĩ đến nó một cách chuyên sâu như vậy. Dù là Y Tiên cũng chưa từng nghĩ đến việc nước chiếm vai trò quan trọng, cùng thấu hiểu thật sự khi mất nước hoặc là giới hạn của một người bình thường khi nhịn nước.

“ Một vùng đất khô hạn có thể trở thành tươi tốt, nếu như các con biết cách cải tạo, đào hố trữ nước vào mùa mưa hoặc là đào kênh dẫn nước vào phục vụ tưới tiêu, dần dần cải tạo địa hình. Khơi thông đường sông thiết lập đường thủy, hàng hóa vận chuyển qua sông ngoài, nước giúp vụ mùa tốt tươi. Nơi đó sẽ dần một tốt lên, tiền bạc sẽ mỗi lúc một nhiều thêm.”

“ Nước nguy hại địch nhân, hành binh tác chiến dùng thủy công hoặc tận dụng địa hình liên quan đến nguồn nước. Hoặc là bí mật thả độc vào nguồn nước khiến kẻ địch bất lợi. Còn nguy hại bản thân đó là việc không xử lý tốt, nước trong vùng thiếu hụt hoặc là nạn tai, gây thua thiệt. Hoặc là nguồn nước không vệ sinh sẽ dẫn đến các căn bệnh lây lan”

“ Đã hiểu được nước giá trị chưa?”

Bốn cái thiếu niên thiếu nữ gật đầu.

Cao Nguyệt nói : “ Hóa ra nước còn nhiều diệu dụng như vậy”

Như Sương nói : “ trước kia biết nó cần thiết nhưng bây giờ mới hiểu thêm được nó quan trọng thế nào.”

Thiên Trạch nói tiếp : “ trên đời này không có cái gì là vô dụng, tùy vào người dùng mà có ra công dụng khác nhau. Bài học tận dụng cốt ở chổ biết những vật xung quanh mình, tùy theo hoàn cảnh mà sử dụng nó một cách hợp lý, con rõ chưa”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK